Nàng không ở lại, ta cũng không ép.
Úc Phi Tuyết đi dạo một vòng kinh thành, không tìm được đại sư phụ, lại bất ngờ gặp được tiểu sư phụ.
"Tuyết Nhi!" Phong Vô Ngân xuất hiệt cực kỳ đột ngột, dọa Úc Phi Tuyết giật mình.
"Tiểu Sư Phụ!"
"Đi theo ta!" Phong Vô Ngân kéo Úc Phi Tuyết vào một con hẻm nhỏ.
Tần Thế Viễn đi theo Úc Phi Tuyết, lại phát hiện Úc Phi Tuyết bị Phong Vô Ngân lôi đi nên hắn liền rảo bước theo sau.
Cái tên Phong Vô Ngân này, lại lịch không rõ ràng, thân phận khả nghi, hơn nữa hắn vừa vào kinh thành lại biến mất. Đúng là có chút không bình thường.
Vì vậy, Tần Thế Viễn rảo bước theo sau.
Nào biết vừa mới đi tới cửa ngõ, một lão khất cái nằm vắt ngang con ngõ ngửa đầu uống rượu.
"Sư Phụ!" Tần Thế Viễn không ngờ rằng ở chỗ này lại gặp được ân sư. Võ công của hắn chính là học được từ ông ta.
Lão khất cái nheo mắt nở nụ cười, dùng bàn tay thô đen lau miệng còn vương chút rượu: "Ha ha! Tiểu tử ngươi vần còn nhớ ta!"
"Ơn cứu mạng của ân sư năm đó, Tần Thế Viễn suốt đời không quên!" Tần Thế Viễn chắp tay nhìn lão khất cái, lại nhìn vào sâu bên trong con hẻm nhỏ. Chẳng lẽ, sư phụ và Phong Vô Ngân có quen biết nhau?
"Đừng nghĩ nữa, ngươi đã gọi ta một tiếng sư phụ, vậy thì đi vào thôi!" Lão khất cái vỗ vỗ bả vai Tần Thế Viễn, dẫn đầu đi về phía trước.
Tần Thế Viễn do dự một chút rồi cũng theo sau.
Tại sâu bên trong con hẻm nhỏ, có một biệt viện yên tĩnh, Phong Vô Ngân ở đây. Biệt viện nhìn đơn giản nhưng cũng rất tinh xảo.
"Tiểu sư phụ, có phải người thật sự muốn..." Úc Phi Tuyết nhìn Phong Vô Ngân, bàn tay nhỏ bé khua loạn xạ, nàng thật sự nói không nên lời hai chữ mưu phản.
"Đúng, ta đã quyt định. Tuyết Nhi, tin ta đi, ta nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho nàng, hãy tin ta nhé?"
Phong Vô Ngân đặt bàn tay lên bờ vai nhỏ của Úc Phi Tuyết.
"Vì sao nhất định phải làm thế?" Trong tiềm thức Úc Phi Tuyết có một ý nghĩ hiện lên trong đầu, nàng nhất thời không nghĩ ra vì sao Phong Vô Ngân phải làm như vậy. Kỳ thật trong lòng nàng hiểu rõ, nếu Phong Vô Ngân làm vua, hắn sẽ là một vị vua tốt, nhưng mà vì sao nàng lại cảm thấy như vậy không đúng.
Việc này và phụ thân nàng đang làm quan không liên quan.
Việc này và nàng, vương phi đương triều không liên quan.
Việc này và Lãnh Dịch Khánh, Lãnh Dịch Hạo không liên quan.
Dù sao trong lòng nàng chỉ cảm thấy như vậy không đúng. Về phần không đúng chỗ nào, nàng nhất thời không nói rõ được.
Ánh mắt Phong Vô Ngân ấm áp nhìn Úc Phi Tuyết, sau nữa ngày mới chậm rãi mới buông tay xuống, xoay người đi đến trước cửa sổ:"Vì tiên đế, vì phụ thân, vì hài tử chưa tròn tuổi của Niên thúc."
"Niên thúc? Chính là người đã dùng con của mình để cứu người?" Úc Phi Tuyết nghi hoặc hỏi.
"Đúng."
"Người đó còn sống?"
"Còn sống."
"Người đó hiện ở đâu?"
"Ở ngay đây!" lão khất cái cười ha hả đi đến.
"Đại sư phụ!" Úc Phi Tuyết kinh ngạc.
"Chính là ta! Nhưng mà đã nhiều năm như vậy rồi, ý chí mạnh mẽ trước đây cũng đã sớm phai nhạt. Báo hay không báo thù cũng chẳng sao cả. Nhưng mà chuyện ngươi muốn làm, ta nhất định sẽ ủng hộ ngươi."
Lão khất cái tiến lại, theo sau là Tần Thế Viễn xuất hiện, Úc Phi Tuyết lại một lần nữa ngạc nhiên.
"Tần Thế Viễn? Ngươi sao lại ở chỗ này?" Hôm nay là ngày kinh ngạc quá mức.
