Nương Tử Không Mặc Giá Trời Y

Chương 1

Ban đêm.

Hoàng thành Li kinh, trong phòng phủ chính

Đã lên canh hai,người gõ mõ xuyên qua khu phố lớn,ở một gốc sân nhỏ nằm phía đông bên trong phủ , không có ánh đèn xuyên thấu qua một bên hiên cửa sổ, còn có thể mơ hồ nhìn phong cảnh ở bên ngoài.

Phong cảnh buổi tối đẹp lắm, những gốc cây hải đường trong viện bốn mùa đều nở hoa, khai náo nhiệt, màu sắc với ánh sáng mềm mại, đóa hoa thành một chùm, ngàn đóa vạn đóa mềm mại diễm lệ.

Chân trời ánh trăng non tà tà lộ vẻ, ánh sáng nhu hòa hướng nhân gian vạn vật, cũng chiếu vào phòng chính bên trong đình phủ lâu đài các, hợp với đá vũ thạch, phất mị liễu khai thanh, ánh trăng chiếu bên sông... Cảnh đẹp như vậy, thật sự miêu tả được sự an nhàn giống như câu thơ:

"Trăng sáng chiếu lầu cao,

Dãi sáng chảy bồi hồi"

Nhưng:"Chàng như bụi bên đường

Thiếp như bùn trong nước đục,

Chìm nổi mỗi người mỗi khác,

Khi nào mới có thể găpg nhau?"

Vừa nghĩ đến điều này Cảnh Sở Nhụy cảm thấy có một chút phiền muộn, mở ra một nụ cười nhẹ, tình hình trước mắt thật giống với bản thân nàng.

Nệm chăn hổn độn, gối đầu thêu hình hai con cá chép sắc xão nằm trên đầu giường, quần áo của nàng không chỉnh tề, mềm mại nằm ngửa một cách thoải mái khắc họa trên giường lớn, thân hình nhỏ nhắn mềm mại của nàng bị một nam nhân áp chế, toàn thân chỗ nào cũng không bỏ qua cho nàng, đều bị hơi thở nam tính bao phủ toàn bộ!

Tầm mắt nhàn nhạt nhìn về phía cửa sổ, làm thế nào cũng không bỏ qua vật nam tính để trên người nàng làm người nam nhân vui thích, ở góc độ của nàng cũng chỉ có thể nhìn về phía đầu hoa sen ngay ngốc.

Người nam nhân tính tình lạnh lùng một chút cũng không ôn nhu, động tác mãnh liệt đã không nói nhìn ra được nàng không chuyên tâm, môi nóng bỏng không một chút khách khí hôn lên gáy thanh tú cùng với bộ ngực đầy đặn của nàng vừa hôn vừa cắn, cảm giác đau đớn thay thế bằng khoái cảm chạy đến dây thần kinh của nàng, vẫn không nhịn được khẽ rên rỉ.

Phản ứng của nàng làm cho người nam nhân chút cao hứng, cười nhẹ một tiếng, tiếp tục vùi đầu của mình trên da thịt bóng loáng vừa hôn vừa liếm, thậm chí còn trút bỏ hết quần áo của hai người.

Quần áo bị ném ở dưới giường, da thịt trắng tuyết bị lộ ra ngoài giống như báu vật dùng để làm vật cống phẩm!. Vô luận quá trình có như thế nào thì kết cục cũng chỉ có một, làm cho người ta chiếm đoạt....

Hai thân thể trần trụi thân mật triền miên ở một chỗ, vật nam tính đặt ở nơi nữ tính làm cho mặt của Sở Nhụy không tự giác được đỏ lên, cắn môi anh đào, nàng không dám nhìn dứt khoát nhắm mắt lại để mặc cho hắn làm sằn làm bậy.

Lẽ ra, nàng bị hoàng hậu nương nương liền mang nàng trở thành lễ vật tặng cho hắn đã hơn nữa năm, hai người ở trên giường đối đãi thành khẩn đến cỡ nào, hắn bao nhiêu lần trở về đều làm vậy, nhưng nói như thế nào nàng vẫn không có thói quen này.

Người nam nhân này trở lại liền này nọ, loại chuyện này vô luận đặt ở trên người nào, thì trong lòng cũng có chút vướng mắt.

Huống chi, người nam nhân này cũng không khác gì tướng công... Thân thế hiểm hách, thê tử chính thức còn chưa cưới về, nhưng có hai người thê thiếp đã vào cửa.

Nàng tự trải nghiệm hiểu biết đến như vậy, hắn đối với nàng chỉ có ham thích, nàng oán hận thầm cầu nguyện hắn sớm ngày hết hứng thú đối với nàng.

Nàng nói như vậy không phải không có đạo lý, mỗi lần sinh hoạt vợ chồng đều làm cho Sở Nhụy có cảm giác chết đi sống lại, cố tình còn phải lộ ra một nụ cười mê người, phối hợp với hắn muốn làm gì thì làm.

Không có biện pháp nào khác. Chàng như bụi trên đường; Thiếp như bùn trong nước đục...dùng để hình dung thân phận địa vị của hai người.

