"Các vị! Hỏa Lưu Hồng Y tuy đã có chủ nhân, nhưng mà đồ vật đấu giá chính thức ở ngày Đấu Giá hôm nay từ khắc này mới là bắt đầu, cho nên các vị đừng có hối tiếc quá, vì tiệc hay còn ở phái sau?! Phải không nào? Hôm nay là dịp đặt biệt, món đồ chính lại có đến 3 thứ, toàn là thứ trên trời và dưới đất, có tiền chưa chắc đã mua được! Các vị có muốn biết những đồ vật này là gì không?!"
Phía dưới người chủ trì hội đấu giá cho người đem Hỏa Lưu Hồng y xuống, sau đó lên tiếng vui vẻ nói.
Lúc này mọi người đang xôn xao liền an tĩnh lại, hưng phấn và mong đợi mà nhìn lên kháng đài.
"Lưu Viễn Tâm Vinh Phong, Cốt Thi Tụy Nhã Bái, Tổ Tổ Lữ Tương Phùng, Thảo Thảo Vị Lai Tư Vũ! Các vị hẳn là nghe qua câu này ở đâu rồi phải không? Nhưng có lẽ không nhớ là nghe qua ở đâu và khi nào! Vật chính hôm nay chính là một pháp khí Thiên Cấp Lục Phẩm quý giá hiếm có, có tiền chưa chắc đã mua được, còn phải tùy duyên người nữa. Tương Truyền, vậy này là do một vị nữ cường giả Thần Cấp vì người mình thương mà tạo thành, nó không những có công dụng phòng ngự mà còn có thể truyền âm và cảm nhận đối phương dù bất cứ nơi nào. Nhưng khi vừa tạo thành nó, vị nữ cường đó nghe tin người mình thương đã đính hôn với một vị nữ nhân khác, tổn thương quá nặng, tình cảm quá sâu, vị nữ cường này đã không kìm được mà nhân ngày thành hôn của hai người kia, làm một màn đại tàn sát, giết hết tất cả mọi người có mặt ở đó, máu chảy thành sông, chỉ còn lại người mà bản thân thương kia, trong lòng hắn đang ôm vị tân nương của hắn. Vị nữ cường lúc này cười, nghĩ rằng, sau này sẽ không còn nữ nhân kia nữa, hắn sẽ lại yêu nàng. Nhưng không! Tên nam nhân kia nhân lúc vị nữ cường kia không chú ý đã đâm một kiếm xuyên tim nàng ta, sau đó móc nội đan nàng ta ra, băm nhuyễn, ném cho chó ăn, con chó ăn xong liền hóa thú tính, bạo nổ mà chết. Thật tội thay vị nữ cường này, lúc mà nàng ta định trao pháp khí Thiên Cấp Lục Phẩm này cho người mình thương, lại bị chính người mình thương một đao cấp giết, pháp khí bị rơi trên mặt đất, mà vị nam nhân kia không một hai hay biết. Pháp khí sau khi rớt ra liền hóa đỏ như máu, quỷ dị tinh xảo và rất đẹp. Nó sau này được người nhặt và mai táng cùng chủ nhân nó, và được đặt tên là "Huyết Lệ Tình Trâm" và "Viễn Tụy Lữ Tư" một cái dành cho nam và một cái dành cho nữ chính là, hai cái trâm này không hiểu sao lại từ hai hợp thành một, cho nên hiện tại chỉ có một cái." Vị chủ trì hội quán bắt đầu kể chuyện xưa, âm thanh vang vọng khắp hội đấu giá.
"Cẩu huyết thật." Thanh Loan nghe xong liền nhịn không được phán một câu, chuyện tình thật là cẩu huyết a!
"Cẩu huyết là gì vậy nương tử? Là máu của con chó sao? Chuyện này thì có liên quan gì đến máu của con chó chứ?" Chiến Thiên Kỳ, chớp chớp đôi mắt trong suốt, ngây ngô nhìn Thanh Loan hỏi.
"Không phải, cẩu huyết... chính là cẩu huyết thôi!" Câu này do nghe hoài nên quen miệng chứ nàng đâu biết nghĩa của nó là gì đâu.
"Khụ khụ... cẩu huyết chính là một câu chuyện tình xưa, có tình tiết máu chó!" Nham Kiều suy nghĩ một chút rồi nói.
"Không phải! Cẩu huyết chính là... những tình tiết mà lặp đi lặp lại quen không thể quen hơn của tra nam hoặc tra nữ, xem mà phát ngán, mà khoan, chuyện này có liên quan gì đến chuyện này đâu?" Chi học sâu biết rộng bắt đầu giải thích, rồi kết luận một câu rất chi là đúng đắn! Chuyện này có liên quan à?!
"Không có. Ta nghĩ, nếu cây trâm chỉ có một, thì nó gọi là gì?" Thanh Loan nhàn nhạt nói.
"..." Đúng là một vấn đề khó nghĩ a! Chi và Nham Kiều đồng thời có một suy nghĩ.
