Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 153

Củi khô lửa mạnh

Hắn thật sự là Lãnh Dịch Hạo sao?

Lông mày kiếm trong giấc ngủ nhíu chặt, hai mắt nhắm nghiền, lại như đang ở trong mộng nhưng không thể bình yên. Phong thái tuấn dật trên khuôn mặt vì men say mà trở nên ủ rũ, lại có chút nhợt nhạt.

Sao hắn lại biến thành thế này?

Không phải là giả vờ đấy chứ? Úc Phi Tuyết đẩy đẩy Lãnh Dịch Hạo, Lãnh Dịch Hạo không phản ứng.

Ngoài cửa sổ, Cảnh Thu kể:

"Vương phi, thuộc hạ cũng bất đắt dĩ cả thôi. Từ sau hôm tiến cung trở về, Vương gia liền trở nên như vậy. Vương gia rời kinh năm ngày, không ngủ không nghỉ, trở lại trong phủ vừa nghe được tin người tiến cung, liền vội vàng vào cung. Không ngờ rằng...."

"Thuộc hạ vừa mới mạo phạm Vương phi, thỉnh vương phi thứ lỗi, nhưng mà bây giờ không giống trước kia, bên trong kinh thành nguy cơ tứ phía, Vương gia lại không có chí tiến thủ như thế này, thuộc hạ thật sự không còn cách nào khác, mới phải mời vương phi trở về. Xin vương phi nể tình thâm ý trọng của vương gia đối với vương phi mà khuyên nhủ v

Hắn rời kinh năm ngày? Không ngủ không nghỉ? Về cung lập tức tiến cung tìm nàng?

"Vương phi, đến giờ người vẫn chưa rõ sao? Nếu như người vương gia quan tâm là Ngọc Điệp, vậy tại sao khi tiến cung lại không đến thăm Ngọc Điệp một lần. Thuộc hạ biết, những lời này của thuộc hạ nói ra quá đường đột, nhưng mà thuộc hạ thật sự không chịu được nữa."

"Thuộc hạ đi theo chủ tử bao năm nay, chưa bao giờ thấy chủ tử có dáng vẻ như vậy. Thuộc hạ thật sự không đành lòng, huống chi chủ tử cũng từng nói kinh thành vài ngày nữa sẽ có họa lớn. Thuộc hạ thật sự không còn cách nào khác mới mời vương phi trở về."

"Vương phi, chủ tử cho Ngọc Điệp tiến cung thay người, người có biết tại sao không?"

Úc Phi Tuyết mím môi không nói.

"Bởi vì chủ tử biết rõ, trong cung có người có ý đồ xấu với người. Chủ tử thà rằng, để người tạm thời rời đi, chứ không muốn người chịu bất kỳ thương tổn nào."

"Thuộc hạ đã nói xong, vương phi muốn đi hay ở, xin cứ tự nhiên, người muốn làm gì cũng được, thuộc hạ cũng sẽ không ngăn người rời đi nữa".

Cảnh Thu dứt lời liền cho đám người vây quanh phòng ngủ rời đi. Tất cả lại yên tĩnh trở lại.

Úc Phi Tuyết muốn rời đi, thực sự muốn rời đi. Nhìn thấy bộ dáng chán chường của Lãnh Dịch Hạo, trong lòng nàng nhói đau từng cơn. Hắn thật sự quan tâm nàng sao?

Nàng không kìm được lòng, lại gần xoa lên khuôn mặt đầy râu của Lãnh Dịch Hạo. Trong khoảng thời gian ngắn, suy nghĩ hết cái này đến cái khác.

Tại kinh thành, ít ngày nữa sẽ có thay đổi lớn, là muốn nói tiểu sư phụ ít ngày nữa sẽ dụng binh sao?

