Ta choàng tỉnh, Phác Chí Mẫn vẫn ôm chặt lấy ta, nhưng cơ thể ta cử động được rồi này.
Có thể thấy bùa chú hắn hạ không mạnh.
Tách! Một giọt nước mắt chảy ra từ khoé mắt hắn rơi xuống má ta.
Ta thấy hắn khóc rất thảm thiết, cơ thể hắn run bần bật lên, cổ họng phát ra thanh âm yếu ớt.
Hoá ra ác quỷ cũng có lúc nhuốm bi thương sao?
Phác Chí Mẫn chầm chậm mở mắt, hắn thấy ta nhìn cũng chỉ thản nhiên hỏi:"Có chuyện gì?"
"Không có gì, ta thấy ngươi khóc....."
"Làm em tỉnh giấc rồi sao?", đáy mắt hắn ánh lên tia âu lo.
"Ta rất muốn về nhà"
"Không thể!"
"Vậy còn Mai Ngân và Bạch Hàn? Ta muốn gặp họ!", ta kiên định nhìn Phác Chí Mẫn.
"Bọn họ đều chết rồi", hắn xuống giường rót nước, thái độ thờ ơ như thể chỉ vừa giết con kiến vậy!
"Chết....? Chết rồi?...!Ý ngươi là sao? Ngươi giết cả hai người họ rồi?", ta kinh hoàng nhìn hắn.
Thuộc hạ trung thành của ta........!Tỷ muội tốt của ta........!Nàng ấy...!chết rồi?
"Lão nương liều mạng với ngươi!", ta kích động hét lên, bao nhiêu chiêu thức học ở Minh phủ đến giờ này ta đều lôi ra dùng cả.
Nhân lúc hắn đang bận tránh ám tiễn, ta tung người nhảy ra ngoài, tầng hai ở hợp viện này không cao, nhưng đau chết đi được, chân ta hình như bị trẹo rồi.
Ta nhịn đau cứ chạy mãi chạy mãi, buổi đêm ở chỗ này đáng sợ thật đấy, người đánh chiêng cũng không có, nến cũng không thắp.
Mưa bắt đầu rơi, từ lúc chỉ tí tách cho tới khi nặng hạt, hạt mưa rơi xuống khiến cả người ta đều đau nhói, như thể đang có hàng ngàn mũi kim châm vào.
Ta mừng rỡ chạy đến cổng làng, nhưng....!cái làng chết tiệt này còn có kết giới? Hình như không đúng, đây giống như lời nguyền rủa kết thành hơn, ta ra sức đập vào khoảng không trước mặt, nhưng bị thứ đó đánh bật ra.
"Vô ích thôi, đã vào thì không thể ra được nữa!", Phác Chí Mẫn lạnh nhạt che ô cho ta,"Tiểu Á, theo ta về nhà đi!"
"Ta không phải Tiểu Á, ngươi mau cút đi cho khuất mắt ta!"
Ta thấy hắn giơ tay lên, cả người ta vội rụt lại, cứ ngỡ hắn sẽ đánh ta, nhưng Phác Chí Mẫn lại chỉ không vui vén mấy sợi tóc mai đẫm nước của ta sang một bên.
"Đừng bướng bỉnh nữa, theo ta về đi!"
"Hỗn đản! Mau đưa ta ra khỏi làng!"
"Tịnh!", hắn điểm nhẹ vào mi tâm ta, cả người ta cứng đờ, ta trừng mắt nhìn hắn, bao nhiêu tức giận cũng chỉ có thể nuốt ngược vào trong lòng.
"Chân của Tiểu Á bị thương rồi, ta bế Tiểu Á, em cầm ô cho ta nhé!", Phác Chí Mẫn dịu dàng nhìn ta.
Lúc đó ta gật đầu, nhẹ nhàng nói:"Được!"
Mẹ ơi, tên đáng ghét này hạ chú gì vậy, ta không muốn cầm ô cho ngươi....!Ngươi mau thả ta xuống!!!!
