Nương Tử, Hậu Cung Mãn

Chương 10

“Sao rồi?” Long Ngọc đi tới bên giường, hỏi ngự y.

”Vương gia yên tâm, vương phi không có gì đáng ngại, chỉ là thân thể nàng quá yếu đuối, lại mất máu quá nhiều nên mới hôn mê bất tỉnh”

”Ừ” Long Ngọc gật đầu, “Lui ra đi!”

Nhất thời trong phòng chỉ còn lại bạn nữ Bạch Phượng Ca đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường và Long Ngọc.

Long Ngọc đứng ở đầu giường nhìn người đang nhắm chặt hai mắt trên giường.

Giờ phút này nhìn nàng thật nhu nhược.

Cho dù hắn có không ưa nàng tới đâu thì bây giờ hắn cũng không thể phủ nhận tia thương tiếc đột nhiên sinh ra từ đáy lòng mình.

Lắc lắc đầu, hắn lập tức dập tắt tia thương tiếc ấy đi, sau đó xoay người, không thèm quay đầu lại lấy một lần mà đi thẳng ra ngoài.

”Nô tỳ tham kiến vương gia.” Tiểu Chanh đang lo lắng đứng bên ngoài thì thấy Long Ngọc bước ra, lập tức hành lễ, tuy nói là hành lễ nhưng đôi mắt to tròn kia luôn cố gắng nhìn vào bên trong phòng.

Long Ngọc liếc Tiểu Chanh một cái, “Miễn lễ, đi vào chăm sóc vương phi của ngươi đi.”

”Dạ!” trên mặt của Tiểu Chanh tràn ngập cảm kích, sau đó nhấc chân vội vàng chạy vào trong.

Thấy bòng lưng nhanh nhẹn như thỏ của bạn nha hoàn nào đó, mắt của Long Ngọc càng lúc càng tối.

Tình cảm của nha đầu này với nữ nhân kia không chỉ đơn thuần là trung thành, nó đã biến thành một thứ tình cảm sâu sắc hơn nhiều.

Rốt cục là do nha đầu này rất dễ thu phục hay là do nữ nhân kia biết cách thu phục lòng người?

”Ngọc, sao lại thừ người ra đó?” Long Cẩn đứng gần đó thấy Long Ngọc ngẩn người đứng bên cửa không biết đang nghĩ cái gì thì nhịn không được mở miệng.

”Ca, đến rồi sao?” Long Ngọc lấy lại tinh thần, “Điều tra được gì không?”

“....”Long Cẩn dùng ánh mắt cổ quái liếc Long Ngọc một cái, mới nói, “Ta đã lấy tất cả vũ khí của đám áo đen kia giao cho Ám Ảnh, khoảng ngày mai sẽ có câu trả lời thuyết phục.”

Phỏng đoán bước đầu, đây chắc là một tố chức sát thủ chuyên nghiệp.

Trên người đám tử sĩ này không hề có bất cứ thứ gì chứng minh thân phận, ngoại trừ việc sử dụng loan đao có hình nguyệt nha thì không tìm ra manh mối gì khác.

Trong miệng của mối tên áo đen đều giấu thuốc độc, bên trong lại là độc dược trí mạng Hạc đỉnh hồng.

Tuy Hạc đỉnh hồng có ác độc nhưng lại không có tính đại biểu, rất nhiều môn phái trên giang hồ sử dụng thứ này, thậm chí trong hoàng cung cũng không thiếu.

”Bạch Phượng Ca chỉ tạm thời hôn mê, không có gì phải lo.” Long Ngọc nói.

”Ngọc, ngươi có tính ở trong phủ không?” Long Cẩn nghiêm túc hỏi.

Từ sau khi đại hôn, Long Ngọc vẫn ở trong hoàng cung.

Đây vốn cũng không phải vấn đề lớn nhưng bây giờ lại có người muốn lợi dụng Bạch Phượng Ca để gợi lên hận thù giữa họ với Bạch Hưng Thiên.

”Ca, ngươi yên tâm, ta sẽ ở lại phủ.” tuy rằng vương phủ đề phòng cẩn thận nhưng không ai dám cam đoan là an toàn tuyệt đối.

Nhưng nếu có hắn ở đây thì người có thể động tới Bạch Phượng Ca cũng ít đi.

Tuy hắn rất ghét nàng nhưng không thể không thừa nhận, Bạch Phượng Ca rất quan trong với hắn và Long Cẩn.

Nếu vì hắn ghét Bạch Phượng Ca mà khiến nàng chết thì lập tức sẽ xuất hiện khúc mắc trong lòng Bạch Hưng Thiên, đây tuyệt đối là nước đi không sáng suốt.

Mặc dù không muốn nhưng hắn cũng phải bảo vệ thật tốt vị vương phi trên danh nghĩa này.

......................

Không biết qua bao lâu, Bạch Phượng Ca cũng tỉnh lại.

