Nương Tử Lại Kiếm Tiền

Chương 9


Lộ Tiểu Vân mơ mơ màng màng trở lại trong phòng, thấy Tĩnh nương thống khổ lăn lộn ở trên giường, trong lòng loạn thành một đoạn, không biết tiểu Thất có thể mời tới đại phu hay không mời tới đại phu.

Tĩnh nương thấy con gái đi mà trở lại, trong lòng sáng tỏ, không có bạc nào có thể mời được đại phu, đây chính là mệnh của nàng đi! Suy nghĩ đến đứa bé trong bụng, mắt đầy ưu thương.

“Nương, người yên tâm, một hồi đại phu đã tới rồi, sẽ không có chuyện gì." Lộ Tiểu Vân vừa nói, nước mắt vừa không kìm được mà từng hạt lớn lăn xuống, đập xuống đất tạo thành những bông hoa nước.

Nàng thật vô dụng, trơ mắt nhìn người thân chịu khổ, nhưng lại không thể làm được gì.

"Vân nhi, nương không sao." Tĩnh nương cố gắng nặn ra một nụ cười, chẳng qua là sắc mặt tái nhợt nhìn thế nào cũng khiến người ta lo lắng không thôi.

“Tỷ, đừng khóc.” Lộ Tiểu Linh nâng cánh tay nhỏ bé gầy yếu muốn lau đi nước mắt trên mặt Lộ Tiểu Vân.

“Lộ Tiểu Vân vừa đem Lộ Tiểu Linh ôm vào trong ngực, vừa nói: “Tỷ không khóc, tỷ không khóc.”
Buộc bản thân trấn tĩnh lại, vực lại tinh thần, trong lòng mong đợi Tiểu Thất mau một chút đem đại phu đến, nghĩ rằng nên cho Tĩnh nương uống chút nước nóng sẽ khá hơn.

Bưng lên nước ấm từng chút, từng chút đút cho Tĩnh nương uống, một chén nước còn chưa uống xong thì Tiểu Thất đã trở lại.

“Tiểu Thất, ngươi tại sao trở lại, đại phu đâu? Đại phu đâu?”Lộ Tiểu Vân lo lắng nói.


“Ngươi yên tâm, đại phu một hồi nữa sẽ tới, tiểu gia ta sẽ không để cho ngươi thất vọng." Tiểu Thất vỗ ngực bảo đảm, Lộ Tiểu Vân lúc này mới thoáng an tâm.

Vừa qua thời gian một chén trà, một thanh niên vạm vỡ cõng một lão niên vọt vào nhà lá, lớn tiếng hét lên: “Thiếu gia, thiếu gia, Lạc đại phu tới, người ở chỗ nào?”
Lạc Tề đứng vững thân hình, ổn định tâm thần, vuốt chòm râu hoa râm, hung hăng trợn mắt nhìn thanh niên vạm vỡ một cái, bất mãn nói: "Thô lỗ".

Thanh niên vạm vỡ ngượng ngùng sờ đầu một cái, gò má trắng nõn hiện lên đỏ ửng, nếu không phải thiếu gia gọi gấp, hắn cũng không dám đem Lạc đại phu đang nấu thuốc vác lên núi.

“Lạc gia gia, ngươi mau đến nhìn xem, mau mau cứu nàng.” Tiểu Thất đem Lạc Tề kéo đến mép giường, thấy một phụ nhân bụng lớn như trái bóng đang thống khổ rên rỉ.

Đây là động thai, nếu không chữa trị kịp thời, e là cả người lớn lẫn đứa nhỏ đều không giữ được.

Lạc Tề lập tức lấy cây châm bạc sáng loáng ra bắt đầu ứng cứu.

Lộ Tiểu Vân thấy lão nhân này thần thái bình tĩnh, nghĩ đến có lẽ y thuật không kém, vội vàng đi nấu nước nóng, Tiểu Thất thấy vậy cũng đi theo hỗ trợ, dĩ nhiên hắn chỉ có thể giúp giúp qua loa.

“Ai, người đừng đút vào nữa, lửa đều sắp tắt rồi.” Lộ Tiểu Vân đem nước mà thanh niên vạm vỡ đem tới đổ vào trong nồi, thấy ngọn lửa của Tiểu Thất càng ngày càng yếu ớt, vội vàng đem củi rút ra.

Có không khí vào, ngọn lửa liền lập tức bùng lên.


Tiểu Thất hai mắt nhìn thẳng, cũng không thèm đoái hoài đến gương mặt lấm lem như mặt mèo của mình, sùng bái nói: “Tiểu Vân muội muội, ngươi thật lợi hại.”
Lộ Tiểu Vân trợn trắng mắt, đây mà cũng gọi là lợi hại, thật là một thiếu gia chưa thấy việc đời, tay chân không biết việc, đến ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được.