"Tiểu Á, ngoan nào! Em mệt rồi, mau đi ngủ đi!", hắn nhẹ giọng vỗ về ta.
Thế mà cái cơ thể ngu ngốc này thực sự nhắm mắt lại.
———————————————————————
Ta lại chìm sâu vào mộng mị, cảm thấy sinh khí trong cơ thể cứ từng chút, từng chút một thoát ra ngoài.
Ta không có cách nào tỉnh giấc.
"A Nhược! Cố gắng một chút, ta sắp đến rồi!", ta thấy Lục Trấn lo lắng lay người ta,"Cổ thuật? Nàng bị tên hỗn đản nào thi cổ thuật vào người thế này?"
Ta chầm chậm mở mắt, Lục Trấn ngay sát mặt ta, ta vui lắm.
Ít ra vẫn còn có người có thể để ta dựa dẫm vào.
"Ta nhất định sẽ cố gắng đến cùng, nhưng ngươi phải mau lên đấy Trấn Trấn......"
Lục Trấn chăm chú nhìn ta, hắn nhoẻn miệng cười:"A Nhược, nàng là đang sợ sao?"
"Ừ, ta sợ lắm! Ta không muốn chết đâu!"
"Ta đảm bảo A Nhược sẽ sống đến 1000 tuổi.
Cố kéo dài thời gian nhé!", Lục Trấn buông ta ra.
Ta níu chặt tay hắn lại:"Ở cổng vào có lời nguyền rủa tạo thành kết giới, cẩn thận một chút!"
"Được, ta nghe A Nhược.
Đợi ta nhé!"
————————————————————————
"Tỉnh dậy!"
Ta mở mắt, thấy Phác Chí Mẫn đang hờ hững nhìn ta.
Hôm nay là đêm trăng tròn.
Ta nhìn Phác Chí Mẫn, kinh hãi hơn cả là ngay bên cạnh có một cái xác đang treo ngược, da bị lột chỉ còn máu thịt, hai mắt trừng to không cam lòng, máu ở cổ cái xác đó chảy tí tách xuống cái bát nhỏ, hắn thản nhiên cầm lên uống "ực" một cái, gương mặt thoả mãn.
Toàn thân ta mặc hỉ phục, thắt lưng giắt một miếng ngọc bội, có điều ngọc này nhìn thực quen mắt a~
"Tiểu Á đừng sợ, một lúc nữa thôi chúng ta sẽ cử hành Minh lễ, chỉ cần đợi đến nửa đêm là được!"
Toàn thân ta cứng đờ, nhưng nước mắt không ngừng tuôn.
Minh lễ sao? Minh lễ chỉ dành cho người chết thôi, vả lại đó là nghi thức bị nguyền rủa, Phác Chí Mẫn là người sống, sao lại cử hành Minh Lễ chứ?!
"Đừng khóc, ta đã đợi em rất lâu rồi.
Ta tưởng đã mất em mãi mãi...", hắn đặt nhẹ tay trên hai vai ta, ánh mắt dịu dàng nhẹ giọng dỗ dành ta, "Chỉ cần qua đêm nay thôi, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa".
"Phác Chí Mẫn, không thể buông tha cho ta sao? Bao nhiêu năm nay quằn quại bên ngươi, ta mệt mỏi lắm rồi, đây chính là thứ ái tình mà ngươi thề hẹn sao?", giọng của "ta" cất lên đầy ai oán, răng nghiến chặt, như chỉ hận không thể cắn chết hắn ngay lập tức vậy.
Phác Chí Mẫn mỉm cười đứng thẳng người dậy, hai tay chắp sau lưng:"Không thể!"
"Tiểu Tịch! Tiểu Tịch!", Hắc Bạch Vô Thường vẫy vẫy tay với ta, thấy ta đã dời tầm mắt về phía họ, Hắc Vô Thường liền cười khẩy:"Muội cố kéo dài thời gian nhé, thiên la địa võng sắp bày xong rồi! Bọn huynh chỉ có thể giúp muội đến đây thôi, đi trước nhé!"