Vừa mới động đậy một chút, cánh tay trái lại truyền một hồi đau đớn tới tận xương, làm cho nàng thét lớn một tiếng, hút vào một nngum5 khí lạnh.

”Tiểu thư!” hiển nhiên là Tiểu Chanh đang tựa đầu vào mép giường cũng bị làm cho giật mình, khẩn trương nhìn về phía giường, “Tiểu thư, người tỉnh rồi?”

Hốc mắt sưng đó không thể che giấu được vui sướng và kích động trong mắt.

”Ngươi.... phụt....” Bạch Phượng Ca thấy Tiểu Chanh như thế thì nhịn không được mà phí cười, “ha ha, Tiểu Chanh bảo bối, ngươi đang chơi trò... cosplay đấy à? Để ta đoán nha, ngươi hóa trang thành một con thỏ bị bỏ rơi đúng không? Aiz, hơn nữa còn là một con thỏ xấu xí! Ha ha...”

”Tiểu thư!” mắt hạnh của bạn nha hoàn trừng to, “Đều là vì người, vậy mà người còn đùa giỡn ta.” đây hẳn là một lời rất khí thế nhưng vì hốc mắt sưng đỏ, giọng nói nghẹn ngào nên khí thế tự nhiên bay đâu hết trơn.

Ở chung gần một năm nay, nàng đã không còn thấy kì lạ với mấy từ quái quái mà Bạch Phượng Ca nói ra nữa rồi.

Còn với mấy từ nàng không hiểu, không sao, nàng đã có phương pháp khác, nhưng trường hợp như thế thì nên... nhìn cảnh đoán nghĩa, nếu đoán không ra thì lập tức không quan tâm.

”Í, giận rồi sao?” mắt đẹp của Bạch Phượng Ca chớp chớp như thể nàng rất vô tội, “Chẳng lẽ bộ mặt này của Tiểu Chanh bảo bối không phải để chọc cười tiểu thư nhà ngươi sao?”

”Người!” Tiểu Chanh có hếch miệng, hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Phượng Ca, “Hừ!”

Hừ lạnh một tiếng, Tiểu Chanh không chút do dự đi thẳng ra ngoài.

Tiểu thư thật thối!

Xấu thì sao chứ?! Khóc lâu như thế thì mắt không được sưng đó sao?!

Không thử nghĩ xem vì ai nàng mới như thế!

Không ngờ vừa mới tỉnh lại không an ủi trái tim lo lắng hãi hùng mấy ngày nay của nàng thì chớ, đã vậy còn thừa cơ trêu chọc!

Nhất định là giả bộ!

Trong lòng Tiểu Chanh chợt hiểu ra.

Nhất định là tiểu thư đã tỉnh từ sớm, sau đó tính làm biếng lại tái phát nên lăng ra ngủ.

Hại nàng lo lắng lâu như thế!

Càng nghĩ càng giận, Tiểu Chanh dùng sức đá vào một viên đá bên đường, “Hừ! Không thèm quan tâm người nữa! Ta đi ngủ đây!” nói xong lập tức đi về phòng.

lo lắng cho vị tiểu thư không có lương tâm kia lâu như thế, thật là mệt muốn chết.

................

”Còn sức để ăn hiếp người hầu sao? Xem ra ngươi còn rất khỏe.” Long Ngọc trào phúng nhìn bạn nữ sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường.

Đây gọi là lấy oán trả ơn sao?

Tiểu nha hoàn kia tuy có chút ngóc nhưng lại có một trái tim chính trực đáng quý!

Chỉ tiếc là đi theo một tiểu thư vô lương.

“....” Bạch Phượng Ca quét mắt về phái vị khách không mời mà đến kia, lười biếng nói, “Từ khi nào mà vương gia thích cái phòng này của nô tì thế?”

Tiểu Chanh đi rồi, người này lại đúng nghĩa từ trên trời rơi xuống đáp vào phòng nàng.

Rõ ràng đang làm hành vi đầu trộm đuôi cướp vậy mà làm bộ mặt như thể mình chính trực lắm.

Lần đầu tiên Bạch Phượng Ca cảm nhận được tầm quan trọng của vẻ ngoài.

Quả là vẻ ngoài tốt thì cho dù có làm hành động tiểu nhân cũng sẽ biến thành cảnh đẹp ý vui.

”Phòng của ngươi?” Long Ngọc lạnh lùng nhìn Bạch Phượng Ca, “Bên trong vương phủ này, mỗi một tấc đất cũng là của bổn vương, không có một chút quan hệ với ngươi.”

”Lời này của vương gia rất không đúng.” Bạch Phượng Ca dùng tay trái chống người lên, tựa vào đầu giường, “Kiệu tám người khiên, mũ phượng khăn quàng vai, vương gia đã lấy thiếp thân vào cửa dưới ánh mắt của bàn dân thiên hạ nên nô tỳ chính là nữ chủ nhân của nơi này, nô tỳ muốn một nơi yên tĩnh, không lẽ sở hữu một cái phòng cũng không hợp lí sao?”