Lãnh Dịch Hạo rời khỏi kinh thành năm ngày không ngủ không nghỉ, chính là vì chuyện này sao? Vì sao hắn không thương lượng chuyện này với

Trong hoàng cung, rốt cục là ai muốn gây bất lợi cho Lãnh Dịch Hạo? Ai lại có quyền lực lớn gây thương tổn tới Lãnh Dịch Hạo như vậy? Cho đến bây giờ nàng vẫn nghi ngờ, rốt cuộc là tại sao Lãnh Dịch Hạo lại phải giả bệnh? Chẳng lẽ là có liên quan đối với người trong cung kia?

Người này rốt cuộc là ai??

Hoàng đế đã thay đổi, như vậy thì rốt cuộc là ai, cả khi tiên đế lẫn Lãnh Dịch Khánh tại vị đều có ảnh hưởng lớn?

Chẳng lẽ là... Thái hậu?

Nàng nhớ rõ Lãnh Dịch Hạo từng nói đừng đem thái hậu xem là người tốt. Xem ra không sai, Thái hậu vẫn muốn đối phó với Lãnh Dịch Hạo, tại sao?

Úc Phi Tuyết còn đang nghĩ liên miên, người say trên giường Lãnh Dịch Hạo trong mộng lạỉ ngửi thấy một mùi hương đã lâu không thấy.

Đây là mùi hương của tiểu nha đầu kia. Chẳng lẽ, cuối cùng ở trong mộng hắn có thể nhìn thấy tiểu nha đầu kia sao?

Lãnh Dịch Hạo đột nhiên bật dậy, hướng lại gần mùi hương kia, mùi thơm vừa chân thật vừa mờ ảo vương vấn quanh chóp mũi, Lãnh Dịch Hạo đột nhiên vươn tay tóm lấy thân thể mềm mại, tựa hồ sợ nàng sẽ biến mất tức thì, đem thân thể nàng kéo vào lòng ôm chặt không buông.

"Làm gì, làm gì! Thả ta ra!" Úc Phi Tuyết dùng hết sức muốn thoát khỏi tay Lãnh Dịch Hạo, nào biết nàng càng giãy dụa, Lãnh Dịch Hạo càng ôm chặt hơn, cho đến khi Úc Phi Tuyết thật sự thở không được, không biết làm sao.

"Tên biến thái, ngươi mà không buông ra ta cắn chết ngươi đó." Úc Phi Tuyết hung dữ mắng.

"Tiểu nha đầu, tiểu nha đầu." Không biết thần trí của hắn có thanh tỉnh hay không, hắn thấp giọng lẩm bẩm bên tai của nàng, thập phần rõ ràng. Nhưng mà ánh mắt của hắn lại mê man, tựa hồ đang nhìn về một nơi xa xôi nào đó.

"Lãnh Dịch Hạo, đứng dậy cho ta." Úc Phi Tuyết phát hiện mình rất bi thảm trở thành cái chăn nằmưới Lãnh Dịch Hạo.

Đúng, là mùi hương này.

Lãnh Dịch Hạo nửa tỉnh nửa say chăm chú ôm chặt thân ảnh phía dưới, mạnh mẽ cúi đầu, ngậm chặt đôi môi mềm mại quen thuộc.

Úc Phi Tuyết đang muốn hô to biến thái, nào biết bị chặn miệng như vậy.

Vì vậy, củi khô gặp lửa nóng, cháy phừng phừng.

Đầu lưỡi Lãnh Dịch Hạo cấp tốc tìm kiếm khát vọng ngọt ngào của hắn, thế công ngày càng mãnh liệt. Bàn tay không hề nhàn rỗi, trong nháy mắt chui vào trong vạt áo của nàng, vuốt ve da thịt mềm mại nhung nhớ đã lâu.

Úc Phi Tuyết bị Lãnh Dịch Hạo khuấy động khiến cho đầu óc choáng váng, không hiểu người này thế nào mà liều chết như vậy! Muốn đẩy hắn ra nhưng thân thể mềm mại bất đắc dĩ không nghe sai khiến. Bàn tay nhỏ bé tê dại, không còn chút sức lực nào. Râu của hắn đâm vào làm Úc Phi Tuyết có chút đau, nhưng mà cũng đem lại một cảm giác khác làm cho thân thể Úc Phi Tuyết tránh không được run rẩy.

