Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 52

Nhan Noãn Noãn vừa nghe Lưu Quang Lâm thông báo xong thì có chút sửng sốt, đăm chiêu nhìn Lưu Quang Lâm hồi lâu, đáy mắt lấp lóe tinh quang, khóe miệng khẽ nở nụ cười như hàn mai giữa trời giá lạnh, tinh thuần, thanh nhã vô cùng. Chỉ là trong lòng đã có một vài suy nghĩ tà ác. Hoàng thượng đến đúng lúc lắm, hôm nay Lưu Quang Lâm ngươi hãy chờ bị thu thập đi!

“Noãn Noãn, nàng vui vẻ vậy sao?” Long Trác Việt bĩu môi, ai oán nhìn Nhan Noãn Noãn, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, không phải là vì Long Cẩm Thịnh đến đó chứ? Chẳng lẽ Noãn Noãn thật sự vui khi nhìn thấy Long Cẩm Thịnh? Càng nghĩ Long Trác Việt càng cảm thấy nguy cơ, trong lòng không khỏi cảm thấy bồn chồn cùng lo lắng.

Nhan Noãn Noãn bị hỏi liền đưa tay sờ mặt, chẳng lẽ biểu lộ rõ ràng như vậy sao?

“Việt Việt, ngươi đi mời Hoàng thượng tới đại sảnh chờ đi, ta thay quần áo rồi sẽ ra!”

Lời này của Nhan Noãn Noãn vừa nói ra đã khiến Long Trác Việt biến sắc, nếu không phải bị ngăn cách bởi lớp mặt nạ đen thui thì giờ phút này ai cũng có thể thấy gương mặt trắng bệch của hắn, đôi mắt nai mọi khi không kìm được nổi bão. 

Không thể nào, sẽ không phải đúng như hắn nghĩ chứ? Nhìn xem, nhìn xem a, Noãn Noãn còn muốn hắn đi tiếp chuyện Long Cẩm Thịnh nữa a?!

Long Trác Việt cúi đầu cắn cắn môi, bàn tay to lớn nắm chặt vạt áo, bộ dáng thập phần giống con dâu bị ủy khuất.

“Hử? Sao vậy, không muốn sao?” Nhan Noãn Noãn nhìn Long Trác Việt tâm không cam, tình không nguyện mà không khỏi khó hiểu. Nàng nhớ không lầm thì lần trước Long Trác Việt nói rất thích Long Cẩm Thịnh, hơn nữa Long Cẩm Thịnh không phải đối xử với hắn rất tốt sao? Như thế nào hắn lại có bộ dáng miễn cưỡng như vậy?

“Ân, không muốn a!” Long Trác Việt rầu rĩ gật đầu, muốn hắn nguyện ý thì họa có quỉ a!

“Vì sao?”

“Người ta chán ghét hắn a!” Long Trác Việt hừ lạnh nói, không hề có ý định che dấu sự chán ghét của mình.

Ách… Nhan Noãn Noãn sững người, chẳng lẽ quá mức đơn thuần cũng có lúc tâm tình bất ổn sao?

“Vậy Song Song, ngươi đến đại sảnh tiếp đãi Hoàng thượng đi!” Nếu trên không chịu thì đành phải sai người dưới đi thôi.

“Dạ, Vương phi!” Nhan Song Song khẽ cúi người đáp rồi quay người rời đi.

Chỉ là chân còn chưa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy thanh âm cao vút của Long Trác Việt đằng sau: “Song Song, ngươi chờ một chút, để ta đi!” dứt lời, không đợi Nhan Noãn Noãn kịp phản ứng đã vội chạy đi.

Hắn muốn trước khi Noãn Noãn ra phải xử lý xong tên Long Cẩm Thịnh này, loại chuyện này vẫn là tự mình xử lý thì hơn.

Lưu Quang Lâm vừa quay người định rời đi thì lại bị Nhan Noãn Noãn gọi lại: “Lưu tổng quản, phiền ngươi ở ngoài đợi ta một lát, đây là lần đầu tiên ta tiếp Hoàng thượng đến phủ, có một số việc cần ngươi hướng dẫn.”

