Nương Tử, Hậu Cung Mãn

Chương 2

“Ha ha, nói bậy bạ gì đó, sao làm thế được chứ” Long Cẩn cười ôn hòa nói, “Ta chỉ sợ ngươi say quá, vừa vào tới phòng đã lăng ra đất mà ngủ, bỏ lỡ một ngày tốt đẹp như hôm nay. Ai, bây giờ người cũng đã đưa tới phòng rồi, thấy ngươi đi vào, vi huynh cũng về cung đây“.

”Tốt nhất là như thế” Long Ngọc nhẹ giọng nói thầm một câu, sau đó thô lỗ đẩy cửa phòng ra, bước vào phòng, 'rầm' một tiếng đóng cửa lại.

Hai mắt của Long Cẩn tràn đầy ý cười.

Quá thô lỗ... Không sợ mạnh bạo như thế sẽ khiến mĩ nữ trong phòng hoảng sợ sao?

Nhìn chằm chằm vào chữ 'Hỉ' màu đỏ chói mắt trên cửa, Long Cẩn lắc đầu, xoay người rời đi.

Anh mắt lại lơ đãng liếc về phía mấy đại thần trong mắt tỏa ra tia tò mò, Long Cẩn trêu ghẹo, “Các ái khanh sao còn chưa đi? Không lẽ muốn Long Ngọc động phòng xong rồi ra tiễn các ngươi đi?”

”A...” dưới ánh mắt ôn hòa của bạn hoàng thượng, da đầu mấy vị đại thần run lên.

Đi theo hai anh em nhà này bao nhiêu năm nay, sao họ lại không hiểu tính cách của hai người chứ? Hoàng thượng nhìn bề ngoài thì ôn nhuận như ngọc, dễ chịu dễ sống chung nhưng trong bụng thì nham hiểm khỏi phải nói, tiếu lý tàng đao. Còn nhiếp chính vương thì y chan bề ngoài của hắn, lãnh khốc vô tình!

Nếu bọn họ dám đứng ở ngoài nhìn trộm vương gia động phòng thì... Vị nhiếp chính vương kia nhất định sẽ 'đưa' bọn họ đi ra ngoài rất thảm a!

Đến lúc đó cho dù có gãy tay hay gãy chân gì đó thì bọn họ biết phải làm sao bây giờ?

Mấy vị đại thần rùng mình một cái.

Ngàn lần không nên, vạn lần không nên, không thể vì hôm nay có chuyện vui mà quên mất tính cách thật của hai ác ma này.

Ai! Số họ thật khổ mà.

”Ha ha, hoàng thượng cứ đùa, thần đang chờ hoàng thượng thôi” mấy vị đại thần khôi phục lại lý trí, cười mỉa nói.

*

Bên trong tân phòng

Long Ngọc đứng ở căn phòng to như thế, thêm vào mùi hương dễ chịu thoang thoảng trong không khí khiến đầu hắn thanh tỉnh không ít.

Nhìn nữ tử đang yên lặng ngồi trên giường giống như một pho tượng màu đỏ, tuấn mi nhíu chặt, khuôn mặt kiên nghị tuấn tú bởi vì cái nhíu mi này mà càng thêm góc cạnh.

Không giận mà uy, lãnh khốc vô tình, đây mới chính là Long Ngọc thật sự.

”Đứng lên uống rượu hợp cẩn, hoàn thành nhanh mấy cái lễ nghi rườm rà này đi, bổn vương mệt rồi” lãnh khốc nói một cau, Long Ngọc xoay người đi về phía bàn gỗ tử đàn phía chính giữa phòng.

Ngay cả một ánh mắt cũng không cho vị tân nương đang ngồi trên giường kia, giống như nàng không phải là nương tử hắn dùng kiệu tám người khiên để rước về mà chỉ là một người xa lạ nào đó.

”Vương gia, thiếp thân cũng rất muốn qua đó uống rượu hợp cẩn với người, nhưng mà mũ phượng nặng quá, thiếp thân sợ chưa đi tới nơi thì cổ đã gãy rồi. Cô của thiếp thân gãy cũng không sao, nhưng nếu làm chậm trễ giờ lành, làm quấy nhiễu giấc ngủ của vương gia thì tội rất lớn“.

Tiếng nói thanh thúy trong trẻo vang lên, trong giọng nói không hề có chút cảm xúc nào, bình tĩnh giống như mặt hồ không chút gợn sóng.

Nghe thấy lời lí luận của vị nương tử mà mình mới cưới về, Long Ngọc nhíu mày, cuối cùng cũng quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn nữ tử ngồi yên trên giường.

Thật tò mò không biết cảm xúc trên mặt nàng ta có bình tĩnh như âm thanh này hay không, nhưng vì mũ phượng quá nặng nên nàng ta cúi thấp đầu xuống, hơn nữa còn cách một lớp khăn che mặt nên ngay cả nhìn dung nhan chân thật của nàng cũng khó chứ đừng nói xem biểu cảm trên mặt.

”Nếu đội mũ phượng không tiện vậy thì đừng đội” sắc mặt lạnh lùng, Long Ngọc tức giận nói một câu, sau đó tiện tay vung một cái.

Một trận gió mạnh thổi quét tới hướng về nữ tử ngồi trên giường.

Ngay sau đó mũ phượng tinh xảo trên đầu của Phượng Ca rớt long lóc trên đất, kim loại va chạm với nền nhà tạo nên một âm thanh khó nghe.