Nghĩ đến đây, Sở Nhụy cảm thấy khinh thường, nhẫn nhịn một cách hèn mọn, bắt đầu kỹ lưỡng... giả chết.

Đáng tiếc, đối với bộ dạng của nàng không chỉ không làm cho hắn cảm thấy vô vị, mà ngược lại quyến rũ càng muốn hắn chinh phục.

"Cách mới sao?" Hắn lạnh giọng cười nhạo, bàn tay to cố tình gia tăng lực đạo chuyển hướng trêu chọc vùng mẫn cảm của nàng, đôi môi khẻ cắn vành tai và chuyển đến xương quai xanh, rồi đến đôi gò bông no đủ , lưng trắng tuyết... Không có chỗ nào không chạm vào.

Nàng không phải không muốn chống cự mà lực bất tòng tâm. Người nam nhân ở trên người nàng trêu chọc, làm cho nàng dần dần vui thích, cùng hắn tận lực dụ dỗ, bắt đầu càng lúc càng nóng.

Hôn môi nàng, trên môi nàng bắt đầu hạ xuống phía dưới, hôn đôi gò đào một  ấn ký đo đỏ và ướt sủng một mảng.

Đột nhiên ngọn lửa nhẹ nhàng hướng về phía trước, nàng nhẹ nhàng mở cánh môi, thình lình xảy ra sự ôn nhu hiếm thấy khiến nàng một chút thất thần.

"Mở miệng" Phát hiện nàng chống cự, người nam nhân thấp giọng nói ra hai chữ.

Nàng suy nghĩ vẫn nên nghe lời của hắn, chọc giận hắn người xui xẻo là bản thân mình. Vì thế liền chậm rãi mở miệng nhỏ nhắn của mình ra.

Môi hắn lập tức phủ lên, không có ôn nhu, lấy hết sức lực của mình đốt cháy nàng, công thành chiếm đất, khiêu khích đến cực điểm, đầu lưỡi của hắn cùng nàng dây dưa không dứt, thân mật đến mức không thể nào thân mật hơn được nữa.  

"Ngô..." Nàng quả thực không thở nổi, vặn vẹo trán theo bản năng tránh né.

Hắn mang theo ý cười trầm thấp, cũng không buông ra, trằn trọc mút vào, chế trụ miệng của nàng trong mọi ngõ ngách nào, mỗi một góc, cắn nuốt hơi thở của nàng.

"Ngô!" Hắn cuối cùng ép nàng nóng rực, rên rỉ kháng nghị, không thể nào không phục tùng, bàn tay mềm mại của nàng kháng cự giúp người nam nhân trên người nàng càng ngày càng thêm hưng phấn.

Buồn cười, kiến làm sao có thể lay động cây đại thụ lớn cơ chứ? Nàng giãy dụa bất quá cũng chứng minh ' không biết lượng sức ' thôi.

Bên trong phòng an tĩnh, bên trong không rõ ý loạn mê tình, cùng với tiếng thở dốc, càng ngày càng rõ, càng ngày càng vội vã, ra vào nơi tư mật một lúc một nhanh, âm thanh va chạm vào nhau thật là ái muội không rõ.

Nghe được tiếng rên rỉ của nàng, người nam nhân rất vừa lòng.

Hắn thích nhìn thấy nàng đầu hàng, đánh tơi bời, hoàn toàn nghe lời hắn mà thôi.

Đầu lưỡi của hắn vẫn nằm trong miệng của nàng,làm cho miệng nàng tiết ra nước bọt, nên mới ngẩn đầu lên tạm thời buông tha cho nàng, bàn tay thô ráp bá đạo của hắn vuốt ve đôi chân thon dài của nàng, đem vật nam tính đặt ở hoa huy*t của nàng.

" Gia..." SỞ Nhụy mạnh mẽ co rúm lại, thật vất vả mới mở miệng hô hấp được hít thở không khí, nhất thời yêu kều thở hổn hển, nhưng lại nói không được lời nào khác.

"Gọi tên ta" Môi mỏng cắn lên bộ ngực sữa, ngón tay thuần thục vỗ về chơi đùa tại hoa huy*t của nàng phát hiện phía dưới đã ẩm ướt, lòng bắt đầu nóng lên, ở bên tai nàng nói, âm thanh nhỏ nhẹ cất dấu dục hỏa.

Trong bóng đêm, thân thể của nàng tim đập thình thịch và loạn nhịp nhìn chằm chằm ở phía trên, cơ hồ không nhìn rõ khuôn mặt anh tuấn, thật không biết làm như thế nào, thật lâu mới ngập ngừng nói: " Thiếp... Không dám"

Đây là lời thật lòng tự đáy lòng của nàng, chân trời vạn xác, nàng không dám.

Nàng từ nhỏ đến lớn sống trong hoàng cung, có một số chuyện đã định, nàng  sớm thấy được cái gọi là phân chia giai cấp.

Đối với một người cao cao tại thượng các chủ tử mà nói, nha đầu, nô tài cùng so sánh với cẩu không có gì khác nhau cho lắm, chủ tử cao hứng đối với mọi người là ngàn ân vạn hảo, nếu như không vừa ý không cẩn thận ngươi sẽ trở thành không tuân thủ bổn phận của mình, trong mắt không tôn trọng chủ tử này nọ.

