Nương Tử Lại Kiếm Tiền

Chương 17


Thời tiết càng ngày càng lạnh, gió rét thổi vù vù, thỉnh thoảng cũng sẽ có những bông tuyết rơi xuống, hai tỷ muội Lộ Tiểu Vân không đi trên núi đào măng nữa, phần lớn thời gian làm tổ ở nhà lá phụng bồi Tĩnh nương làm một chút việc may vá, trông nom Lộ Tiểu Khang.

Lộ Tiểu Linh hết sức yêu thích A Sài, nàng cảm thấy tỷ tỷ có một con linh sủng, còn có công năng đặc biệt.

Có lẽ A Sài cũng là một con linh sủng, nàng cả ngày suy nghĩ làm thế nào mở ra công năng đặc biệt của A Sài, bận đến bất diệc nhạc hồ.

Lộ Tiểu Vân đếm đếm bạc giấu trong lỗ chuột, bạc có năm mươi lượng là hai người bọn họ bán măng kiếm được, sau đó lại mua đồ còn dư lại.

Hai người bọn họ đào măng cộng kiếm được tám mươi lượng, cũng nhờ vào Kỳ Bảo Ngọc cho giá cao, nếu không các nàng cũng không bán được nhiều bạc như vậy.

Trong hà bao còn có hai tấm ngân phiếu, mỗi tấm một trăm lượng, tổng cộng là hai trăm luọng.

Là bạc Lộ Tiểu Vân bán công thức nấu ăn có được, Kỳ Bảo Ngọc muốn cho tửu lầu gia tăng mới thức ăn, Lộ Tiểu Vân đem thức ăn mình ăn kiếp trước dạy mấy món cho đầu bếp trong tửu lâu.

Bạc không tính là rất nhiều, nhưng xây một tòa nhà thông thường bằng gạch ngói là dư sức có thừa, Lộ Tiểu Vân tính toán một phen.

Bây giờ khí trời càng ngày càng lạnh, nàng quyết định không đào măng bán nữa, thứ nhất là tiền bán măng tới quá chậm, thứ hai là Kỳ Bảo Ngọc một mực cho nàng giá cao, dù là bây giờ giá măng trên thị trường chỉ có năm tiền đồng một cân, Kỳ Bảo Ngọc như cũ cho nàng hai mươi đồng một cân, cái này làm cho nàng trong lòng rất là áy náy.


Về phần sau này làm gì, nàng còn phải suy nghĩ thật tốt một phen, trước mắt chờ đến đầu mùa xuân, mua chút gạch ngói, vật liệu để nhà xây.

Nàng cùng Tĩnh nương thương lượng qua, cảm thấy nơi đây không tệ, mặc dù ở giữa sườn núi, nhưng thắng ở thanh tịnh, có thể cách xa thị thị phi phi trong thôn, còn có thể bảo vệ bí mật của Tiểu Mao Cầu tốt hơn.

Ở chỗ này xây một tòa biệt thự nhỏ, nghe thanh âm gió thổi từ rừng trúc, nhìn chân núi vạn nhà đèn đuốc, suy nghĩ một chút thật thích ý.

Thời tiết lạnh, Tiểu Thất rất ít khi lên núi, bất quá trong thôn nhưng xảy ra một chuyện lạ, Lộ gia không biết chọc phải thần tiên nào, trong một đêm đều bị thương, trừ trẻ nhỏ cùng tiểu Lý thị đang mang bầu, những người khác bị đánh sưng mặt sưng mũi, vết thương chồng chất, Lộ Lý thị là thảm nhất, cánh tay đều bị đánh gãy.

Người trong thôn đều nói là báo ứng, ông trời trừng phạt, thời điểm tỷ muội Lộ Tiểu Vân nghe được cái tin tức này, hô to hả giận, Tĩnh nương thì rên rỉ than thở đã mấy ngày, mặt đầy vẻ lo lắng, Lộ Tiểu Vân không để ý đến nàng, suy nghĩ là ai giúp nàng trừ cái miệng ác khí này, sau này phải báo đáp thật tốt.