Ta chớp mắt hai lần tỏ ý đã hiểu, hai người họ liền gật đầu biến mất.
"Cô nương tên Tiểu Tịch sao?", giọng nói trong đầu ta cất lên, mềm mại, yếu ớt, đáng thương.
"Tại hạ là Lạc Minh Tịch.
Cô nương chắc hẳn là Á Mị?", khẳng định viên đan mà Phác Chí Mẫn ép ta nuốt là phách của cô gái này rồi.
Vậy là không phải ta bị thi cổ thuật, là phách của cô gái này bị thi cổ thuật, sau đó phần hồn đó ở trong thân thể ta, nên thân thể ta ngu ngốc bị điều khiển.
"Hầyyy, đã bảo là không phải cái gì cũng có thể ăn cơ mà! Đồ ngốc này, tự mình hại mình rồi!", ta thở dài trong lòng, chỉ hi vọng Lục Trấn nhanh cứu ta một chút.
"Tiểu Tịch, à, ừm, ta có thể gọi cô nương như vậy chứ? Lâu lắm rồi ta mới nhìn thấy người sống ở đây..."
Ta ngạc nhiên tột cùng.
Không phải cả làng này đều đã chết hết rồi đó chứ?
"Chị gái, à nhầm, vị tỷ tỷ này, ta vô cùng tò mò về thân phận của tỷ, chúng ta giao lưu chút đi!"
————————————————————————
Đêm tối.
Ánh trăng tròn trịa lơ lửng trên đầu, bầu trời đêm điểm xuyết những vì sao trông như thể một dải ngân hà thu nhỏ.
Ta toàn thân vận hỉ phục, hai má phấn hồng, môi đượm sắc son, trán vẽ chu sa, ngồi trên chiếc kiệu "được" bốn xác chết khiêng, gập ghềnh tiến tới cây cổ thụ lớn ở đầu làng.
Tất cả trang điểm hôm nay đều là do Phác Chí Mẫn giúp ta tô vẽ, không ngờ tên này giết người như ngoé mà lại có tài đến vậy.
Trông ta thật xinh đẹp nha~
Nơi đó đèn đuốc sáng rực, phía trước mặt cây cổ thụ là một cái bàn lớn, bày linh vị cùng chút đồ ăn, có vẻ như là đồ cúng.
Phác Chí Mẫn mỉm cười đứng đó, toàn thân diện hỷ phục màu đen, ta thấy đáy mắt hắn hiện lên sự sung sướng, hắn vui vẻ tới mức không ngậm được miệng lại.
Lẩm bẩm suốt như tiếng ong vo ve quanh tai ta, phiền chết đi được!
"Chủ hôn đâu?", ta nhướn mày hỏi.
Không ai làm chủ hôn lễ này, cũng chẳng ai công nhận, mặc dù là Minh hôn, nhưng ít ra cũng nên có vài người tới góp vui vỗ tay chứ? Không phải quá mức không hợp lễ nghi rồi đi?
"Thiên địa chứng giám tình yêu ta dành cho em là đủ rồi, không cần chủ hôn!"
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta đỡ lên bậc thang, cẩn trọng như thể nếu sai sót ta sẽ bị thương vậy.
"Đợi đã...!", ta túm chặt tay áo hắn, dừng bước chân.
Phác Chí Mẫn nheo mắt nhìn ta với vẻ không vui, không khí xung quanh bốc chốc trở nên lạnh ngắt.
"Ý ta là, ha ha.....", ta nuốt nước bọt, ép bản thân gượng cười,"Hủ tục ở nơi ta sống có quy định trước khi nữ tử xuất giá thì phải ở trước mặt lang quân của mình múa một bài kiếm, cho nên ta....."
"Cho nên, hiện giờ em muốn ta giúp em đánh đàn?", hắn nhướn mày, thần sắc trở lại vẻ cao ngạo như thường, vẻ mặt miễn cưỡng như thể ta vừa yêu cầu thứ gì phiền lắm vậy.
