Lục Trấn đại gia vừa dứt lời, hồn phách của Long Bách Xuyên kia đã bay tới trước mặt ta.
Hắn ngẩn người nhìn nữ tử váy hồng tung bay trong gió là ta, yên lặng hồi lâu cũng không thèm thi lễ.
Xấc xược! Kể cả có là Hoàng đế hay gì, nếu đã gặp đại diện Minh Phủ thì đều nên khách sáo chút.
Ta nén đau thương lại, lạnh lùng hỏi: "Nhân gian ngày càng đại loạn rồi, hồn phách nhỏ nhoi, gặp lão nương cũng không thèm thi lễ sao?"
Long Bách Xuyên giật mình bừng tỉnh, điệu bộ của hắn trông rõ ngạc nhiên, dường như không tin vào mắt mình.
Hắn hỏi: "Tịch Tịch, nàng không đi đầu thai sao?"
Ta cười nhạt, tên hoàng đế này thú vị thật đấy!
"Con mẹ nó chứ, đầu thai cái quỷ gì ở đây? Mắt ngươi là bị chó tha đi rồi à? Mau thi lễ!"
Họ Lục kia cùng với Long Bách Xuyên mắt to nhìn mắt nhỏ, không tin nổi đây là lời nói của một nữ nhân.
Tên "Vong Xuyên" kia vội vàng chắp tay cung kính nhìn ta và họ Lục.
"Tham kiến hai vị đại nhân"
"Miễn...."
"Miễn lễ đi!"
"..............."
Này này, rốt cuộc chức của ai mới là to nhất chứ (Đương nhiên là chức của Lục gia gia rồi!) Tên Lục Trấn này to gan quá thể đấy! Đẹp trai thì có thể chuyên quyền của người khác sao? Nhưng biế.n thái nhất vẫn là Long Vong Xuyên, hắn cứ hỏi vì sao ta chưa chịu đi đầu thai.
Đầu thai con mẹ hắn ấy! Cả nhà hắn đều đi đầu thai! Ta chịu đựng hắn hỏi đến lần thứ mười, liền cáu gắt chửi hắn:" Đầu thai con mẹ ngươi!"
Lục Trấn và Long Bách Xuyên kia dường như không tin vào tai mình, đều sửng sốt nhìn ta.
"Ta nói này, ngươi dù sao cũng là nữ nhân, sao lại nói bậy như vậy? Tam tòng, tứ đức của ngươi đâu mất rồi? Chẳng nhẽ sau khi ngươi chết, mấy thứ đó cũng chết luôn?" Lục Trấn độc mồm phe phẩy quạt ngọc hỏi ta.
Ta quay ra lườm hắn, mặt hằm hằm mà nói:
"Thứ nhất nhé, ta tên Lạc Minh Tịch, đừng có gọi này, gọi nọ.
Thứ hai, hắn lải nhải mười một lần, ta nhịn hắn mười lần là phúc của hắn.
Nghe hắn lải nhải, ta sắp điên rồi! Lục Trấn ngươi có hiểu chuyện không thế?!"
"Ha" Lục Trấn cười khẩy.
"Tịch Tịch! Nàng.....!Chẳng lẽ còn giận trẫm sao? Trẫm cũng vì bất đắc dĩ mà thôi!"
Long Bách Xuyên vẻ mặt tột cùng đau khổ, nắm lấy tay ta.
Bà nội nó, lại cái kịch bản chó má gì thế này? Ta sao tự nhiên lại đóng vai nữ chính căm hờn, giận dỗi không thèm nhìn mặt nam chính rồi? Trong đầu ta xoay vần bao nhiêu câu hỏi, nhưng lúc đó ta chỉ lạnh lùng nói: " Ngươi mau trở về đi".
"Nhưng......"
Lời vừa dứt, ta tụ âm khí đánh cho hắn một chưởng.
Hồn nhập về xác! Khoé môi tên Lục Trấn nở nụ cười nhàn nhạt, ta cũng lười hỏi sao hắn lại cười.
Quay đầu nhìn về phía doanh trại của Tề Xuân Quốc, bọn quan lại hò reo mừng rỡ khi Hoàng đế sống lại.
Nào là khen hắn phúc lớn mệnh lớn, nào là khen thần linh phù hộ, nào là khen mấy tên ngự y cao minh....!
Ta bĩu môi khinh bỉ.
Chẳng qua mệnh hắn chưa tận, ta đành làm người tốt một lần mà thôi.
Long Bách Xuyên đó vừa hoàn hồn, đáy mắt hắn đau đớn, giọng khàn khàn thốt lên hai chữ:" Tịch Tịch...."
Tim ta lại nhói lên! Chết tiệt.
Ta nhịn đau, kéo xích khoá dài, dẫn các vong linh bước vào Hoàng Tuyền..