Núi U Minh một rừng Mạn Châu Sa hoa rực rỡ hoa lệ trước nền tuyết trắng xóa. Bóng dáng một nữ tử cô độc đứng giữa biển nghìn trùng hoa, nhưng ưu sầu cất lời bi thương.
Lầu son gác cao, mái đình trống trải
Người ở nơi xa, có nhớ người đây
Đêm đến đêm đi, mình ta say tửu
Nữ nhi hồng kèm bánh quế cao.
Ta ngồi ta hát, tinh cùng nguyệt
Nhớ người, nhớ ta, nhớ thiên hạ.
Nay ta say, trời say, đất cũng say
Say để quên đi nỗi ưu sầu
Bi thương còn đây chàng có biết?
Chàng vì thiên hạ phụ lòng ta
Trăm cay nghìn đắng một nỗi sầu
Sầu ai? Hờn ai? Trách ai? Trách ái tình
Đời này kiếp này không hối tiếc
Chỉ nguyện kiếp sau không gặp chàng...
---------------------------
P/s: Trình độ viết thơ bậy bạ của ta lên một tầm cao mới!Tử Điệp Phi Hồ