Ánh mắt của Bạch Phượng Ca liếc về phía mũ phượng một cái, tay nhọ bé nắm thành quyền trong vạt áo.

Ha ha, võ công rất tốt!

Nếu không nắm chắt hay không đủ bản lĩnh để nhắm chính xác thì thứ đang rơi trên đất bây giờ không phải mũ phượng mà là đầu của nàng.

Cái này gọi là giết gà dọa khỉ đó sao?

”Còn không mau lại đây?” Long Ngọc thấy Bạch Phượng Ca cúi đầu nhưng không hề có ý muốn đứng dậy thì trầm giọng quát.

Thu hồi tầm mắt, Bạch Phượng Ca ngẩng đầu lên, đứng dậy, cúi người ta nhã hành lễ, “Thiếp thân tuân mệnh“.

Nói xong thì nhẹ nhàng bước tới trước mặt người nào đó đang đen mặt.

Bước đi nhẹ nhàng, sắc mặt thong dong.

Áo bào đỏ thẫm càng tôn lên sự lạnh nhạt của nàng, lạnh tới mức khiến người ta nghi ngờ liệu ngoại trừ lạnh lùng ra thì nàng còn biểu cảm nào khác không.

Nến đỏ cháy sáng rực, toàn bộ gian phòng đều phủ kín bởi màu đỏ, màu đỏ kia nhuộm kín gương mặt của Bạch Phượng Ca. Dung nhan tinh xảo hoàn mỹ không thể soi mói được nến đỏ chiếu vào càng thêm kinh tâm động phách.

Dù một người nhìn qua rất nhiều mĩ nhân như Long Ngọc cũng phải kinh ngạc trong giây lát.

Nàng thật đẹp!

Có thể nói là người đẹp nhất mà hắn từng gặp.

Mi thanh mục tú, môi anh đào phấn nộm, gương mặt trắng trẻo, tinh xảo cực hạn.

Nhưng có vẻ vì ánh nến quá mức sáng nên cặp mắt kia sáng ngời như ánh sao, không nhìn rõ cảm xúc bên trong.

Trong nháy mắt kinh diễm qua đi, Long Ngọc khôi phục vẻ mặt lạnh lùng như ban đầu, nhanh nhẹn cầm cái chén ngọc trên bàn lên, uống sạch rượu bên trong, sau đó lưu loát buông cái chén ra, lạnh lùng nói, “Ngươi cũng uống đi“.

Sắc mặt của Bạch Phượng Ca vẫn không đổi, vuốt cằm một cái, vươn cánh tay nãy giờ vẫn bị tay áo dài che lấp ra.

Tay ngọc mèm mại không xương, da thịt trắng như tuyết, tinh xảo như mĩ ngọc.

Bưng chén ngọc lên, cũng uống cạn chung rượu.

Động tác tao nhã còn có chút tùy ý.

Ánh mắt của Long Ngọc lóe lên, sau đó bình tĩnh không có gợn sóng.

A, sao hắn có thể thấy khí chất tùy ý tiêu sái trên người một nữ nhân chứ? Xem ra hôm nay hắn uống nhiều quá rồi.

”Rượu hợp cẩn cũng đã uống rồi, cởi áo cho bổn vương, chùng ta làm xong cái nghi lễ cuối cùng luôn đi” không đợi Bạch Phượng Ca buông ly rượu xuống, Long Ngọc đã mỡ miệng nói, sau đó dang hai tay ra, tư thế ý bảo Phượng Ca cởi áo cho hắn.

Bạch Phượng Ca không hề có ý buông ly rượu trên tay xuống, sau khi tao nhã uống cạn chén, nàng nâng mắt nhìn về phía bạn vương gia đang làm tư thế 'đại bàng giương cánh', “Ý của vương gia là sao?”

Ngữ khí kia không hề có chút gì gọi là không hiểu, trên mặt vẫn lạnh lùng bình tĩnh, khuôn mặt tinh xảo không hề có chút nghi hoặc nào.

Long Nhọc nhíu mày, rất rất không vừa lòng với biểu hiện 'chất phát', không hiểu lòng người của nương tử nhà mình, nghiến răng nghiến lợi nói, “Làm nghi lễ cuối cùng của đại hôn- động phòng, không lẽ các ma ma trong phủ tướng quân không dạy ngươi chuyện này sao?”

”À” sắc mặt của Bạch Phượng Ca vẫn không đổi, gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, nâng tay cởi áo cho Long Ngọc.

Nhưng tay vừa tới gần người hắn thì dừng lại trong không trung.

Bạch Phượng Ca làm ra vẻ như nhớ lại chuyện gì đó, nâng mắt nhìn thẳng vào Long Ngọc, “Vương gia, đột nhiên ta nhớ ra một chuyện rất quan trọng”, giọng điệu của nàng rất nghiêm túc, nhưng cảm xác trên mặt vẫn vân đạm phong khinh như cũ.

“...” mi thon dài của Long Ngọc nhíu chặt vào nhau, chứng tỏ hắn đang rất tức giận, không kiên nhẫn, “Nói!” sắc mặt rất không tốt nhìn về phía mặt đơ của Bạch Phượng Ca, cắn răng nói một tiếng.

Ngay từ đầu nữ nhân này đã không sợ hắn như mấy người khác.

”Ta không phải xử nữ”, Bạch Phượng Ca rất thản nhiên nói, ngữ điệu giống như nói thời tiết hôm nay rất tốt vậy.
Bình Luận (0)
Comment