Nương Tử Không Mặc Giá Trời Y

Chương 3.1

Bà quản gian mang theo bốn người hầu từ bên ngoài vào trong gian phòng, bốn người nam nhân thân hình vạm vỡ, chuẩn bị nước nóng để tắm, Sở Nhụy nhận thấy tuy rằng rất nhiều người, mọi người đều nín thở không nói một lời, không nghe thấy âm thanh nào khác.

Hơn nữa, trong suốt bên trong dưới bức bình thường phong miêu tả trúc, hoa mai, lan tứ hổ đồ, ở giữa có sông núi, cây cỏ nhỏ mười phần thanh lịch.

Bàn tranh điểm có kính cỗ, bàn được làm gỗ liêm rât kinh diễm, trên ghế có tấm vải phủ lên, trên mép giường bày quần áo của nam nhân rất sạch sẽ.

Cảnh đêm lung linh, trong gian phòng cả hai không nói chuyện, không khí có một chút kỳ quái không nói nên lời là ái muội.

Bàn tay không xương nhỏ nhắn mềm mại cởi bỏ đai lưng của Nhiếp Thư Thần, cởi ngoại bào, sau đó là nội bào, trung y......Nàng gặp biến cố không sợ hãi nhưng khi thấy thân thể trần trụi của người nam nhân, Sở Nhụy không tự chủ được đỏ mặt.

Nghe được âm thanh của quần áo vang lên, nàng có chút trốn tránh rồi xoay người, nàng đem y phục treo trên giá để liền nhân cơ hội chuyển đến bình phong.

"Lại đây." Nhiếp Thư Thần sải bước tới hồ nước ấm, rồi nói với nàng:"Giúp gia kỳ lưng."

Nàng trầm mặc một lát, vẫn không tình nguyện đáp ứng:"Dạ,..."

Nhiếp Thư Thần ngâm mình trong nước ấm, ở phía trước lộ ra hơn nữa người, lòng ngực rắn chắc, có một loại hơi thở nam tính cùng với khí chất đặc thù anh dũng.

Sở Nhụy cúi đầu, ngồi xổm bên bồn nước ấm, bàn tay mền nắm khăn tắm, rồi từ từ trượt trên lưng Nhiếp Thư Thần.

Hơi nóng làm cho khuôn mặt của nàng toàn là mồ hôi, tinh tế chảy trên khuôn mặt nõn nà tạo ra không đẹp, thoạt nhìn mười phần là người thường.

Nhiếp Thư Thần nhanh chống quay đầu đi, thâm thúy mâu thuẫn không nhìn nàng nữa, xem khuôn mặt nhỏ nhắn hình trái son, không nói nên lời là mê hoặc, trong lòng vừa động lòng duỗi bàn tay to ra túm lấy cỗ tay đang kỳ lưng của nàng.

"A!.." Sở Nhụy không ngờ Nhiếp Thư Thần hành động như vậy, không khỏi hoảng hốt, giãy dụa đứng dậy chạy ra bên ngoài trốn.

Đáng tiếc, không đợi nàng đứng dậy, người nam nhân ở phía sau chế trụ ngăn chặn toàn bộ, nước văng tung tóe làm ướt quần áo của nàng, dán vào da thịt thêm phần lung linh, làm cho Nhiếp Tư Thần tăng thêm dục vọng đoạt lấy.

Nhiếp Thư Thần gắt gao chế trụ nàng, kiên nghị bắt lấy đầu vai của nàng, luôn luôn lạnh lùng hiếm thấy một phần dịu dàng, ở bên tai nàng nói nhỏ:"Nàng còn muốn chạy đi đâu?"

Sở Nhụy run cả người, chỉ gắt gao cằm lấy tay Nhiếp Thư Thần, vừa uốn éo, cằm bị chế trụ, môi của hắn chế trụ hôn lên đôi môi đỏ mộng của mình.

Thân mật như vậy, dường như lại xa lạ, vô số loại cảm giác trong lòng.

Sở Nhụy chưa từng trải qua chuyện này? Con ngươi trừng thật to, hoảng sợ đối diện, giây tiếp theo liền cắn chặt răng, không cho Nhiếp Thư Thần đạt được mục đích, nàng kịch liệt giãy dụa.

