Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 3

Khăn hỉ vừa nhấc lên, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của Nhan Noãn Noãn hiện ra, đại đường phút chốc chìm trong âm thanh hít không khí, người người mang vẻ mặt kinh diễm nín thở nhìn nàng, thật sự là mỹ nhân a!

Nữ tử mi thanh mục tú, môi anh đào nhỏ nhắn khẽ giương lên, đôi mắt như nước mùa thu, trong sáng, thuần khiết động lòng người. Giá y đỏ thẫm vừa khít người, ôm lấy vòng eo thon nhỏ cùng những đường cong hút hồn, tà váy dài thêu hoa mẫu đơn cao quí theo cử động của nàng không ngừng lay động, sinh động hệt như trăm hoa khoe sắc, xinh đẹp tuyệt trần mà không kém phần thanh thuần thoát tục, phiêu dật xuất trần tựa như tiên nữ hạ phàm!

Nàng kinh hỉ nhìn Long Trác Việt cười, nụ cười đẹp đến độ băng tuyết cũng phải tan, dáng vẻ thanh nhã, câu hồn đoạt phách.

Những người có mặt thầm cảm thán, ai có thể ngờ được Nhan đại tiểu thư vang danh phế nhân lại có thể là người khuynh quốc khuynh thành như vậy chứ? Cho dù nàng thật sự cầm kỳ thi họa không thông, có thể lấy được nàng về, bọn hắn cũng hoàn toàn nguyện ý!

Ánh mắt mọi người đổ dồn trên người Hiền vương gia, những tiếng thở dài không ngừng vang lên, cho dù Nhan đại tiểu thư có vang danh phế nhân nhưng cũng là một trang quốc sắc thiên hương, gả cho Hiền vương như vậy thật là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà!

Đáng tiếc, thật sự rất đáng tiếc a!

Nhan Noãn Noãn từ lúc tỉnh dậy trên kiệu hoa đến giờ vẫn chưa có cơ hội nhìn qua dung mạo của khối thân thể này nên đương nhiên cũng không thể hiểu được những tiếng thở dài của đám người chung quanh là vì thương cảm cho nàng. Nàng chỉ nghĩ là do hành động gỡ khăn hỉ của mình khiến cho bọn họ kinh hãi cùng bất mãn mà thôi.

Long Trác Việt nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười của nữ tử trước mặt, đôi mắt phượng đen láy như dạ minh châu, trong sáng không vướng chút bụi trần thủy chung không rời khỏi gương mặt nàng, nhìn không chớp mắt, giống như có thể nhìn thấu vạn vật trên thế gian.

Nhan Noãn Noãn nhìn Long Trác Việt có chút sửng sốt, nàng không nghĩ tới một người xấu xí như Hiền vương gia lại có một đôi mắt đẹp, có hồn đến vậy.

Nhưng là…

Đôi mắt phượng xinh đẹp đó ở trên gương mặt đen còn hơn than của Long Trác Việt nhẹ đảo một vòng, cũng không đến nỗi dọa người lắm! Có lẽ kiếp trước nàng nằm vùng trong hắc đạo, thường xuyên tiếp xúc với những vết sẹo vằn vện, hình xăm rắn rết,… nên đối với vết sẹo kéo dài từ dưới mắt cho tới cằm này của Long Trác Việt cũng cảm thấy không đến nỗi tệ lắm!

Long Cẩm Thịnh đáy mắt cũng không giấu được kinh ngạc cùng rung động, nhưng cũng rất nhanh lấy lại tư thế, cười lớn nói: “Ha ha, tốt, thật sự rất tốt, quả là tuyệt thế giai nhân! Những nữ nhân bình thường khác vừa nhìn thấy hoàng đệ đã lộ rõ vẻ chán ghét cùng xem thường, Nhan đại tiểu thư đây lại không chút sợ hãi, thật sự không giống người thường!”

Long Cẩm Thịnh thật sự rất ngạc nhiên, trước đây nữ nhi nhà nào cũng vậy, vừa nghe nói phải gả cho Hiền vương gia liền khóc nháo đòi sống đòi chết, nếu không phải không có người nguyện ý thì hắn cũng đâu phải đích thân hạ chiếu ban hôn cho hoàng đệ ngốc tử này chứ. Nhan đại tiểu thư này nghe những lời nói ngốc nghếch của hoàng đệ không những không cảm thấy ủy khuất mà ngược lại còn rất vui vẻ đáp lại, nhìn thấy dung mạo hoàng đệ, ngoại trừ có chút giật mình thì không hề sợ hãi hay chán ghét, thật sự rất tốt!

Một nữ tử có phản ứng khác lạ như vậy sẽ là người như thế nào?

Long Trác Việt sau một hồi kinh ngạc cũng hồi phục lại tinh thần, đôi mắt mờ mịt nhìn nàng, ngây thơ hỏi: “Ngươi… ngươi không sợ ta sao?”

“Hử?”

“Bọn họ đều nói bộ dáng của ta thực sự rất đáng sợ, trông rất giống yêu quái!” Long Trác Việt nhìn vẻ mặt không hiểu của Nhan Noãn Noãn, thành thật cùng ủy khuất nói.

“Có xấu, bất quá cũng không đến nỗi như lời đồn!” Nhan Noãn Noãn dừng lại ở đôi mắt sáng lấp lánh của Long Trác Việt, không kìm được nói ra suy nghĩ trong lòng. Có lẽ nàng thật sự bị sự trong sáng cùng khí thế của hắn mê hoặc rồi.

