“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không nhanh chạy đến đây?”
Âm thanh lạnh lùng của hắn xen lẫn mưa to gió lớn ập tới, nhưng làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Không biết có phải do Diệp Mộ Liễu nghe nhầm, tại sao trong nháy mắt đó nàng cảm thấy bên trong âm thành có chút quan tâm và lo lắng.
Là nàng nghe nhầm sao?
Làm sao hắn quan tâm nàng. Lúc nàng làm bậy, gây phiền toái cho hắn...
Môi nàng khẽ cong lên, vỗ ngựa đuổi theo. Nước mưa từ trán nàng chảy xuống khuôn mặt, rơi xuống khóe môi hơi vểnh lên của nàng.
Lóng lánh trong suốt, giống như rơi mà không phải rơi...Làm cho hắn nhớ tới nụ hôn đêm đó.
Dời mắt, ép buộc tầm mắt của mình không nhìn vào cành môi xinh đẹp như hoa tường vi của nàng. Hắn thản nhiên nói:
“Đi thôi, đường núi khó đi, cẩn thận một chút.”
Nàng sững sờ nhìn đôi con ngươi đen như mặc ngọc, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Sau đó nàng đến gần hắn, mà hắn cố ý đi chậm lại, rơi lại phía sau nàng.
Rõ ràng mưa to gió lớn, nhưng lòng nàng lại cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Giống như chỉ cần phía sau còn có người đó thì mọi thứ sẽ bình tĩnh vượt qua dễ dàng hơn. Sau này cái gì cũng không cần phải nghĩ, cái gì cũng không cần phải lo lắng.
Cho dù lúc này trời có sập xuống thì cũng có hắn giúp nàng đứng vững. Đúng là cảm giác kì quái. Rõ ràng nàng mới quen hắn không bao lâu, chỉ thân thiết hơn so với người lạ một chút nhưng nàng lại tin tưởng hắn như vậy.
Hoặc là nam tử này có mạnh mẽ và tao nhã làm cho người ta cảm thấy vô cùng yên tâm, làm cho người ta không tự chủ mà trầm luân vào trong hơi thở của hắn, không tự chủ được mà tin tưởng hắn...
Mưa càng lớn, chiếc áo dầu yếu ớt ở trong gió bão điên cuồng như vậy, chỉ trong chốc lát đã thẩm thấu ẩm ướt vào quân áo, một trận gió thổi tới lại cảm thấy lạnh lẽo.
Lúc nàng cảm thấy sắp không thể kiên trì nổi, bọn họ cũng tìm được một sơn động, có thể tạm thời che mưa chắn gió.
“Còn ngốc ra đó làm cái gì, không mau xuống đây đi.”
Hắn xuống ngựa, buộc con ngựa vào cây đại thụ, sau đó đến dưới con ngựa của nàng, đưa cánh tay thon dài hữu lực về phía nàng.