Tiểu Thương Sơn là nơi kẻ ác tụ tập ở biên cương Ấp thành. Trước khi Lãnh Dịch Hạo đến Ấp thành, cả một vùng trộm cướp hung hăng ngang ngược, cằn cỗi hoang vu. Sau khi Lãnh Dịch Hạo đến, tiêu diệt phần lớn trộm cướp, còn lại bọn dư đảng trốn vào Tiểu Thương Sơn, không dám ra ngoài quấy phá nữa.
Bởi vì địa thế Tiểu Thương Sơn cực kỳ phức tạp, hơn nữa lại dễ thủ khó công. Tình hình biên cương Ấp thành phức tạp, là nơi có giao lưu, quan hệ với nhiều nước, nếu quyết liệt tấn công lên núi, trái lại sẽ dễ gây nên mâu thuẫn giữa các nước nên Thương Sơn đã thực sự trở thành biên giới. Cũng vì như vậy nên không ít trộm cướp tập trung lên Thương Sơn, cố thủ ở đây. Tiểu Thương Sơn từ đó còn được gọi là Ác Nhân Lĩnh.
Cũng vì e ngại Lãnh Dịch Hạo, nên những kẻ này chưa bao giờ dám xuống núi quấy rối. Vì thế Lãnh Dịch Hạo tiến vào Tiểu Thương Sơn cũng phải hết sức cẩn thận.
Cũng may Lãnh Dịch Hạo tương đối quen thuộc với vùng phụ cận Tiểu Thương Sơn, hắn dẫn Úc Phi Tuyết đi theo đường nhỏ phía sau núi. Tiểu Thương Sơn quanh năm không có người ngoài xâm phạm nên vẫn giữ được vẻ đẹp thiên nhiên. Úc Phi Tuyết lại rât lưu luyến nơi đây nhưng đồng thời nàng cũng phát hiện ra rằng, bốn phía tuy không có người nhưng đã bày ra kỳ môn trận pháp, nếu như có kẻ khởi động trận pháp thì người lọt vào trận không thể chạy thoát. Nhưng pháp trận này có thể có tác dụng với người bình thường, nhưng đối với nàng thì chỉ như bữa ăn sáng. Tiểu sư phụ đã dạy nàng những trận pháp phức tạp hơn nhiều.
“Lát nữa nếu xảy ra chuyện gì, ngươi nhớ đi trước theo con đường này.” – Úc Phi Tuyết chỉ cho Lãnh Dịch Hạo con đường nhỏ khó nhìn thấy trong bụi cỏ.
“Có ý gì?” – Lãnh Dịch Hạo nhíu mày, không khí ở Tiểu Thương Sơn thật không bình thường, quá tĩnh lặng.
“Nơi này đã bày kỳ môn trận pháp, nếu chúng ta bị bọn chúng phát hiện, trận pháp sẽ khởi động. Đến lúc đó ngươi đi trước theo con đường này.”
“Ý nàng là ta sẽ bỏ lại nàng mà đi trước ?” – trong mắt Lãnh Dịch Hạo chợt lóe lên ánh sáng lạnh, trong lòng nha đầu này, hắn là người như vậy sao.
Úc Phi Tuyết dĩ nhiên hiểu được sự bất mãn trong lời nói của Lãnh Dịch Hạo, nàng quay đầu dịu dàng cười với Lãnh Dịch Hạo:
“Nếu không, hai chúng ta cùng nhau ở cái chỗ này cũng được, dù sao thì ta cũng sẽ không sao cả. Người chết cũng không phải là ta.”
Chân mày Lãnh Dịch Hạo nhaếch lên, nha đầu này đúng là phải ăn đòn.
Phía chân trời, trời chiều như ngọn lửa, đốt cháy một biển mây. Khi Úc Phi Tuyết quay đầu lại, chợt phát hiện bên vách núi hiện lên một dải cầu vồng. Nhị sư phụ đã nói rằng, nơi có Xích luyện thảo sẽ có cầu vồng.
“Nha đầu, bây giờ không phải là lúc đùa. Đi mau.” – Thời gian không còn nhiều, Lãnh Dịch Hạo kéo Úc Phi Tuyết, bây giờ hắn không có tâm trạng mà chơi đùa với tiểu nha đầu.
Úc Phi Tuyết trợn mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo:
“Ta muốn chơi ở đây, ngươi có đến không?”
Úc Phi Tuyết phi thân lên đỉnh vách núi, Lãnh Dịch Hạo quan sát xung quanh, xác định bốn bề vắng lặng mới đuổi theo. Nào ngờ khi hắn tiến đến, hắn đã thấy một hình ảnh vĩnh viễn không thể nào xóa nhòa.