Nàng lo lắng nhìn nhà lá, không biết tình huống bên trong như thế nào đây? Thỉnh thoảng truyền tới tiếng rên rỉ khiến cho lòng nàng cũng níu lại với nhau.

"Ngươi đừng lo lắng, đây chính là thần y tiếng tăm lừng lẫy Lạc Tề Lạc đại phu, nghe nói có thể cải tử hồi sinh."
"Thật sự lợi hại như vậy?" Lộ Tiểu Vân đầy mặt không tin.

“Dĩ nhiên, nghĩ lại lúc đó, ông ngoại ta tuyển danh y, Lạc Tề này đã đem chín chín tám mốt vị danh y đánh bại, nếu là không có bản lĩnh, tiểu gia ta làm sao có thể để cho hắn chữa bệnh."
Lộ Tiểu Vân trong lòng hơi động, vị tiểu thiếu gia này, xuất thân không phú thì quý, địa vị không thấp, nếu không thần y như vậy cũng sẽ không cam nguyện để bị sử dụng, bất quá những thứ này cùng nàng cũng không có bao nhiêu quan hệ, nàng bây giờ chỉ muốn kiếm chút bạc, chăm sóc kỹ nương cùng muội muội.

“Nhanh, chuẩn bị nhiều nước nóng chút, nương ngươi phải sinh non.” Lạc Tề tay đầy máu tươi chạy đến hét lên, mặc dù chòm râu đã hoa râm nhưng là trung khí mười phần.

Lộ Tiểu Vân đem nước nóng đã nấu xong vào trong nhà lá, thanh niên vạm vỡ muốn giúp một tay nhưng bị nàng cản lại, danh dự của phụ nữ rất quan trọng, huống chi nương nàng là một quả phụ, không thể làm gì khác hơn là dựa vào khí lực của chính mình từng chút một vận chuyển vào.

Vốn là nhà cũng không có gì, ngay cả giường chăn cũng không có, đứa bé lại là sinh non, cần rất nhiều thứ, coi như bây giờ đi mua cũng không còn kịp rồi, chỉ có thể mượn trước.

“Cái đó, Tiểu Thất, có thể cho ta mượn ít đồ hay không, chờ ta kiếm được tiền nhất định sẽ trả cho ngươi.” Lộ Tiểu Vân có chút ngượng ngùng mở miệng.


“Ngươi muốn thứ gì, tiểu gia nhất định mang đến cho ngươi.” Tiểu Thất vỗ ngực bảo đảm.

“Ta muốn hai cái mền, tã cho em bé, quần áo, đường đỏ, còn có trứng gà, muối, ừ, còn cần cái gì ta cũng không biết, mới vừa sinh con cần phải chuẩn bị những thứ kia?"
Tiểu Thất một bộ ngươi hỏi ta, ta hỏi ai.

Thấy Lộ Tiểu Vân bộ dạng lo lắng, vội vàng nói: “Ta để Hồng Tam trở về tìm một người phụ nữ từng sinh con, xem xem cần những gì, rồi để cho các nàng đem đồ vật đưa tới."
Hồng Tam, cũng chính là thanh niên vạm vỡ kia lĩnh mệnh đi xuống núi, Lộ Tiểu Vân quả thực rất xấu hổ, lập tức mượn nhiều đồ như vậy, nghĩ nàng sống hơn hai mươi năm vẫn là lần đầu tiên mở miệng mượn đồ, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

“Tiểu Thất, ngươi yên tâm, ta sẽ mau chóng kiếm bạc trả cho ngươi."
"Không sao, không sao." Tiểu Thất không thèm để ý chút nào phất phất tay, tiếp tục nghiên cứu làm thế nào để cho ngọn lửa có thể cháy lớn hơn một chút.

Thời điểm mặt trời lặn để lại một đạo tàn ảnh cuối cùng ở chân trời, Tĩnh nương sinh ra một đứa bé sơ sinh nhăn nhúm, thời điểm vừa ra đời ngay cả hô hấp cũng không có, Lạc thần y mất rất nhiều công sức mới cứu sống được.

Lộ Tiểu Vân cẩn thận đem đứa nhỏ bọc kỹ trong chiếc chăn lót do Tiểu Thất phái người mang tới, nghiêm túc thỉnh giáo Lạc thần y về công việc hộ lý, không thể không nói, Tiểu Thất thật sự là người bạn tri kỷ, không chỉ có đưa tới hai cái chăn bông thượng hạng, còn có rất nhiều đồ dùng hàng ngày, nhất là vật phẩm sản phụ cùng trẻ sơ sinh cần, ngay cả tã lót sạch sẻ cũng đưa tới một bọc lớn.