"Tuyết Nhi... Tuyết Nhi của ta...." Lãnh Dịch Hạo cắn cắn vành tai Úc Phi Tuyết thấp giọng lẩm bẩm.

Giọng nói kia, như là từ chín tầng mây đột nhiên hạ xuống luồn lách vào nội tâm của nàng, dễ dàng mở cánh cửa luồn đóng chặt lòng nàng.

Đây là lần đầu tiên Lãnh Dịch Hạo chính thức gọi nàng là "Tuyết Nhi".

Đây là cách gọi thân thiết thế nào. Trên đời chỉ từng có hai người gọi nàng như vậy, một người là mẫu thân, người còn lại chính là tiểu sư phụ.

Nhưng mà...

Tiểu sư phụ không đơn thuần như nàng nghĩ, lý tưởng của tiểu sư phụ quá rộng lớn, lớn đến nỗi nàng không thể nào tiếp nhận được. Hơn nữa trong giấc mộng mỗi đêm của nàng, người nàng nhìn thấy không còn là tiểu sư phụ nữa.

Khi ngửi thấy hương vị khoan khoái nàng không còn nghĩ đến tiểu sư phụ đầu tiên nữa.

Là nàng đã thay đổi hay tiểu sư phụ thay đổi?

Úc Phi Tuyết trong lòng bỗng dâng lên một nỗi chua xót.

A Hạo, ngươi thực sự yêu ta sao? Tần Thế Viễn nói ta yêu ngươi, Lãnh Dịch Khánh nói, trong lòng ta chỉ có ngươi. Vậy còn ngươi, ngươi có yêu ta không?

"Tuyết Nhi..." Lãnh Dịch Hạo không biết từ lúc nào, đã bỏ đi quần áo của hai người, ôm nàng thật chặt, đột nhiên hạ xuống, đem lửa nóng đưa vào trong nàng, cấp bách hướng tới.

Kìm không được gầm nhẹ một tiếng, hắn bắt đầu điên cuồng tham lam đòi hỏi. Như thể là đã chờ đợi rất lâu rồi, hắn mỗi lần tấn công đều đem hết sức khám phá.

Tiểu Tuyết Nhi, có phải chỉ có ở trong mơ ta mới có thể nhìn thấy nàng. Có phải chỉ có ở trong mơ, ta mới có thể một lần nữa tìm được nàng? Nếu như chỉ là một giấc mơ, cho dù chỉ là mơ, ta cũng muốn có nàng!

Không chịu nổi sự điên cuồng đòi hỏi của Lãnh Dịch Hạo, Úc Phi Tuyết toàn thân run rẩy, không còn sức lực bám lấy cổ Lãnh Dịch Hạo. Từng đợt sóng đổ ập tới, bất ngờ thét chói tai.

Cũng chỉ có tại thời khắc này, nàng mới hiểu ra, hóa ra người được đặt tận sâu đáy lòng nàng là Lãnh Dịch Hạo.

Tần Thế Viễn nói đúng, kỳ thật tất cả mọi người đều thấy được, Tần Thế Viễn, Lãnh Dịch Khánh, bọn họ đều nhìn ra được lòng của nàng, nhưng sao nàng lạỉ là người biết sau vậy?

Trong lòng Lãnh Dịch Hạo, thật sự chỉ có nàng sao?

Hắn vì nàng mới uống rượu? Thật như vậy sao?

"A Hạo, chàng yêu ta không?". Nàng cắn môi, cất tiếng hỏi.

"Yêu, Tiểu Tuyết Nhi của ta, ta chỉ yêu duy nhất mình nàng." Lãnh Dịch Hạo đè thấp giọng thề thốt, "Tuyết Nhi, ta yêu nàng.

Câu cuối Lãnh Dịch Hạo nói làm cho nước mắt dồn nén đã lâu của Úc Phi Tuyết trào ra.

A Hạo, A Hạo, bất luận chàng nói thật lòng hay chỉ là nói trong lúc say, ta vẫn tin.

Trong phòng một mảnh xuân sắc động lòng người.