Một dải cầu vồng xinh đẹp tuôn xuống, như thác nước đổ xuống từ vách đá, rơi xuống trong từng làn sóng bạc. Trong khung cảnh sáng chói ấy, cơ thể yêu kiều của Úc Phi Tuyết nhẹ nhàng uyển chuyển như chim yến, bay liệng trên những mảnh đá nhô ra, vươn tay ngắt Xích Luyện Thảo mọc trên vách đá, mỗi một cây Xích Luyện Thảo được hái xuống, mỗi giọt nước trên thân cây lại nhẹ nhàng rơi xuống, tạo nên một dải cầu vồng.
Khuôn mặt như tuyết trắng của Úc Phi Tuyết trong cầu vồng giống như một viên trân châu, đôi mắt sáng như sao trở nên vầng trăng lấp lánh.
“Này, còn không đến giúp sao!” – Úc Phi Tuyết vừa hái Xích luyện thảo vừa kêu lên.
Lãnh Dịch Hạo như từ trong mộng bừng tỉnh lại, phi thân lên hỗ trợ.
Hai bóng người phối hợp ăn ý, nhẹ nhàng lên xuống trong ánh cầu vồng, chỉ một lúc sau đã hái đầy một gùi Xích luyện thảo
“Tốt lắm, chỗ này chắc là đủ dùng rồi.” – Úc Phi Tuyết vỗ vỗ cái gùi sau lưng, cùng Lãnh Dịch Hạo phi thân xuống núi.
Hai người vừa đứng trên mặt đất, một loạt mũi tên bằng trúc bay về phía họ.
“Chạy mau!” – Úc Phi Tuyết tay mắt nhanh nhẹn đẩy Lãnh Dịch Hạo ra, quả nhiên trận pháp đã được khởi động.
Lãnh Dịch Hạo thuận thế kéo tay nàng, cánh tay dùng sức một chút, ôm Úc Phi Tuyết vào lòng, sau đó xoay người bay đến chỗ khác. Nào ngờ mũi chân Lãnh Dịch Hạo chạm vào đâu, chỗ ấy trở thành cái đích bị tấn công, mũi tên bằng trúc xanh giống như có mắt, mang theo mùi bùn đặc trưng của núi, nhanh chóng lào về phía hai người.
Úc Phi Tuyết ngẩng đầu nhìn Lãnh Dịch Hạo, lúc này, trong ánh chiều tà, làm cho hắn lộ ra đôi chân mày như tranh vẽ. Đôi mắt sắc bén của Lãnh Dịch Hạo lạnh buốt quét qua từng tấc đất trong rừng cây, đôi tay mang theo gió, ánh mắt bén nhọn quét qua, vô số trúc xanh rơi đầy đất.
Mỗi một chiêu của hắn đều hết sức dứt khoát nhưng cánh tay lại rất ấm áp. Lần đầu tiên, Úc Phi Tuyết cảm thấy cực kỳ an toàn. Giống như cho dù bên ngoài có đao quang kiếm ảnh, chỉ cần ở trong lòng hắn, là sẽ an toàn.
Ngây ngất trong nháy mắt không có nghĩa là mê muội, từ cái xoay người cấp tốc của Lãnh Dịch Hạo, Úc Phi Tuyết bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần. Tên biến thái này không bỏ đi một mình, coi như hắn có chút lương tâm. Hắn cứu nàng như vậy cũng không biết là vì cứu nàng, hay là cứu thảo dược trong lòng nàng. Vì thế Úc Phi Tuyết đặt thảo dược nàng cầm trong tay vào ngực Lãnh Dịch Hạo, phi thân xông vào trận.
“Nha đầu!” – Lãnh Dịch Hạo vươn tay muốn giữ Úc Phi Tuyết nhưng lại chỉ chạm vào vạt áo lụa.
Úc Phi Tuyết dựa vào phương pháp phá giải tiểu sư phụ dạy nàng, rất dễ dàng ra khỏi pháp trận. Nào ngờ vừa quay người lại, Lãnh Dịch Hạo bộ mặt lạnh cứng ngắt đứng sau nàng.
Sắc mặt xanh mét rõ ràng thể hiện rằng, đây là lần đầu tiên Lãnh dịch Hạo hắn lâm trận đằng sau nữ nhân. Thật sự rất mất mặt !
Nhìn qua thảo dược Lãnh Dịch Hạo ôm trong lòng, Úc Phi Tuyết đột nhiên cảm thấy vui vẻ. Xem ra tên biến thái vẫn có điểm tốt, không phải vì thảo dược mới cứu nàng.
Mà giờ khắc này, tia nắng cuối cùng ở sườn núi cũng chìm xuống đáy biển, cầu vồng trên vách đá đột nhiên biến mất, chỉ có tiếng thác nước chảy vang lên trong vùng núi tĩnh lặng
Trong lòng Lãnh Dịch Hạo đột nhiên cảm thấy như bị mất đi thứ gì đó, một nỗi buồn dâng lên nhưng lại biến mất trong giây lát. Nhưng bây giờ không còn thời gian cho hắn suy nghĩ nhiều nữa.
“Đi nhanh thôi.”