Hai ám vệ phụ trách hành động lần này thầm hô đáng tiếc, bọn họ bình thường đều là phụ trách ám sát, thầm tra nhiệm vụ, lần nào không phải kinh tâm động phách, nhiệt huyết sôi trào.

Nhưng nửa năm này lại nhàn nhã đi chơi, trừ làm một chút chân chạy cho chủ tử, mua mua đồ, trên căn bản không có nhiệm vụ khác.

Cuối cùng cũng có việc vặt đánh người, mấy người tranh nhau đên đầu rơi máu chảy, cuối cùng chủ tử phái hai người bọn họ tới, dĩ nhiên phải cho chủ tử mặt mũi, đem lực độ đánh người phát huy mười phần, chẳng qua là mấy người Lộ gia này, cũng quá không thể chịu đánh, còn chưa có đánh đã nghiền liền ngất đi.


Nửa đêm bắt đầu có tuyết rơi, từng mảng lớn bông tuyết bay xuống, không lâu lắm thì thôn Hạ Hà trở thành một mảnh trắng xóa, nhà lá dẫu sao không thể so cùng vách tường bền chắc, thời điểm tuyết vừa mới bắt đầu rơi xuống, mẹ con Tĩnh nương mấy người liền bị đông tỉnh, nghe tiếng gió vù vù bên ngoài nhà lá, quả thực khiến cho người ta sợ hãi.

Mùa đông năm nay thật giống như phá lệ lạnh hơn một ít, cũng có thể là bởi vì ở tại giữa sườn núi, so với dưới núi lạnh hơn một ít.

Lộ Tiểu Vân từ trong chăn lạnh như băng bò ra ngoài, ở trong lò sắt tăng thêm rất nhiều than củi, một lúc lâu trong phòng mới lại ấm áp.

Than củi ở nhà nông là một mặt hàng đắt tiền, không có ai chịu móc bạc đi mua gỗ than đen thui về nhà đốt, thôn Hạ Hà bốn bề toàn núi, có chính là củi, thời điểm nông dân rảnh rỗi đi trên núi đốn chút củi là đã đủ đốt.

Lộ Tiểu Vân không nghĩ như vậy, các nàng cô nhi quả mẫu làm gì có khí lực đi đốn củi, liền mua rất nhiều than củi, còn là than củi thượng hạng, dùng để làm nhiên liệu.

Trong phòng bị hun đến ấm áp dễ chịu, ngoài nhà gió rét thổi vù vù, Lộ Tiểu Vân không buồn ngủ, ngồi ở bên cạnh đống lửa suy tính chuyện.

Tĩnh nương thúc giục nhiều lần, nàng cũng không có lên giường nằm xuống, ngược lại khuyên Tĩnh nương nhanh lên nghỉ ngơi.

Tính tính ngày một chút, nàng đi tới cái thời không xa lạ này đã hơn một tháng, ngắn ngủi một tháng nhưng xảy ra rất nhiều chuyện.


Từ bị đuổi ra khỏi nhà, nương thân ở nhà lá, đến áo cơm không lo, trong này công lao lớn nhất thuộc về Tiểu Mao Cầu, nếu là không có không gian của nó, mình có thể hay không chịu đựng hết thảy các thứ khổ nạn này, có thể mang nương cùng đệ đệ muội muội sống cuộc sống tốt hơn sao? Hết thảy các thứ này đều là ẩn số.

Hơn một tháng thời gian, nhận biết rất nhiều người, thiếu đông gia Phiêu Hương lâu, Tiểu Thất đáng yêu, một nhà Lý Đại Ngưu hiền lành, dĩ nhiên cũng gặp rất nhiều người đáng ghét, nhất là thân nhân cỗ thân thể này của nàng.

Nói tóm lại có khổ có ngọt, cuộc sống lại quá so với kiếp trước thú vị hơn nhiều.