Cho đến lâu sau đó, Lãnh Dịch Hạo rốt cuộc gầm nhẹ một tiếng, đem tình yêu mãnh liệt của mình bắn sâu vào trong cơ thể Úc Phi Tuyết. Sau đó, nghiêng đầu, ngủ.

Hắn thật sự rất mệt mỏi.

Úc Phi Tuyết cũng mệt nhưng nàng hiểu rằng nàng không thể ngủ.

Nằm bên cạnh Lãnh Dịch Hạo, lẳng lặng ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên người hắn, vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn.

"A Hạo. Chàng phải nhớ rõ chàng nói, chàng yêu ta."

Trả lời nàng chỉ có tiếng thở đều đều.

Môi Úc Phi Tuyết cong lên một nụ cười, hai dòng nước mắt chảy xuống bên gối.

A Hạo, thực ra ta cũng rất yêu chàng. Nhưng mà giờ ta phải hồi cung.

Điều chỉnh lại thân thể, Úc Phi Tuyết bủn rủn gượng dậy, chậm rãi đứng lên. Mặc lên y phục, đi ra ngoài cửa.

Đi tới cửa, nàng quay đầu lại, nhìn khắp quanh phòng, cuối cùng nhìn thoáng qua người đàn ông ngủ say phía bên kia giường lớn, dứt khoát xoay người rời đi.

A Khánh, cũng lừa gạt ta sao ?

"Vương phi" Cảnh Thu đợi ngoài cửa ngăn cản đường đi của nàng.

"Ngươi đã nói muốn đi hay ở, ta muốn làm gì cũng được mà." Mắt Úc Phi Tuyết trong suốt nhìn Cảnh Thu.

Cảnh Thu tránh ánh mắt của Úc Phi Tuyết, cúi đầu xuống: "Vâng, nhưng thuộc hạ muốn thay chủ tử hỏi một câu."

Úc Phi Tuyết nhướn mày: "Hỏi cái gì?"

"Vương phi, người thật sự làm nương nương sao?" Cảnh Thu lấy dũng khí hỏi.

"Cái gì?" Úc Phi Tuyết trợn tròn mắt, Thái Hậu quả thực hạ ý chỉ, hơn nữa còn nói, để cho nàng suy nghĩ. Nhưng mà nàng chưa đồng ý, mà tại sao tin tức truyền tới đây nhanh như vậy rồi?

"Đêm hôm đó, vương gia ở trong cung đợi ngài cả một đêm, nhưng mà.... sau đó, vô tình nghe được người muốn làm Nương nương. Tiểu thái giám giữ cửa cũng nói như vậy, vương gia rất sốc, cho nên... cho nên... thuộc hạ muốn hỏi vương phi, người thật sự muốn làm Nương nương ư?"

Úc Phi Tuyết nghe được điều mấu chốt: "A Hạo ở trong cung đợi một đêm? Không phải đã rời đi sao?"

Cảnh Thu nghe ra được manh mối: "Không có, thuộc hạ và vương gia đợi trong cung cả một đêm, vương gia tìm khắp hoàng cung cũng không tìm được vương phi, hừng đông mới thất vọng rời đi."

Úc Phi Tuyết trầm mặc.

A Khánh, cũng lừa gạt ta sao?

"Chưa hề đồng ý." Úc Phi Tuyết nói đơn giản bốn chữ, có một số việc, cũng không thể một hai lời đã giải thích hết được.

Cảnh Thu nhẹ gật đầu: "Thuộc hạ hiểu. Vậy tại sao Vương phi đồng ý ở lại đó."

Úc Phi Tuyết do dự một chút, Cảnh Thu cũng là người có thể tin được, vì vậy liền đem tình hình trong cung đại khái nói ra.

Cảnh Thu nhíu mày suy nghĩ: "Có lẽ thuộc hạ có biện pháp cho nhị sư phụ của người tiến cung."

"Thật hả?" Không ngờ đầu gỗ Cảnh Thu cũng sẽ nghĩ ra biện pháp.