Sợ sao? Nàng thân là mật thám nằm vùng, chuyện sinh tử từ lâu đã không còn quan trọng nữa, nàng ngay cả chết còn không sợ thì sao có thể sợ một vết sẹo chứ? Bất quá thì nàng cũng không thể nói thẳng ra được, trước mặt là hoàng đế cùng bá quan văn võ, cho dù tên ngốc này không ngại thì không có nghĩa là hoàng đế đại gia sẽ không để ý đi? 

Không biết những lời vừa rồi của nàng có tính là bôi nhọ hoàng thất? Nhan Noãn Noãn còn đang tập trung suy đoán tâm tư hoàng đế đại gia thì một bàn tay to lớn đã nhào tới, ôm chặt lấy cổ nàng.

“Ô ô ô, nương tử, ngươi đối với ta thật tốt a, ô ô ô, bọn họ đều chán ghét ta, chỉ có ngươi không ghét bỏ ta, chỉ có ngươi nguyện ý làm tỷ đệ với ta!”

Tiếng khóc hưng phấn của Long Trác Việt truyền thẳng vào tai Nhan Noãn Noãn làm cho đầu óc nàng phút chốc choáng váng. Ai có thể tưởng tượng được một nam nhân cao hơn nàng cả một cái đầu thế nhưng bây giờ lại trưng ra bộ dáng tiểu nương tử ôm chặt lấy nàng, khóc lóc kể lể chứ? Nhan Noãn Noãn cam chịu, nàng có thể cảm nhận được cả nước mắt của hắn đang men theo cổ nàng chảy xuống xương quai xanh, cảm giác mát lạnh nhẹ nhàng lan tỏa.

Hàng mi dài cong vút của Nhan Noãn Noãn khẽ giật, nàng thậm chí còn cảm nhận được trong nước mắt của hắn còn kèm theo cả nước mũi nữa… thật sự là… đáng ghét mà!

Toàn bộ ánh mắt trên đại đường lần nữa dồn lên người Long Trác Việt, có người nhịn không được lắc đầu, tiếc hận cho một bông hoa đẹp bị bãi phân trâu làm ô uế!

Nhan Noãn Noãn thầm kinh hãi, khí lực của tên ngốc này cũng thật lớn đi, cư nhiên khiến nàng không có cách nào thoát ra được.

Thật lâu sau, Long Cẩm Thịnh nhịn không được khẽ ho khan hai tiếng, ánh mắt thản nhiên liếc qua người chủ trì hôn lễ, người chủ trì hiểu ý, lập tức ổn định hơi thở, lớn tiếng nói vang: “Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!”

Thanh âm của người chủ trì vừa rơi xuống, hỉ bà cười cười tiến lên: “Vương gia, mau dẫn tân Vương phi vào động phòng đi ạ!” vừa nói vừa kéo Nhan Noãn Noãn trong lòng hắn ra, thuận tay đem khăn hỉ trùm lên đầu nàng.

Không biết có phải là vì hai tiếng ‘động phòng’ của hỉ bà không mà Long Trác Việt hai mắt sáng rỡ, vẻ hưng phấn không giấu nổi, vòng tay cũng buông lỏng, hỉ bà không tốn chút sức lực đã kéo được Nhan Noãn Noãn ra.

Hiền vương phủ mặc dù không phú quí hoa lệ bằng các vương phủ khác nhưng cũng không thua kém là mấy, hành lang cửu khúc uốn lượn, thềm đá xa hoa, hoa viên núi giả vô số, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, hương hoa lập tức bao trùm lấy không gian, thấm vào hô hấp mỗi người. 

Nhan Noãn Noãn rất nhanh đã được đưa tới tân phòng, được nha hoàn đỡ ngồi trên giường, đập vào mắt nàng là một màu đỏ tươi chói lóa.

Long Trác Việt háo hức chờ mong được động phòng, nhưng là chân trước vừa mới bước tới cửa đã bị người túm lại lôi ra.

“Vương gia, hôm nay là ngày đại hỉ của ngài, ngài nhất định phải cùng chúng ta uống mấy chén đã, đêm nay không say không về!”

“Nhưng là ta... Nương tử... Nàng... Động phòng...” Long Trác Việt rối rắm, một bên bị người lôi kéo, tay không ngừng chỉ về phía Nhan Noãn Noãn đang ngồi trên giường như muốn nói điều gì đó nhưng lại không nói thành câu, duy nhất khiến cho người khác nghe rõ là hai tiếng ‘động phòng’ kia.

“Vương gia không cần nóng vội, tân nương tử cũng không chạy mất được đâu!”

“Cái chính là… muốn động phòng thì cũng không nên nóng lòng, huống chi… Vương gia…” một người trong đám nhìn Long Trác Việt một lượt từ đầu tới chân, mỉa mai cùng bỡn cợt nói: “Huống chi vương gia, người có hiểu được cái gì gọi là động phòng không a?”

Lời này vừa nói ra, mấy người đang lôi kéo Long Trác Việt cười vang.

Tuy rằng không nói thẳng ra nhưng ý tứ rõ ràng là khinh miệt, một tên ngốc mà cũng muốn động phòng sao? Cười chết người ta a!

Long Trác Việt nhìn thấy đám người cười vang, đôi mắt ngây thơ nhìn bọn họ, khó hiểu gãi gãi đầu, nghĩ ngợi một chút rồi cũng nở nụ cười, hiển nhiên so với những người kia còn vui vẻ hơn cả!
Bình Luận (0)
Comment