Nương Tử Lại Kiếm Tiền

Chương 6


Cổng ầm một tiếng mở ra, thanh âm chói tai của Lộ Trường Lan truyền tới: “Ai nha mẹ ơi! Các ngươi muốn hù chết ta à." Nói xong còn khoa trương nhảy về sau một bước, tựa như trước mắt là mấy con quái thú vậy.

Lộ Trường Lan là đứa con gái mà Lộ Lý thị có được khi đã già, cưng chiều đến vô pháp vô thiên, dưỡng thành tính ham ăn biếng làm, năm nay đã mười tám tuổi, nhưng chậm chạp chưa có định ra hôn sự.

Tác phong làm việc ngày thường, bao gồm cả tướng mạo chính là bản sao của Lộ Lý thị.

Lộ Tiểu Vân thấy cổng mở ra, phủi mông một cái đứng lên, nụ cười đầy mặt chào hỏi: "Cô, ngươi dậy thật sớm, mặt trời đã lên đến mông rồi.” Vừa nói bên hướng trong sân đi tới, Tĩnh nương dắt Lộ Tiểu Linh theo sát phía sau.

Lộ Trường Lan sững sờ nhìn ba người, đột nhiên thét một tiếng chói tai phá ngang bầu trời, làm đau màng nhĩ người ta.

“Nương, nương, các nàng trở lại, nha đầu chết tiệt kia không có chết." Lộ Trường Lan hoảng sợ muốn phá tan cửa phòng Lộ Lý thị.

“Mới sáng sớm, gào cái gì, cha ngươi còn đang ngủ.” Lộ Lý thị đi ra khỏi cửa, trách cứ nhìn nàng một cái, nghiêng đầu trông thấy ba mẹ con Tĩnh nương hướng phòng chứa củi đi tới, xông lên mắng.

“Tang môn tinh, thứ hàng lỗ vốn, các ngươi đi nơi nào đó, cút cho lão nương.”
Lộ Tiểu Linh Linh bị dọa đến giật mình một cái, không nhịn được cả người run rẩy, Tĩnh nương vội vàng đem nàng ôm vào trong ngực, không tiếng động an ủi.

“Bà nội thật là nói đùa, chúng ta trở về phòng của mình." Lộ Tiểu Vân ngẩng mặt lên, hướng về phía Lộ Lý thị lộ ra một nụ cười rạng rỡ, nụ cười này nhìn ở trong mắt Lộ Lý thị làm bà ta hoảng.

“Vân nha đầu, hôm qua nương đã nói rõ ràng, các ngươi đi rồi thì không còn phải người nhà Lộ gia nữa, nơi nào còn phòng của các ngươi.” Tiểu Lý thị vừa cười hì hì vừa nói, còn không quên ném hạt dưa vào miệng.

“Đúng vậy, đã chạy đi rồi thì cũng đừng có quay trở lại.” Lộ Trường Lan đi theo bênh vực.

“Nương, các nàng nói là sự thật sao?" Lộ Tiểu Vân thấp giọng hỏi Tĩnh nương, Tĩnh nương gật đầu một cái, nước mắt lưng tròng.

Lộ Tiểu Vân trong lòng sáng tỏ, nhất định là ngày hôm qua các nàng đi ra ngoài tìm nàng, Lộ Lý thị mượn cớ muốn đuổi các nàng ra khỏi cửa.


Aiz, người ở dưới mái hiên không cúi đầu không được, nàng lộ ra một nụ cười tự nhận là ngọt ngào.

“Bà nội, ngài nhìn chúng ta cô nhi quả mẫu, cha lại đi rồi, ngài nể mặt cha đừng cùng chúng ta so đo."
“Ta nhổ vào.

Cha ngươi tính là cọng hành gì, ham ăn lười làm, nuôi hắn những năm này, còn muốn chúng ta nuôi mấy người các ngươi đồ lỗ vốn, nghĩ hay thế.” Tiểu Lý thị căm giận đêm vỏ hạt dưa nhổ trên đất, biểu cảm giống như muốn ăn mẹ con Tĩnh nương vậy.

Lộ Lý thị hài lòng nhìn tiểu Lý thị một cái, người sau càng đắc ý.

“Tĩnh nương, không phải lão nương khắt khe với các ngươi, tình huống Lộ gia ngươi cũng biết, thật sự là không nuôi nổi mẹ con mấy người các ngươi, các ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi!" Lộ Lý thị hiếm thấy có vẻ mặt ôn hòa nói chuyện, chẳng qua là trong mắt nhưng hiện lên vẻ ác độc.