***

Úc Phi Tuyết một cước đá văng cửa nhà Giang Bất Nhị: "Nhị sư phụ!"

Giang Bất Nhị nhìn thoáng quá Úc Phi Tuyết:

"Ta nói rồi, ta sẽ không vào cung đâu, ngươi đi đi."

Úc Phi Tuyết nhìn Giang Bất Nhị, sau nữa ngày, nàng đột nhiên vung áo quỳ xuống:

"Nhị sư phụ, con biết rõ lý do người không muốn vào cung. Nhưng mà nhị sư phụ, người từng nói với con, học y chính là vì cứu người. Mà hôm nay kinh thành đã là gợn khói chiến tranh, sát khí ngưng tụ, con tin bằng tuệ nhãn của nhị sư phụ, nhất định đã biết được điều này."

"Tiểu Tuyết chỉ là một nha đầu ham chơi, cũng không biết cái gì gọi là đại nghĩa dân tộc, an nguy bách tính. Lãnh Dịch Khánh nói cho con rằng, làm hoàng đế chính là làm cho trên phố không có trộm cướp, không có người phải đi ăn xin, một hoàng đế như hắn, hoàn toàn có năng lực cứu người hơn chúng ta, nhị sư phụ, người cứu hắn, không phải là có thể cứu được rất nhiều dân chúng ư?"

Có vẻ hơi tác động đến Giang Bất Nhị, nhưng ông chỉ vuốt chòm râu không nói gì.

Úc Phi Tuyết tiếp tục nói:

"Tiểu Tuyết biết rõ, người không muốn tiến cung, không muốn thân phận của mình lộ ra ngoài, nếu như người lo lắng điều này, Tiểu Tuyết dùng đầu của mình đảm bảo, nhất định không để cho nhị sư phụ lâm vào hoàn cảnh khó khăn. Tiểu sư phụ từng nói, Tiểu Tuyết có tướng Hoàng hậu. Tiểu Tuyết tự ình tạm thời dùng tư cách Hoàng hậu, cam đoan với nhị sư phụ, việc mà nhị sư phụ lo ngại nhất định sẽ không xảy ra. Cho dù thật sự xảy ra, Tiểu Tuyết cũng sẽ dốc hết sức lực để ngăn cơn sóng dữ."

Giang Bất Nhị dường như còn do dự.

"Nếu như nhị sư phụ không đi.." Úc Phi Tuyết khốn khổ ngẩng đầu: "Nhị sư phụ, xin tha thứ cho đồ nhi bất hiếu, đồ nhi sẽ đem tin tức của nhị sư phụ tức là tin tức của Giang Bất Nhị công bố ra bên ngoài, đến lúc đó nhị sư phụ đi đến bất kỳ chỗ nào cũng sẽ không có được sự yên bình."

Giang Bất Nhị bỗng nhiên ngẩng đầu:"Ngươi dám uy hiếp vi sư?"

"Nếu không đồng ý, Thái hậu hạn cho con trước giờ mùi phải hồi cung, nếu như con không quay về, cả nhà sẽ phải chết. Huống chi, hoàng thượng vì Tiểu Tuyết mới bị trúng độc, nhị sư phụ đã nói, hành tẩu giang hồ là dựa vào một chữ Nghĩa. Tiểu Tuyết nếu như không thể cứu được hoàng thượng, chính là bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu. Sư phụ, nêu như hoàng thượng phải chết, nếu quả thật có một ngày vì hoàng thượng chết mà làm cho sự việc đáng sợ phát sinh, nhị sư phụ ngài còn có thể bình thản đứng nhìn sao?"

Giang Bất Nhị trầm mặc.

Nhìn khuôn mặt thanh lệ mang theo vài phần kiên định trước mặt, Giang Bất Nhị im lặng cảm khái, Tiểu Tuyết lớn thật rồi.

Giờ mùi, Úc Phi Tuyết và Giang Bất Nhị đồng thời xuất hiện ở cửa cung.