Hiện giờ trong phủ nàng vốn không có địa vị, chẵng lẽ hắn còn không vừa lòng, vẫn đem nàng đuổi ra khỏi nhà?

"Không dám?" hắn lạnh giọng lặp lại lời của nàng, mà âm thanh rất mỉa mai, cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại:" Nàng còn dám nói nàng không dám?"

"Thiếp... không hiểu Gia nói như vậy có ý gì?" Nàng thật sự không biết mình nơi nào trêu chọc hắn, hoặc nơi nào lộ ra chân tướng bị hắn nhéo bím tóc, giống như đêm nay tùy tiện nói một câu có thể làm cho hắn nghe như đại nghịch bất đạo.

"Không hiểu thì đừng lo, an phận thủ thường là được." Hắn không đem lời nói rõ ràng, như phiền muộn, liền há miệng cắn một cái trên nụ hoa đỏ của nàng.

"A.." Nàng đau, lại không dám động đậy, chỉ có thể gắt gao nhắm mắt lại, không cho nước mắt của mình rơi xuống.

"Còn biết đau? Sao lại không giả chết?" Nam nhân nói móc, liền buông tha nụ hoa đang cắn rất mê người, bàn tay to nhào nặng xoa bốp bên phần đẫy đà còn lại, nữa như nói đùa nữa như nghiêm túc nói:

"Không cho gia ăn no, đừng để hoàng hậu nương nương thất vọng a! hoàng hậu đưa nàng cho ta, không phải nhiệm vụ của nàng là làm ấm giường hay sao?"

Sở Nhụy một trận trầm mặc không lên tiếng nói gì.

Hắn thấy nàng không lên tiếng, lại tiếp tục nói thêm một câu:"Bất quá, nàng đối với hoàng hậu nương nương trước sau như một, cam tâm tình nguyện đem trong trắng của mình dâng hiến đi hết, thực ra làm cho ta không đoán ra được! Trong mắt nàng trừ hoàng hậu ra, còn có ai?"

Nói một chút cũng không sai, nàng chính vì hoàng hậu mượn sức lực của hắn, cố ý phái nàng tới hầu hạ, công cụ hoặc theo dõi thám thính tình hình.

Về chuyện này, nàng cho rằng bọn hị có thể ngầm hiểu nhau không nói.

Thân là mệnh quan triều đình, hắn không có khả năng đắc tội với hoàng hậu, mà hoàng hậu còn phải dựa vào hắn thay đại hoàng tử nói tốt với hoàng thượng, cùng Thích gia chống lại.

Như vậy nhờ quan hệ hợp tác, đối với hai bên, xem xét thời thế, thấy thế nào đôi bên đều có lợi, cho nên hắn không đề cập đến giả bộ không biết, mà nàng cũng không đề cập rất thản nhiên,

Nhưng là hắn lại ở với nàng phủ sau, lại gióng trống khua chiêng nạp thêm người thiếp khác hơn nữa đối với hoàng hậu nương nương đấu một mất một còn. Thích quý phi là bên mẹ ruột hiến đến, một phương diện khác làm cho hoàng hậu nương nương biết nàng Cảnh Sở Nhụy sẽ không được sủng ái a...

Về phương diện khác hắn đối với nàng là đề phòng, thường ngày đối với nàng mỗi câu đều rất lạnh lùng, giọng điệu mỉa mai lãnh khốc, làm cho nàng hiểu được quân cờ không được dùng kỳ thực rất sai lầm khi đi bước này.

Đúng vậy! trong tay quyền cao chức trọng, thế lực rất lớn, không cam tâm vì một người nữ nhi tùy tiện an bày? Mặc dù đương kim hoàng hậu cùng quý phi cũng không thành!

Cho nên có một câu nói 'Thân như lục bình, lúc nào cũng trôi nổi' người đáng thương từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình nàng mà thôi!

"Nếu gia đã nói, kia..." Mày liễu nhướng lên, cười như không cười không trả lời hỏi lại "Thần thiếp xin hỏi người , giúp hoàng hậu nương nương một tay sao?"

Hắn lạnh lùng xem xét nàng "Giúp hay không giúp... Nếu trông cậy vào nàng có thể thành chuyện gì được đây? Về phần hoàng hậu nương nương đã nhọc lòng, gia chỉ có thể nói người chọn nhầm người."

Hắn quả thực không thích nàng, cho nên có thể không lưu tình nói như vậy đã thương lòng tự trọng của người khác.

Những lời này không nói là kết quả, nói liền biến thành một vướng mắc ở trong lòng.

Sở Nhụy trong lòng ngực rất đau, trong lòng một cỗ khó có thể hình dung là chua xót, má lúm đồng tiền hiện ra một nụ cười quyến rũ:"Thì ra là vậy, gia có thể đem thiếp về cung đi cũng được, bản thân thiếp không có lá gan lớn , vạn lần không dám làm cho gia phiền lòng."
Bình Luận (0)
Comment