Tĩnh nương ùm một tiếng quỳ sụp xuống đất, cầu khẩn nói: “Nương, van cầu người, đừng đuổi mẹ con chúng ta đi, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa phục vụ các ngươi, hai đứa bé vẫn còn nhỏ, van cầu người cho chúng đường sống."
“Ta nói này nhị tẩu, lời này ngươi nói thật khó nghe, Lộ gia chúng ta lúc nào để cho ngươi làm trâu làm ngựa, nói ra người khác còn tưởng rằng chúng ta ngược đãi các ngươi." Tiểu Lý thị nhìn Tĩnh nương quỳ dưới đất, mắt đầy chán ghét.

"Còn không phải là sao? Mình ham ăn lười làm, sinh một đống hàng lỗ vốn, còn nói đến đường đường chính chính." Lộ Trường Lan đi theo bổ một đao.

Nếu là ánh mắt có thể giết người, Lộ Tiểu Vân hận không thể bổ cho các nàng mỗi người mấy đao, nhìn một chút tim các nàng có bao nhiêu đen.

Lưu thị đột nhiên từ phòng bếp chui ra ngoài, kêu lên: "Nương, ăn cơm thôi, cơm chín rồi."
Lộ Trường Lan thấy cơm chín, xoay người đi gọi Lộ lão đầu cùng Lộ Trường Phong và mấy đứa nhỏ thức dậy ăn cơm.

Lộ gia lão đại Lộ Trường Phong làm việc ở trấn trên không trở về nhà.

Tiểu Lý thị thì cùng Lộ Lý thị hợp lực đem mẹ con Tĩnh nương đuổi ra ngoài cửa.


“Mau cút cho lão nương, lão nương không muốn thấy các ngươi." Lộ Lý thị cầm lên cái chổi quét sân, hướng trên người ba người mà đánh.

Ba người Lộ Tiểu Vân không phải đối thủ, không thể làm gì khác hơn là hốt hoảng lui ra ngoài cửa.

Ba người nhỏ yếu lại không có người giúp, đối thủ là Lộ Lý thị đanh đá chua ngoa, nhưng rời đi như vậy cũng quá uất ức rồi, mấu chốt là cuộc sống sau này làm thế nào? Suy đi nghĩ lại, chỉ có thể tìm người giúp.

“Nương, chúng ta đi tìm trưởng thôn gia gia, nhờ hắn hỗ trợ một chút.”
Lộ Tiểu Vân dẫn đầu hướng nhà thôn trưởng đi tới, Tĩnh nương cả người hoảng hoảng hốt hốt không có chủ kiến gì, vội vàng dắt Lộ Tiểu Linh đuổi theo.

Trưởng thôn Hồ Thế Lâm ở tại trung tâm thôn Hạ Hà, từ Lộ gia đến nhà hắn, phải đi qua rất nhiều nhà, mỗi lần gặp người đi đường thì Lộ Tiểu Vân lại khóc lóc kể lể một phen, chỉ trong chốc lát, người trong thôn đều biết chuyện Lộ Lý thị muốn đuổi ba mẹ con Tĩnh nương ra khỏi cửa, nhịn không được tụ chung một chỗ bàn tán.

Vốn chính là thời điểm mùa đông rảnh rỗi, việc đồng áng cũng không nhiều, thật vất vả mới gặp náo nhiệt, nào có chuyện không đi nhìn.

Mọi người hứng thú bừng bừng đi theo sau lưng mẹ con Lộ Tiểu Vân, ríu rít thảo luận, còn càng nói càng hưng phấn.

Cũng có người mềm lòng nhịn không được lau nước mắt, vì cuộc sống sau này của mẹ con ba người mà lo âu, càng nhiều hơn chính là xem náo nhiệt.

Hồ Thế Lâm xa xa nhìn thấy một đám người hướng nhà mình đi tới, giật mình, bị dọa đến ngay cả cái cuốc cũng ném.

Lộ Tiểu Vân trông thấy Hồ Thế Lâm, không nói câu nào, ùm một tiếng quỳ sụp xuống đất, không ngừng dập đầu: "Thôn trưởng gia gia, xin người mau cứu chúng ta."
Tĩnh nương cùng Lộ Tiểu Linh cũng bắt chước, quỳ dập đầu, mắt lệ tuôn trào van xin thôn trưởng cứu các nàng.

Hồ Thế Lâm sắp sáu mươi tuổi, là lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn, làm thôn trưởng đã sắp ba mươi năm, rất có uy vọng, ngày thường thôn dân có chuyện cũng sẽ tìm kiếm hắn hỗ trợ, hắn cũng là người nhiệt tình, có thể giúp thì sẽ tận lực giúp.