Thanh âm nhẹ như gió xuân cộng thêm thái độ nho nhã, Lưu Quang Lâm không nói hai lời liền đáp ứng chờ ở ngoài. Vương phi nói vậy nghĩa là coi trọng hắn, Lưu Quang Lâm thật sự có cảm giác thành tựu mà!

Cửa phòng vừa được đóng lại, Nhan Noãn Noãn nhìn Nhan Song Song bĩu môi mà không nhịn được cười khẽ, Nhan Song Song rất nhanh liền hiểu ý, lập tức nở nụ cười đi tới tủ quần áo giúp Nhan Noãn Noãn thay y phục. 

Bộ váy vàng nhạt với kiểu dáng bình thường chính là y phục tốt nhất Nhan Noãn Noãn mang theo lúc gả cho Long Trác Việt, có điều sau khi được Nhan Song Song chỉnh lại đôi chỗ cũng có chút mới mẻ hơn.

Thay y phục xong, Nhan Noãn Noãn đứng trước gương xoay vài vòng khiến làn váy lay động giống như vũ điệu của tinh linh. Nhan Song Song nhìn đến ngây người.

Nhan Noãn Noãn cũng bởi vì gương mặt khuynh thành của mình mà được một phen kinh diễm, nhìn vào gương mà tim nàng gần như chậm đi một nhịp. Giữa hàng vạn người mà tìm thấy một gương mặt như vậy thật sự rất hiếm! 

“Chúng ta đi thôi!” Nhan Noãn Noãn nhẹ vén váy, cười nói.

Long Cẩm Thịnh ngồi trong đại sảnh uống trà mà không ngừng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, nét mặt hiện rõ sự lo lắng.

“Hoàng thượng, ngài rất muốn gặp Vương phi?” Nhâm Văn Hải tay cầm phất trần đứng bên cạnh thấy vậy liền lên tiếng hỏi. 

Long Cẩm Thịnh nâng chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm, không yên lòng đáp: “Ân!”

Hắn đương nhiên muốn gặp rồi, tên tiểu tử Long Trác Việt kia thật kín miệng, hỏi thế nào cũng không nói khiến hắn một đêm mất ngủ, muốn biết nguyên nhân Thái hậu đổi tính thì hắn đành phải tìm đến Nhan Noãn Noãn thôi.

“Hoàng thượng, ngài vội vã muốn gặp Hiền vương phi như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm a!” Nhìn bộ dáng gấp gáp kia của Hoàng thượng, người không biết còn tưởng người bởi vì thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Hiền vương phi, có ý định tranh thê cùng Hiền vương gia mất!

“Hiểu lầm cái gì?” đôi mắt Long Cẩm Thịnh sáng ngời nhìn chằm chằm ra bên ngoài, đối với những lời của Nhâm Văn Hải nghe tai này lọt tai kia. Nhan Noãn Noãn như thế nào còn chưa ra a?

“Hoàng huynh, ngươi tới làm gì, mau đi, mau đi a!”

Từ phía xa đột ngột truyền tới tiếng la hét ầm ĩ của Long Trác Việt, khóe miệng Long Cẩm Thịnh giật giật, mắt trợn trắng, như thế nào mà chính chủ không đến lại để cho tên Long Trác Việt này đến đây a?! 

Long Cẩm Thịnh nhìn rồi lại nhìn Long Trác Việt, hắn nói cái gì a? Trong thiên hạ này, người dám đuổi khách là hắn đi trừ bỏ Thái hậu cũng chỉ có thể là Long Trác Việt mà thôi!

“Nô tài khấu kiến Vương gia!” Nhâm Văn Hải nhìn thấy Long Trác Việt đi vào liền đi lên hành lễ.

Long Trác Việt nhìn ông ta một cái, thật muốn đẩy sang một bên mà: “Nhâm Văn Hải, ngươi làm gì mà chắn trước mặt ta? Chán ghét, mau tránh ra!”

Nhâm Văn Hải bị ghét bỏ, trong lòng vô cùng ai oán, ánh mắt thống khổ nhìn Long Cẩm Thịnh như muốn nói, Hoàng thương, nô tài thực ủy khuất a!

