Lãnh Dịch Tiêu đi một cái, Úc Phi Tuyết tức giận đến nỗi oa oa kêu to:
“Tên ẻo lả không giữ chữ tín, ngươi chờ đấy !”
Lãnh Dịch Hạo bật cười khanh khách, bộ dáng Úc Phi Tuyết tức giận rất là đáng yêu! Ánh mắt rời đi, ánh mắt Lãnh Dịch Khánh nhìn Úc Phi Tuyết sâu lắng mà chuyên chú, trên khuôn mặt ngày thường vẫn cương nghị kia cũng mang theo vài nét cười dịu dàng.
Gần như cùng lúc, ánh mắt Lãnh Dịch Khánh cũng rời đi, ánh mắt hai người gặp nhau trong khoảng không, nụ cười của bọn họ trong nháy mắt ngưng tụ lại.
*
Lãnh Dịch Tiêu đi rồi, người bắt nạt Úc Phi Tuyết cũng chỉ có Lãnh Dịch Hạo. Nhưng Úc Phi Tuyết rất nhạy cảm nhận thấy rằng, mỗi một lần chỉ cần nàng và Lãnh Dịch Khánh đi cùng nhau, Lãnh Dịch Hạo sẽ tức giận.
Cho nên Úc Phi Tuyết cố ý lớn tiếng nói:
“A Khánh! Đợi ta với!”
“A Khánh! Ngươi thật lợi hại !”
“A Khánh, ngươi tốt nhất !”
“A Khánh! Chúng ta đi thả diều!”
Nét mặt Lãnh Dịch Khánh càng ngày càng toả sáng, mà sắc mặt Lãnh Dịch Hạo lại càng ngày càng âm u.
Cuối cùng, một ngày nào đó trong một cái trấn nhỏ nào đó, có người bạo phát.
Quá nửa đêm, Úc Phi Tuyết đột nhiên muốn ăn kẹo hồ lô, Lãnh Dịch Khánh xung phong nhận việc đi mua giúp nàng.
“A Khánh thật tốt!” – ánh mắt Úc Phi Tuyết đuổi theo bóng dáng Lãnh Dịch Khánh, giống như đang thì thầm tự nói, cũng giống như cố ý nói cho người nào đó nghe.
Ngoài tiểu sư phụ, không ai tốt với nàng như vậy. Không biết bây giờ tiểu sư phụ đến đâu rồi.
Con ngươi Úc Phi Tuyết sáng như viên ngọc trai đen, lấp lánh như nước hồ mùa xuân.
Cái chén trong tay Lãnh Dịch Hạo phát ra một tiếng tách, nước, dọc theo vết nứt chảy ra, lan thành một dòng suối nhỏ.
Úc Phi Tuyết vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không phát hiện đã có người lòng kiên nhẫn đã chạm đến cực hạn.
Úc Phi Tuyết chỉ cảm thấy cổ áo chặt căng, cả cơ thể bay lên không.
“Ngươi làm gì vậy, thả ta xuống dưới!” – Ta không phải mèo, đừng có mang ta như một con mèo hoang !
Lãnh Dịch Hạo không phí lời với nàng, trực tiếp mang Úc Phi Tuyết quay đi.
Nha đầu này phải được dạy dỗ cẩn thận.
Rừng cây nhỏ, ánh trăng âm u lạnh lẽo, bốn bề vắng lặng.
“Lãnh Dịch Hạo, ngươi thả ta ra!” – Tên biến thái đê tiện, dám thừa dịp nàng chưa chuẩn bị mà điểm huyệt nàng !
Lãnh Dịch Hạo từ từ cong khóe môi:
“Kêu đi, kêu vỡ yết hầu cũng vô dụng.”
Nhìn bộ dáng Úc Phi Tuyết thở phì phì lại không thể làm gì, tâm tình Lãnh Dịch Hạo tốt hẳn, hắn chậm rãi tiến lại gần, trong giọng nói có vị chua mà chính hắn cũng không nhận ra:
“Nàng đoán xem lần này, A Khánh của nàng có thể tới cứu nàng hay không ?”
“Đồ biến thái! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào! Ta trêu chọc gì ngươi !” – Có trêu chọc hắn hay không, trong lòng cả hai hiểu rõ, có điều Úc Phi Tuyết tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
“Hình như lần trước nợ nần của chúng ta vẫn chưa tính toán xong.” – Lãnh Dịch Hạo cười cực kỳ mê hoặc.
“Nợ nần gì, ngươi……a….” – Úc Phi Tuyết chưa nói xong đã cảm thấy cơ thể nhẹ tênh, bị thả xuống mặt đất bằng phẳng.