"Đứa bé ngoan, mau dậy đi, từ từ nói, gia gia cho ngươi làm chủ." Hồ Thế Lâm đem ba người theo thứ tự đỡ dậy.

Lộ Tiểu Vân nhân cơ hội đem chuyện Lộ Lý thị muốn đuổi ba người ra cửa cùng với ngày hôm qua bán các nàng với nửa đêm không mở cửa đều nói cặn kẽ một lần, cuối cùng cầu thôn trưởng gia gia vì các nàng làm chủ.

Hồ Thế Lâm vuốt râu, suy tư một phen, Lộ Lý thị này cũng quá ghê tởm.

Tin tức Lộ Trường Lâm qua đời mới truyền tới ba ngày, lại cứ như vậy đối đãi với vợ hắn.

Nhớ năm đó Lộ gia bởi vì có Lộ Trường Lâm mà bậc nào phong quang rạng rỡ, thật là người chết đèn tắt a! Chẳng qua là hài tử đáng thương, nếu không phải mạng lớn, sợ cũng...!
"Đứa bé ngoan, đi, cùng ta đi Lộ gia.”
Một nhóm người hùng hùng hổ hổ hướng Lộ gia đi tới, nhiều người thêm can đảm, ngay cả Tĩnh nương cũng cảm thấy vững chân hơn một ít.

Một nhà Lộ lão cha mới vừa cơm nước xong, đang ngồi ở trong sân nghỉ ngơi, thấy một đám người hùng hổ tràn vào, nhất là ba mẹ con Tĩnh nương cùng thôn trưởng đứng chung một chỗ, hù dọa cho sắc mặt đều thay đổi.

“Thôn trưởng, dẫn nhiều người như vậy tới nhà ta vì chuyện gì a?" Lộ Lý thị liếm môi hỏi.

"Nghe nói ngươi muốn đuổi mẹ con ba người Tĩnh nương ra khỏi cửa?" Thôn trưởng đi thẳng vào vấn đề.

"Thôn trưởng, đúng là có chuyện như vậy, bất quá đây là chuyện nhà chúng ta, thôn trưởng không nên quản đến."
Hồ Thế Lâm làm thôn trưởng sắp ba mươi năm, ai đối với hắn mà không phải rất cung kính, Lộ Lý thị này lại còn nói hắn xen vào việc của người khác, nhất thời đổi sắc mặt.

Quần chúng vây xem nghe Lộ Lý thị nói lời này cũng rất là bất mãn, ríu rít nói không ngừng, có người ngay thẳng trực tiếp kêu lên: "Thôn trưởng chính là quản tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong thôn, tại sao đừng để ý đến chuyện nhà ngươi, nhà ngươi thật là đắt giá a!"
" Đúng vậy, đúng vậy, coi mình là cọng hành gì."
Hồ Thế Lâm khoát khoát tay, tỏ ý cho mọi người im lặng xuống, mắt nhìn hướng Lộ lão cha, mặt lạnh hỏi: "Lộ Đại Sơn, ngươi nghĩ như thế nào."
Lộ lão cha ngạo mạn nhìn thôn trưởng một cái, không có trả lời, mà là đem tẩu thuốc dụi trên đất một cái, lúc này mới đứng lên, chậm rãi nói: "Lão Nhị đã đi, nhị phòng xem như tuyệt hậu, Lộ gia ta của cải yếu kém, không nuôi nổi người ngoài."
Hồ Thế Lâm hết sức chán ghét thái độ của Lộ cha, mấy năm trước thời điểm Lộ gia rạng rỡ, Lộ lão cha bày ra oai, trong thôn còn có người ghi sổ, hôm nay vẫn còn ở ra oai, phá lệ làm cho người ta chán ghét.

“Lộ Đại Sơn, ngươi nói cái gì, cái gì gọi là tuyệt hậu.

Tĩnh nương trong bụng còn mang đứa trẻ của Lộ gia các ngươi, còn có hai đứa nhỏ này chính là nữ nhi của Lộ Trường Lâm.” Hồ Thế Lâm rất tức giận, hắn không nghĩ tới Lộ gia không chỉ không cho hắn mặt mũi, còn lòng dạ ác độc như vậy, quyết tâm muốn đuổi mẹ con Tĩnh nương đi.


"Ta nói này thôn trưởng, có chút lời cũng không thể nói càn, ai biết đứa bé trong bụng nàng là của ai." Tiểu Lý thị nhảy ra hét lên.