"Một lời khó nói hết! Hắn cũng là sư phụ của ta!" Tần Thế Viễn dùng ánh mắt kính yêu nhìn thoáng qua lão khất cái.
Chẳng trách nhìn võ công của Tần Thế Viễn quen mắt đến vậy. Úc Phi Tuyết cảm thấy giới này quá nhỏ bé.
"Thế Viễn, nếu như ta muốn ngươi ủng hộ Vô Ngân, ngươi có đồng ý không?" Lão khất cái chỉ vào Phong Vô Ngân.
Tần Thế Viễn đem tất cả mọi chuyện trước sau, trái phải nghĩ một lượt, đại khái chuyện gì xảy ra, trong lòng hắn đều đã rõ.
Phong Vô Ngân hướng Tần Thế Viễn cười nhạt:"Nếu như một ngày kia ta phục quốc thành công, ngươi chính là người đầu tiên là thương nhân làm đại thần phủ nội vụ."
Trong lòng Tần Thế Viễn có chút xao động.
Sâu trong lòng mà nói, kỳ thật hắn khâm phục Lãnh Dịch Hạo hơn.
Nhưng mà là thương nhân, nguyện vọng lớn nhất của hắn là vào triều làm quan, không phải dựa dẫm vào bất cứ kẻ nào nữa.
Hắn một mực tin tưởng, Lãnh Dịch Hạo có thể giúp hắn thực hiện được nguyện vọng này.
Nhưng mà thế sự khó liệu, Lãnh Dịch Khánh lại lên ngôi vua, mà thời gian qua hắn lại mong muốn làm theo tổ chế, cho nên Phong Vô Ngân chính là hy vọng duy nhất của hắn.
Nhưng mà... đây là mưu phản!
Tần Thế Viễn nhíu mày do dự một lát, ánh mắt rơi vào trên người Úc Phi Tuyết: "Nàng cũng ủng hộ hắn?"
Úc Phi Tuyết nhìn thoáng qua Phong Vô Ngân, ánh mắt ấm áp của Phong Vô Ngân tràn ngập chờ mong.
"Không ủng hộ." Úc Phi Tuyết rất rõ ràng phun ra mấy chữ.
"Vì sao?" Phong Vô Ngân trong mắt xẹt qua một tia thất vọng, câu hỏi này Tần Thế Viễn cũng muốn biết.
Lão khất cái không nhanh không chậm ngồi ở cửa uống rượu.
Úc Phi Tuyết gãi đầu:"Không nên hỏi ta vấn đề phức tạp như vậy, ta không biết trả lời sao, dù sao ta cũng sẽ không ủng hộ."
Phong Vô Ngân nhíu mày than nhẹ một chút:"Nàng phản đối ta sao? Nếu có một ngày, ta và Lãnh Dịch Hạo phải ta chết ngươi sống, nàng sẽ làm như thế nào?"
"Tiểu sư phụ! Ta chỉ không rõ một việc, vì sao nhất định phải trở thành như thế này. Những việc này...ta không hiểu!" Úc Phi Tuyết bực bội dậm chân, "Không nên hỏi ta những vấn đề phức tạp như vậy!"
Tại sao nàng có cảm giác bọn họ như thể một bang hội nào đó, bây giờ giống như...giống như đang cùng tham gia một âm mưu bí mật nào đó.
Phong Vô Ngân than nhẹ một tiếng, kỳ thật Úc Phi Tuyết lớn lên vô cùng đơn thuần, muốn nàng hiểu được ý nghĩa của quốc gia đại sự, đúng là làm khó cho nàng.
"Được rồi, dù sao nàng cũng không trở về Úc Phủ, chi bằng tạm thời ở lại chỗ này." Ý của Phong Vô Ngân là không lâu nữa sẽ có việc lớn phát sinh, ở lại chỗ này tương đối an toàn.
Úc Phi Tuyết chuyển con mắt nhìn một vòng, cuối cùng nhìn Tần Thế Viễn:" Này, ngươi lần trước nói sẽ mời ta ăn cái gì?"
Tần Thế Viễn hiểu ý, tiếp lấy lời Úc Phi Tuyết:"Đúng rồi! Ta thật có nói vậy, giờ đi luôn chứ?"
"Được được, ta muốn ăn chân giò muối phố Đông, bánh trôi Nam thị, còn có..." Úc Phi Tuyết lôi kéo Tần Thế Viễn đi ra ngoài.
Phong Vô Ngân vốn định ngăn cản bọn họ, nhưng mà cuối cùng chỉ giật giật ngón tay nhìn theo Úc Phi Tuyết đi xa.
"Sao không đuổi theo?" Lão khất cái híp mắt nhìn thoáng qua Phong Vô Ngân đang một mình buồn bã.
Phong Vô Ngân cô đơn cười, thân ảnh màu trắng phiêu dật cô độc đứng lặng trước cửa sổ: "Nàng không muốn ở lại, có ép cũng vô dụng."