Nhiếp Thư Thần nhất thời cảm thấy thú vị, cũng không buông tay, nàng trốn không thoát nằm vào trong bàn tay hắn, nặng nề hôn cắn lên môi nàng, dùng sức chế trụ cằm của nàng.

Nam nữ tình thú Nhiếp Thư Thần không để ý, nhưng nếu bị con mèo con cắn bị thương, sao không thể vui đùa!

Bàn tay to trượt xuống hông nàng, sờ loạn muốn cởi quần áo của nàng.

Sở Nhụy khuôn mặt phấn hồng đỏ bừng, liều chết chống cự, giãy dụa một lúc, nàng cảm thấy mình sắp không thở được.

"Ngô..." Miệng nhỏ nhắn bị hắn hôn sưng đỏ lên, nàng đau thở dốc, đầu lưỡi lặp tức chui vào miệng nhỏ nhắn của nàng, lại không buông tha chiếc lưỡi của nàng cùng vui đùa.

Lôi lôi kéo kéo, đai lưng bị tuộc ra bên ngoài, lộ ra đầu vai trắng tuyết, chiếc áo yếm màu tím nhàn nhạt bị kéo ra, thân hình nữ tính mềm mại lộ ra bên ngoài, đôi gò bông no đủ giống như thỏ con chạy nhảy, trắng như tuyết trên đỉnh màu hồng nhạt, đều bị một người nam nhân nhìn thấy hết.

Sở Nhụy tim đập 'thình thịch', xấu hổ không có chỗ chui, hai tay ôm ngực che lại thân thể trần trụi, không chịu phục tùng.

Nhiếp Thư Thần cũng không gắp, hắn ruốc cuộc 'chậc chậc' mới vừa lòng, không ngẩn đầu, lạnh lùng nói:"Nàng đến nơi này, không phải là đến hầu hại gia sao? Hay là muốn, gia đem nàng trở về cung?"

Lời của Nhiếp Thư Thần làm cho nàng không giãy dụa nữa, không cam lòng mà phục tùng, bỗng chốc giống như bị rút hết khí lực.

Đêm nay, Sở Nhụy đem Nhiếp Thư Thần ' hầu hạ ' thật tốt a!

Đêm canh tư, đèn lồng vải lụa sống động lung linh, ánh sự ở đằng sau trướng triền miên không dứt.

Bên trong trướng phù dung, cảnh xuân vô hạn. Cơ thể hắn rắn chắc, nàng nhỏ nhắn mềm mại, bàn tay to gắt gao nắm giữ eo nàng, vật nam tính không ngừng va chạm vàn hoa huy*t của nàng.

"A,....không....." Âm thanh trong veo khàn khàn rên rỉ, Sở Nhụy nhắm chặt hai mắt, môi đỏ mộng khẽ nhếch lên, xương cốt dường như rả rời.

Bàn tay thô ráp phủ lên phía trên, nắm giữ đôi gò bông yêu thích không buông tay.

"Gia.... Xin chàng.....Không cần..." Nàng hô hấ dồn dập, cầu xin tha thứ, hoa huy*t giữa hai chân dường như chống dỡ không được, rất khó chịu.

"Không cần, gia càng muốn! Nàng có thể làm sao?" Hắn cười nhẹ âm thanh đầy gợi cảm, không hề chớp mắt nhìn nàng ở phía dưới, bờ mông trắng mịn không ngừng vuốt ve, khe mông rất hẹp, càng làm cho vật nam tính đứng lên.

Sở Nhụy đã mệt đến cực điểm, nơi nào đó thừa nhận kích thích mãnh liệt? Toàn thân giống như lửa, trong miệng khó nhịn được bật khóc.

Hắn phóng với tốc độ nhanh, từ trên cao nhìn xuống eo nhỏ nhắn hướng đầu gối quỳ sấp, giữa chân trắng tuyết còn loang lỗ vết hồng, cái miệng non mềm như trẻ con......

Làm cho Nhiếp Thư Thần vui vẻ một trận bị buộc thật chặt, hô hấp có một chút hoảng loạn! 

"Ngô....đau.....không cần" Nàng vô thức rên rỉ, trong cơ thể rắn chắc của hắn.

"Nơi nào đau? Như vậy được không?" Bàn tay đặt ở chỗ hai người giao hợp, khơi mào phản ứng của bản thân nàng.
Bình Luận (0)
Comment