"Con trai ta nửa năm trước liền ra khỏi cửa, đứa trẻ trong bụng tiện nhân kia không biết là dã loại của ai." Lộ Lý thị lớn tiếng kêu la.

Tâm Tĩnh nương bị hung hăng đâm một đao, hoảng hốt đến mức suýt ngã xuống đất, thật may có thôn dân bên cạnh đỡ, nàng thút thít phản bác: "Đứa nhỏ này là của Trường Lâm, trước khi Trường Lâm đi đã có, nương chính người biết rất rõ ràng."
"Ngươi miệng đỏ răng trắng, nói phải là phải a! Lộ gia chúng ta mới không có loại dã loại không minh bạch này, chuyện chính ngươi làm đừng hòng đổ đến trên đầu Lộ gia chúng ta." Lộ Lý thị vênh váo hống hách nhìn mẹ con Tĩnh nương, muốn bao nhiêu ngạo mạn có bấy nhiêu ngạo mạn.

Người vây xem nghe lời Lộ Lý thị nói, lại bắt đầu bàn luận sôi nổi, thậm chí còn có người nói Tĩnh nương nên bị dìm lồng heo, nhìn những người kia cười trên sự đau khổ của người khác, Lộ Tiểu Vân tức giận muốn giết người, đây là cổ đại a! Trinh tiết của phụ nữ biết bao trọng yếu, làm sao có thể tùy ý để cho người vu hãm.

“Trong bụng nương ta là đứa trẻ của cha ta, đây là sự thật không thể nghi ngờ, ta Lộ Tiểu Vân đem sinh mạng ra bảo đảm." Lộ Tiểu Vân lớn tiếng chân thành thề thốt, thân thể nho nhỏ tản ra cảm giác uy nghiêm, hù dọa thôn dân đều an tĩnh lại.

Thôn trưởng nhíu mày một cái, sắc mặt trầm xuống nói: "Hai đứa bé là người Lộ gia các ngươi đi, các ngươi không chấp nhận đứa trẻ trong bụng Tĩnh nương, dù sao phải cho hai đứa bé một miếng ăn đi."
"Ai nói các nàng là người Lộ gia chúng ta, các nàng đều là dã loại, đến từ nơi nà thì cút về nơi đấy.

Lộ gia chúng ta thay người khác nuôi nhiều năm như vậy, bị lợi dụng đủ rồi, đừng hòng lại lợi dụng chúng ta.” Lộ Lý thị càng nói thanh âm càng lớn, thật giống như Lộ gia các nàng thật sự bị người ta lợi dụng.

“Lộ Lý thị, ngươi nói chuyện tích đức một chút, cái gì gọi là dã chủng, các nàng đều là nữ nhi của Lộ Trường Lâm." Hồ Thế Lâm cực kỳ tức giận, râu cũng lay động.

“Các nàng đều là dã chủng của tiện nhân kia, cùng Lộ gia chúng ta không có một điểm quan hệ.”
“Bất kể nói thế nào, Tĩnh nương cũng là thê tử của Lộ Trưởng Lâm, làm sao có thể không có quan hệ.”
“Ai thừa nhận tiện nhân kia là con dâu Lộ gia chúng ta, các ngươi sao lại ác tâm như vậy, Trường Lâm vừa mới đi, các ngươi liền muốn nhét cho chúng ta mấy cái nha đầu dối trá.

Lão nương nói cho các người biết, tiện nhân kia không hạ sính, không nạp cát, không văn thư, cùng Lộ gia chúng ta một chút qua hệ cũng không có.

Trước đây là do có Trường Lâm, nuôi các nàng lâu như vậy, chúng ta hào phóng cũng sẽ không so đo."
Lộ Lý thị vừa nói xong, Tĩnh nương liền ngất đi, thôn dân luống cuống tay chân ấn nhân trung, thật lâu mới tỉnh lại, tỉnh rồi lại ngơ ngác ngây ngốc, không ngừng lau nước mắt, một câu cũng không nói được.

Lộ Tiểu Vân không nghĩ tới sẽ rơi vào loại tình cảnh này, bị Lộ Lý thị trả đũa, nàng cũng không thể nói gì được, cái này giống như ở hiện đại có bầu trước khi cưới, không được nhà chồng cho phép, còn bị nhà chồng nghi ngờ trinh tiết vấn đề, trăm miệng cũng không thể bào chữa, này Lộ Trường Lâm cùng Tĩnh nương cũng quá hồ đồ, sau khi trở về thôn cũng không làm bổ sung giấy kết hôn..

Bình Luận (0)
Comment