Thái Hậu cùng đám ngự y lúc này mới thoáng buông lỏng tâm tư. Thời gian chờ đợi yên lặng đi qua. Khi Giang Bất Nhị đi khỏi tẩm cung hoàng đế, hướng về phía Úc Phi Tuyết gật đầu, tất cả mọi người mới chính thức thở phào một hơi.

Nhìn bóng lưng Giang Bất Nhị, tất cả ngự y xì xào bàn tán.

"Người kia là ai?"

"Có điểm giống người hai mươi năm trước, diệu thủ hồi xuân Giang Bất Nhị."

"Cái người giang hồ quái nhân kia? Không thể nào, hắn không phải đã sớm thoái ẩn giang hồ rồi ư?"

"Nếu như các ngươi còn dám suy đoán lung tung, ta sẽ cắt bỏ đầu lưỡi của các ngươi, cho các ngươi chính thức thoái ẩn giang hồ?" Úc Phi Tuyết dữ tợn mắng.

Tất cả mọi người đều không ai dám mở miệng nữa.

Hoàng thượng vì người này mà không thiết dùng tính mệnh, bọn họ còn dám nói gì nữa?

Khi Giang Bất Nhị chữa trị cho hoàng thượng, lúc này tại Thuận vương phủ, Lãnh Dịch Hạo cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh dậy.

Hắn có một giấc mơ đẹp, một giấc mơ thậm chí có thể đẹp không tưởng được. Trong mơ, hắn và tiểu nha đầu của hắn lại quấn lấy nhau!

Mở mắt, nhìn trong phòng hỗn độn, trên giường vẫn còn vương vất mùi hương của tiểu nha đầu kia. Lãnh Dịch Hạo giật mình bật dậy. Cảm giác trong mộng dường như mờ ảo lại dường như rất thật.

"Cảnh Thu!"

Cảnh Thu ở ngoài cửa chờ đợi đã lâu.

"Vương gia, người tỉnh rồi."

"Vừa rồi ai đã tới?"

"Thưa vương gia, là vương phi."

"Tiểu nha đầu!" Lãnh Dịch Hạo suy sụp tinh thần nhiều ngày, trong mắt bỗng chốc sáng ngời. Không phải là mơ

"Đúng vậy."

"Nàng đâu rồi?"

"Đi rồi."

"Cái gì?" Trong mắt Lãnh Dịch Hạo bỗng nhiên lạnh lùng ảm đạm.

"Vương phi nói người phải hồi cung." Cảnh Thu trả lời xong, đem những lời Úc Phi Tuyết đã kể từng việc từng việc nói cho Lãnh Dịch Hạo.

Lãnh Dịch Hạo trầm mặc nửa ngày, giống như đang suy nghĩ về điều gì đó, sau đó, đột nhiên đứng lên: "Cảnh Thu, truyền lệnh xuống dưới, ba quân chuẩn bị chiến đấu, đợi mệnh lệnh của bổn vương. Ngươi mang theo hổ phù của bổn vương, nhanh chóng đi đến ba dặm ngoài núi Ngô Anh, đem hổ phù giao cho Minh tướng quân, bảo hắn nhanh chóng tiến đến kinh thành."

"Vương gia?" Cảnh Thu không rõ, nghe khẩu khí của Lãnh Dịch Hạo, tựa hồ tối nay sẽ có đại biến.

"Phong Vô Ngân rất có thể thừa dịp hoàng thượng trúng độc nhân cơ hội này khởi sự, chúng ta phải đi trước chặn đường."

Lãnh Dịch Hạo tựa hồ trong nháy mắt khôi phục lại vẻ cơ trí, thanh tĩnh trước kia của Thuận vương gia. Trên trán, sức sống bừng bừng.

Chỉ cần nghĩ đến câu nói kia của tiểu nha đầu: "Chưa hề đồng ý.", mây đen trong lòng hắn không cần thổi cũng biến mất.

"Vâng!" chứng kiến vương gia lại trở về bộ dáng hăng hái trước kia, Cảnh Thu âm thầm thở phào một hơi, hắn mang theo hổ phù vội vàng xuất môn, hướng phía núi Ngô Anh mà đi.
Bình Luận (0)
Comment