“Hoành huynh, ngươi mau hồi cung đi, hồi cung đi!” Long Trác Việt lôi kéo quần áo Long Cẩm Thịnh kéo ra bên ngài, hai má phồng lên như má ếch.

Long Cẩm Thịnh nghiêm người ngồi trên ghế, quyết tâm không nhúc nhích, hắn không tin Long Trác Việt không dùng nội lực có thể kéo được hắn đi a.

“Hoàng đệ, trẫm làm gì đắc tội với ngươi mà ngươi lại muốn đuổi trẫm như vậy a?”

Long Trác Việt trừng mắt nhìn hắn, ý tứ vô cùng rõ ràng: Trong lòng người biết rõ mà còn hỏi!

Long Cẩm Thịnh bị Long Trác Việt liếc một cái khiến cho tim cũng đập nhanh mất vài nhịp nhưng là vẫn như trước, mặt dày mày dặn ngồi vững trên ghế!

Nhâm Văn Hải đứng một bên, do dự không biết có nên tiến tới tách hai người ra không. Hoàng thượng đối với Vương gia rất mực yêu thương, nếu chọc Vương gia mất vui thì phận nô tài như hắn cũng không vui vẻ gì, nhưng là chủ tử của hắn đang bị Vương gia lôi kéo đuổi đi a, nếu hắn khoanh tay đứng nhìn thì không phải Hoàng thượng sẽ mất hết mặt mũi sao?

“Hoàng huynh, người ta chán ghét ngươi nha!” Long Trác Việt trừng mắt như chuông đồng, thở phì phì nói.

“Trẫm…”

“Aaaa…”

Long Cẩm Thịnh vừa định nói gì đó thì phía xa lại truyền tới tiếng kêu hoảng sợ của Nhan Noãn Noãn, Long Trác Việt hoảng sợ, vội vàng thả Long Cẩm Thịnh ra chạy đi.

Long Cẩm Thịnh khẽ nhíu mày kiếm rồi cũng nhanh chóng đi theo.

Nhan Noãn Noãn ngã ngồi trên đất, gương mặt nhỏ nhắn lúc trắng lúc xanh, môi anh đào cắn chặt, bi phẫn trừng mắt nhìn Lưu Quang Lâm: “Lưu… Lưu tổng quản, ngươi sao có thể làm vậy được?”

Lưu Quang Lâm ngây người nhìn mảnh váy áo của Nhan Noãn Noãn trên tay mình, vẻ mặt mờ mịt. Hắn làm sao vậy? Vừa mới rồi Vương phi nói váy của nàng hơi dài, muốn hắn nâng dùm, sau đó Vương phi không biết vấp phải cái gì mà cả người chúi về phía trước, chỉ nghe ‘xoạt’ một tiếng, một mảnh váy áo của nàng đã nằm gọn trong tay hắn.

“Noãn Noãn, có đau không? Người ta giúp nàng đứng dậy nha!” Long Trác Việt cau mày ngồi xổm bên cạnh Nhan Noãn Noãn, ánh mắt đau lòng nhìn nàng.

Nhan Noãn Noãn máy móc quay đầu nhìn Long Trác Việt rồi nhào cả người vào lòng hắn khóc lớn: “Oa oa… Vương gia, ta không muốn sống nữa!”

Mỹ nhân yêu thương đột nhiên nhào vào lòng, Long Trác Việt có chút không biết phải làm sao, bất quá thì sau cơn giật mình, hắn vươn hai tay ôm chặt Nhan Noãn Noãn vào lòng, trong lòng không khỏi thỏa mãn. Chỉ là, nếu Noãn Noãn không khóc thì hắn sẽ vui hơn nữa nha!

“Sao thế này?” Long Cẩm Thịnh vừa đi tới đã thấy Nhan Noãn Noãn đang ở trong lòng Long Trác Việt khóc lớn, sắc mặt không khỏi trầm xuống, lạnh giọng hỏi.

Long bào vàng rực dưới ánh mặt trời, gương mặt lãnh tuấn, tư thế hoàng gia biểu hiện vô cùng tự nhiên nhưng cũng không kém phần khí phách cùng uy nghiêm.

~.~
Bình Luận (0)
Comment