"À...!Đúng! Đúng! Chính là như vậy! Ha ha..", ta toát mồ hôi, đáy lòng thắt lại, nói cái gì mà "thiên la địa võng", nói cái gì mà "đợi ta", tên Lục Trấn chết tiệt! Ta sắp phải gả cho biế.n thái rồi đây này!
"Được! Vậy em chờ một chút, ta mang đàn với kiếm tới cho em", hắn phất tay áo, thản nhiên xếp bằng ngồi xuống đất nhìn hai cái xác chết quay đầu lững thững đi tìm đồ.
Tiếng cổ cầm vang vọng trong không trung, chứa đựng linh lực khiến cả người ta khoan khoái.
Lục Trấn đến rồi!
Phác Chí Mẫn ôm chặt ta vào lòng, nheo mắt cảnh giác xung quanh, hắn búng tay hai cái, có mấy cái xác chết đạp đổ cửa từ trong nhà đi ra, tiến về phía thanh âm vang vọng.
Tên này không ngờ còn tự xây cho mình một đội quân cơ đấy!
"Phụt" một tiếng, mấy cái xác bị đánh tan thành tro bụi.
Ta nghe thấy tiếng khớp xương bị xiết chặt.
"Người đến là ai? Các hạ không định xưng danh sao?", Phác Chí Mẫn cười nhạt, đáy mắt tràn đầy sát khí.
"Tại hạ Lục Trấn, Vương gia đương triều, hi vọng công tử có thể trả cô nương trong tay ngươi cho ta!"
Giọng của Lục Trấn vang vọng tứ phương, trầm thấp không vui, ta cảm giác hơi lạnh gáy, bàn tay Phác Chí Mẫn m.ơn trớn vuố.t ve cổ ta.
Y như sủng vật vậy!
"Ồ? Nếu tại hạ từ chối thì sao? Cô nương này vốn dĩ đã là thê tử của ta từ lâu, thất lạc nhiều năm, đến nay mới có thể tìm lại, các hạ phá phách nơi ta ở, diệt người của ta, giờ còn muốn đoạt thê tử của ta nữa ư?", hắn cười lạnh.
Con mẹ nó! Miệng lưỡi tên này cũng quá giỏi rồi đi?! Mới có vài câu mà đã bức Lục Trấn trở thành kẻ cướp rồi! Ta mới không thèm làm thê tử của biến th.ái đâu!
"Nếu như dĩ hoà vi quý đã không được, vậy ta chỉ có thể đoạt người thôi!", ta có thể tưởng tượng ra vẻ mặt miễn cưỡng nhún vai của hắn, chắc chắn sẽ rất khôi hài đi?
Tiếng cổ cầm lại vang lên, lần này thanh âm lớn hơn một chút, lúc đó ta nhớ có nói với Bạch Hàn chỉ cần dùng một lá bùa khuếch thanh liền có thể đốn hạ cả rừng trúc.
Vậy Bạch Hàn cùng Mai Nương.....!chắc hẳn vẫn còn sống đúng không? Nghĩ đến vậy lòng ta phấn khởi vui mừng, không để liền bị đạp ngã chúi đầu về phía trước.
"Ui da!...", ta suýt xoa, cũng may mặt của ta không hư hỏng gì,"Hôn đản! Đánh lén vui lắm..."
Ta ngừng lại không nói nữa, nhìn thân ảnh trước mặt.
"Lục Trấn! Ngươi tới rồi!", ta rưng rưng nước mắt, ta nhớ hắn biết bao.
Lục Trấn nhếch miệng kéo ta vào lòng, nhìn ta một chút:"Sao hả? Có nhớ ta không A Nhược?", cái mặt hắn bỡn cợt trông vô cùng hạ lưu.
Bỗng cả người ta run rẩy, mồ hôi túa ra như tắm, ta túm chặt tay áo Lục Trấn, nghiêm mặt nói với hắn:"Nói với Bạch Hàn bày trận tứ phía, trong người ta có phách của người chết! Nhanh lên!".