Lạc thần y đem sản phụ và trẻ sơ sinh xử lý xong, thuận tiện nhìn qua Lộ Tiểu Linh một chút, khai mấy thang thuốc, nói là chút nữa sẽ có người đưa tới.

Mặt đầy mệt mỏi lôi Tiểu Thất đi xuống núi, Tiểu Thất quyến luyến không thôi, không làm gì được lại không dám phản kháng, ngoan ngoãn đi theo xuống núi.

Trở lại tòa nhà lớn ở phía tây thôn, tòa phủ tam tiến tam xuất trang nghiêm, sang trọng, trước cửa có treo một tấm bảng “Hồng phủ”, nghĩ đến là nhà chủ nhân họ Hồng.


"Tiểu Thất, Tiểu Thất, ngươi chạy đi đâu, mau rửa tay rồi ăn cơm, bà ngoại làm món bánh nướng hoàng kim lớn ngươi thích ăn nhất này." Hồng Hoàng thị nghe động tĩnh, vung thìa chạy ra hét lên.

Tiểu Thất nghe có bánh nướng hoàng kim lớn hắn thích ăn nhất, vui vẻ đầy mặt, bình bịch bình bịch hướng phòng bếp chạy đến.

"Quá tốt, có bánh nướng hoàng kim lớn để ăn a."
Bánh nướng này chẳng qua là thô lương trộn chung với nhau thành bánh, ở nhà nông rất thường gặp, tiểu thiếu gia vốn ăn quen sơn hào hải vị lại rất thích món này, cách mấy ngày thì phải ăn một lần cho đỡ thèm.

"Ai ui, tiểu tổ tông của ta, ngươi còn không có rửa tay" Hồng Hoàng thị bắt lấy Tiểu Thất, cưỡng ép đem hắn mang tới bên cạnh giếng, rửa sạch tay, mới cho phép hắn ăn bánh.

Cắn một miếng bánh vừa thơm vừa giòn, nhớ tới Lộ Tiểu Vân nói hắn quá phô trương, ngậm một miếng bánh hàm hồ không rõ nói: "Bà ngoại, ta muốn hai bộ quần áo vải thô."
Hồng Hoàng thị kinh ngạc nhìn tiểu thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa này, mặt đầy không dám tin tưởng: "Ngươi phải muốn quần áo vải thô, Tiểu Thất, ngươi chắc chắn sao? Chúng ta trong phủ chỉ có Đại Lực chẻ củi mới mặc quần áo vải thô."
“Đúng, chính là cái loại mà Đại Lực thúc mặc đó, ta muốn giống hài tử trong thôn vậy.” Tiểu Thất cắn một miếng bánh, cặp mắt sáng trong suốt, đáng yêu không tả nổi.

“Được, ngày mai đưa cho ngươi.” Hồng Hoàng thị cưng chiều cười một tiếng, Tiểu Thất tới nơi này vẫn chưa tới một tháng, biến hóa thật lớn, so với trước đó hoạt bát hơn rất nhiều, thân thể cũng đã khá hơn nhiều, thật muốn hắn cứ một mực như vậy, cuộc sống không buồn không lo.

“Lão đầu tử, ăn cơm thôi!”
Mấy người chạy ào ào đến bàn ăn, mặc dù là một tòa nhà lớn nhưng nhân khẩu rất đơn giản, ngoại trừ đôi vợ chồng già Hồng Phong cùng Hồng Hoàng thị, còn có Tiểu Thất cùng thị vệ của hắn Hồng Tam, cộng thêm Lạc thần y cùng Đại Lực làm việc nặng, tổng cộng sáu người, ngay cả một nha đầu bưng trà rót nước cũng không có.

Về phần trong tối ẩn dấu bao nhiêu ám vệ, vậy thì chỉ có Hồng Phong biết, chức trách của hắn là bảo vệ tốt cháu ngoại nhỏ, không thể có lỗi với đứa con gái đã mất.

Mọi người vây quanh bàn cơm ăn ngấu nghiến, tài nấu nướng của Hồng Hoàng thị khá tốt, mọi người ăn rất thỏa mãn, ngược lại cũng vui vẻ hòa thuận, nhưng là khổ những ám vệ ngồi xổm trên xà nhà, thèm ăn đến nước miếng chảy ròng, suy nghĩ bọn họ chỉ có cơm lạnh canh nguội, càng hâm mộ ghen tị Hồng Tam, còn có Đại Lực làm việc nặng..

Bình Luận (0)
Comment