"Hỏa Liệt Vi Diễm!" Chiến Thiên Kỳ nhanh nhẹn nói.
"Tại sao?" Thanh Loan nghe vậy liền nheo mắt lại, nhìn Chiến Thiên Kỳ, lạnh lùng hỏi.
"Bởi vì nó có màu đỏ nha! Đỏ như nương tử! Nương tử như một đóm lửa phát sáng, đi đâu cũng chói mắt nga!" Chiến Thiên Kỳ cười ngây ngô nói.
"Nhưng mà nó đâu có liên quan tới ta? Bớt nhiều chuyện đi, ta cũng không định mua nó." Thanh Loan lạnh lùng nói. Đồ vật của nàng đến cuối buổi đấu giá mới đấu, chờ đợi thật là nhàm chán.
"Ồ." Chiến Thiên Kỳ nghe vậy liền bĩu môi, ê chề một tiếng.
"..." Đúng là trẻ con. Thanh Loan âm thầm nghĩ, dễ thương như thế này, sao có thể bắt hắn đi theo bên mình chém chém giết giết đây? Vẫn là hảo hảo ném hắn đi? A ~ Thật là phiền phức!!!
"Chủ tử, ta cảm thấy Ninh và Hạ bây giờ hẳn đã trở lại, có cần báo cho hai người bọn họ đến đây không?" Chi đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Không cần." Thanh Loan nhanh chóng trả lời, đến đây làm gì? Rảnh như vậy?
"Nương tử, nàng nhìn ta làm gì? Có phải là do ta đẹp cho nên nương tử thích nhìn không?" Chiến Thiên Kỳ cười hắc hắc nói.
"Xấu chết đi được, có ma mới thèm ngắm, sau này ra ngoài nhớ mang theo màng che mặt, đỡ cho người ta sợ chết khiếp." Thanh Loan hừ lạnh nói, sau đó chuyển tầm mắt đi, nhìn về phía đấu giá bên ngoài, bên ngoài bây giờ rất náo nhiệt, giá được nâng lên không ngừng, càng nâng thì càng có ít người ra giá hơn, nhưng mà vẫn náo nhiệt không kém.
"Các vị ca ca bảo ta rất đẹp mà! Các ca ca bảo, vì ta đẹp nên mới đánh ta!" Chiến Thiên Kỳ làm ra vẻ không phục nói, hắn vốn rất đẹp được không!!!
"Bớt ồn đi, nếu không ta ném về." Thanh Loan nhìn cũng không thèm trực tiếp ném cho một câu.
"..." Chiến Thiên Kỳ ngay lập tức làm ra vẻ ủy khuất, nương tử la hắn! Nương tử không sủng hắn nữa!
"Ta ngủ một lát, chút gọi ta dậy." Thanh Loan nhìn Chi ra lệnh, nhàm chán đến hảo buồn ngủ a!
"Vâng!" Chi gật đầu đáp.
Thanh Loan nghe vậy liền nhắm mắt lại ngủ.
Cứ tưởng chớp mắt một lát, ai ngờ ngủ thật, lúc Thanh Loan tỉnh lại đập vào mắt là khuôn mặt yêu nghiệt của Chiến Thiên Kỳ, suýt chút nữa nàng liền một chưởng đánh chết hắn!
"Ngươi!"
"Nương tử, nàng ngủ thật lâu a! Trời đã tối đen rồi nha." Chiến Thiên Kỳ cười hì hì, đánh gãy lời của Thanh Loan.
Thanh Loan đưa tay xoa xoa mắt, sau đó nhìn quanh một vòng, Chi và Nham Kiều đâu?
"Sao không gọi ta dậy?" Thanh Loan nhìn Chiến Thiên Kỳ lạnh lùng hỏi.
"Nương tử ngủ thật ngon đâu, ta không nỡ gọi, nếu không nương tử sẽ tức giận nga, mỗi lần ta đang ngủ say bị đánh thức sẽ thật tức giận đâu." Chiến Thiên Kỳ ủy khuất nhìn Thanh Loan, chậm rì rì nói.
Thanh Loan nhìn Chiến Thiên Kỳ một lúc, sau đó nói "Ta thực hiếu kỳ, ngươi là ngốc thật hay là giả ngốc đây?"
Trái tim của Chiến Thiên Kỳ lúc này liền nhảy lên một cái, nhưng mà vẫn làm ra vẻ ngu ngơ không hiểu chuyện mà nhìn Thanh Loan.
"Nếu mà để cho ta biết, ngươi lừa dối ta, thì ta sẽ giết ngươi, nên nhớ kỹ." Thanh Loan lạnh lùng nói, ánh mắt hiện lên một tia sát khí sắc lãnh.
Chiến Thiên Kỳ đáy lòng liền trầm xuống, hoảng loạn không thôi.
"Chủ tử! Chủ Thượng! Thức ăn đã đến!" Chi và Nham Kiều lúc này liền mở cửa đi vào, trên tay là những món ăn nóng hổi, thơm lừng.