”Hợp tình hợp lí? nữ chủ nhân?” sắc mặt của Long Ngọc càng lúc càng lạnh hơn, “Dừng quên chỉ cần một tờ hưu thư của bổn vương thì vị trí 'nữ chủ nhân' của ngươi cũng không cánh mà bay.”

Ý là: muốn tranh tài sản sao? Không có cửa đâu!

Trên mặt Bạch Phượng Ca cũng không biểu lộ cảm xúc gì, vẫn lười biếng như cũ, ánh mắt liếc về hướng Long Ngọc, “Chuyện vương gia đang nói là chuyện tương lai, bây giờ người vẫn chưa hưu nô tì, nô tì vẫn là nữ chủ nhân của vương phủ.”

”Xuất giá tòng phu, bổn vương nói cái gì thì làm theo cái ấy.” sắc mặt của Long Ngọc đã khó coi tới cực điểm.

”Giúp chồng dạy con, nam ngoại nữ nội. Nếu vương gia đã cưới nô tì về vậy nô tì phải cố hết sức quản lí chuyện nhà, để vương gia có thể an tâm phụ tá hoàng thượng tạo phúc cho dân chúng.”

Ý là: người lo chuyện bên ngoài ta lo chuyện bên trong, ngươi không được can thiệp vào việc của ta!

”A, ngươi thật nhanh mồm nhanh miệng.” Long Ngọc trào phúng, “Chẳng qua dựa vào tình huống bây giờ của ngươi, chọc giận một nha đầu trong sáng như thế sợ là không ổn chút nào.”

Sắc mặt nàng vẫn trắng bệt khiến người ta sợ hãi, mồ hôi chảy dài trên trán chứng minh nàng không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.

”Nha hoàn trung thành tận tâm không lẽ không cần nghỉ ngơi sao?” Bạch Phượng Ca nâng tay lau mồ hôi trên trán, “Ta còn sức mà nói giỡn như thế chẳng phải sẽ khiến nàng yên tâm hơn sao?”

Nếu ngay cả sức để đùa giỡn với nha đầu kia cũng không có, vậy nha đầu ấy nhất định sẽ không chịu đi nghỉ ngơi.

“...”Long Ngọc nghe thấy thế thì trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, nhìn Bạch Phượng Ca một cái, không nói gì xoay người ra ngoài.

Nhưng khi mới bước một chân ra khỏi cửa, “Bổn vương ở phòng cách vách.” nói xong khép cửa phòng lại, Long Ngọc đã ra khỏi phòng.

Từ đầu tới đuôi, Long Ngọc không hề quay đầu lại, cũng không thể xác định được cảm xúc trong lời nói của hắn.

Bạch Phượng Ca nhìn cửa phòng đã đóng chặt kia, trong mắt xẹt qua một tia ảm đạm.

Xem ra cuộc sống tự do tự tại của nàng đã chính thức tuyên bố kết thúc.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện này, trong mắt nàng lại lóe lên tia sáng lạnh sau đó lại lập tức biến mất.

Loan Đao Môn... Đáng chết.

Ngày kế tiếp.

Ngự thư phòng.

Trong ngự thư phòng hoa mĩ, ngoại trừ ba người Long Cẩn, Long Ngọc, Lãnh Duy còn có thêm một người áo đen.

Tên áo đen quỳ một gối trên mặt đất, diện mạo bình thường, cả người tản ra khí thế nội liễm.

”Am, mọi chuyện điều tra tới đâu rồi?” Long Cẩn vẫn tươi cười như trước.

Ám Ảnh chia làm Ám bộ và Ảnh bộ, Ám bộ có nhiệm vụ điều tra còn Ảnh bộ có nhiệm vụ ám sát và bồi dưỡng người mới.

Nam tử áo đen này chính là thủ lĩnh của Ám bộ- Ám.

”Khởi bẩm hoàng thượng, người ám sát vương phi hôm qua là một tổ chức gọi là Loan Đao Môn. Tổ chức này mới xuất hiện vài năm gần đây, tuy thế lực không lớn nhưng phát triển rất nhanh, lấy tiêu chí nghiêm cẩn và giữ kín bí mật của cố chủ nên rất được người mua hung ưu ái.”

”Vậy có điều tra ra ai đã thuê họ ám sát vương phi không?” Long Cẩn tiếp tục nói.

”Hoàng thượng thứ tội, lúc thuộc hạ dẫn người tới thì Loan Đao Môn đã bị diệt môn rồi.”

Nụ cười trên mặt Long Cẩn càng đậm, nhưng trên người lại tản ra khí thế nhè nhẹ nguy hiểm.

Khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh của Long Ngọc và Lãnh Duy cũng ngưng động lại.

Diệt môn....

Tốc độ cũng nhanh gớm!

”Người nào làm?”

”Hồi hoàng thượng, là... Tu La Điện.”
Bình Luận (0)
Comment