A Sài đột nhiên từ cửa chạy vào, mang vào một trận gió rét, xem ra bên ngoài thật sự là quá lạnh, Lộ Tiểu Vân quấn áo bông, đứng dậy đi đóng cửa, Tiểu Mao Cầu cũng vèo một cái phóng vào tới, lần lượt cùng A Sài thoải mái thiếp đi.

Hai gia hỏa này bây giờ như hình với bóng, làm gì cũng đều phải chung một chỗ, một đen một trắng, một con chó một hồ ly, còn thật có ý tứ.

Lộ Tiểu Vân cười một tiếng, đem cánh cửa đơn sơ đóng kỹ, cởi áo bông, chui vào trong chăn, ôm Lộ Tiểu Linh chỉ chốc lát sau liền thiếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, khắp nơi đều là bạch quang chói mắt, trắng lóa khiến cho mắt người không mở ra được, tuyết đã nhỏ hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn ở rơi xuống.

Đã gần giữa trưa, Tĩnh nương cùng Lộ Tiểu Linh không bỏ được đốt than, lạnh đến giậm chân ở trong phòng, Lộ Tiểu Vân không vui nói: "Có than không đốt, các ngươi là muốn chết rét a!"
“Than đắt như vậy, nương không bỏ được đốt." Tĩnh nương ôm Lộ Tiểu Khang nhỏ giọng trả lời.

“Tỷ, nơi đó có cháo cùng bánh, tỷ mau ăn đi.” Lộ Tiểu Linh xoa xoa đôi tay đông cứng của mình, chỉ vào chiếc bàn gỗ trong góc, trên bàn là điểm tâm cố ý lưu lại cho Lộ Tiểu Vân.

Lộ Tiểu Vân sờ chén cháo một cái, lạnh như băng, ai ăn nổi a.


"Tiểu Linh, đi lấy ít than tới, chúng ta đốt lửa."
"Nương không cho." Lộ Tiểu Linh ủy khuất nói.

"Nương, trời lạnh như thế này, không đốt lửa, quay đầu lại lạnh đến bị bệnh, còn phải tiêu bạc mua thuốc, vậy cũng so với than củi đắt hơn" Lộ Tiểu Vân hòa nhã đối với Tĩnh nương nói.

"Nương suy nghĩ có thể tiết kiệm một chút thì tốt một chút, ngươi kiếm tiền cũng không dễ dàng." Tĩnh nương nhỏ giọng nói, nàng cảm thấy than củi quá đắt rồi, không bỏ được đốt, nhưng là nhà lại không có củi.

"Tiết kiệm tiền cũng không phải cái phương pháp này, Tiểu Khang nhỏ như vậy, lạnh hỏng thì phải làm thế nào?"
Cửa gỗ mở ra, gió rét tràn vào một chút, thổi cho hai tiểu cô nương bảy tám tuổi thiếu chút nữa không đứng vững, hai người đỡ nhau đi ra cửa, lượm đầy một rổ than củi, lửa than đốt lên rồi, trong phòng chậm rãi ấm lên, Lộ Tiểu Vân làm nóng cháo cùng bánh, hai ba miếng đã ăn xong, định buổi trưa hầm nồi cháo gà làm ấm người, Tiểu Mao Cầu cách ba ngày năm bữa sẽ bắt chút thỏ gà rừng trở lại, để cho Lộ Tiểu Vân làm ăn, đương nhiên là có một nửa vào bụng của nó.

.

Ngôn Tình Hay
"Năm nay tuyết cũng rơi quá sớm đi!" Lộ Tiểu Vân cảm khái.

"Không còn sớm, còn hơn một tháng nữa là hết năm, đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay." Tĩnh nương ôm Lộ Tiểu Khang trả lời.

Sắp hết năm, không nghĩ tới năm nay sẽ ở thời không không biết tên này vượt qua, cũng không biết trong thế giới hiện đại ba mẹ của mình như thế nào, biết tin mình chết, nhất định rất thương tâm đi!.

Bình Luận (0)
Comment