Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 6

Thanh âm Long Trác Việt như một đạo ma âm truyền thẳng vào tai Nhan Noãn Noãn, nàng sợ tới mức cả người nhảy dựng lên, từ trên giường nhảy xuống chạy ra xa mấy chục bước, hoảng sợ trừng mắt nhìn ngốc tử ở trên giường lăn lộn, lấy chăn uyên ương quấn chặt lấy người.

Động... Động phòng?

Trái tim nhỏ bé của nàng thật sự đã bị đả kích nghiêm trọng mà, cùng một ngốc tử động phòng? Không bằng cho thiên lôi đánh chết nàng luôn đi!

Mặc kệ, chết cũng không động phòng!

Nhan Noãn Noãn theo bản năng níu chặt quần áo trên người, ánh mắt không ngừng canh chừng Long Trác Việt, chỉ cần hắn dám có ý định cường bạo nàng, nàng nhất định sẽ khiến hắn cả đời này đừng mong xuống giường lần nữa.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, Nhan Noãn Noãn ngốc trệ nhìn Long Trác Việt trên giường.

Chỉ thấy Long Trác Việt lăn qua lăn lại trên giường, chỉ vài vòng đã đem cả thân hình cao lớn cuộn lại như con tằm, vừa lăn lộn vừa lớn tiếng nói: “Nương tử, lăn lộn a, lăn lộn sinh oa nhi a!” 

Khóe miệng Nhan Noãn Noãn giật giật, đầu đầy hắc tuyến nhìn tên ngốc Long Trác Việt vui vẻ lăn qua lộn lại trên giường! Ai tới nói cho nàng biết tên ngốc tử này như thế nào có thể nói ra những điều như vậy a?

Long Trác Việt đợi một hồi lâu mà không thấy Nhan Noãn Noãn đáp lại, động tác lăn lộn lập tức dừng lại, chỉ thấy một đầu chăn khẽ động, Long Trác Việt nhô đầu ra, tròng mắt trong suốt như thủy tinh vô hại nhìn nàng: “Noãn Noãn, sao nàng còn chưa lên, chúng ta cùng nhau lăn lộn a!”

Nhan Noãn Noãn hết đường chống đỡ, khóe miệng cực lực run rẩy, người nào vô tâm không hay biết gì.

“Noãn Noãn, nhanh đến lăn cùng ta a, lăn như vậy là có thể sinh oa nhi rồi, lăn càng nhiều thì có thể có thật nhiều oa nhi nha!” Long Trác Việt vui sướng nói, Nhan Noãn Noãn để ý thấy khi hắn nói tới sinh oa nhi, đáy mắt xẹt qua một tia quang mang, đẹp đến nỗi làm người ta hít thở không thông.

Cái chính là một câu nàng cũng không nói nổi nữa rồi!

Nhan Noãn Noãn liếc nhìn Long Trác Việt đang sung sướng lăn lộn, dứt khoát xoay người đi tới tủ quần áo.

“Noãn Noãn, nàng muốn đi đâu? Không động phòng với ta sao?”

Nhan Noãn Noãn mở một ngăn tủ lấy ra một cái chăn khác, quay đầu nhìn Long Trác Việt: “Ngươi biết cái gì gọi là động phòng sao?”

“Biết a!” Long Trác Việt lẫn nữa nhô người ra, kích động gật đầu: “Động phòng chính là cùng nương tử của mình lăn lộn trên giường, sau đó sinh oa nhi a!”

Được rồi! Nhan Noãn Noãn thừa nhận mình có vấn đề nên mới đi hỏi một tên ngốc tử chuyện này! Nguyên lai là nàng lo nghĩ quá rồi, còn tưởng rằng tên ngốc này thật sự muốn cùng nàng động phòng, suy nghĩ của nàng cũng hắn căn bản là không giống nhau!

Vô phương! Chỉ cần không phải động phòng, tất cả chỉ là phù vân!

“Cái đó là ai dạy ngươi?” Nhan Noãn Noãn rất ngạc nhiên cùng khó hiểu, phương thức động phòng khác người này là ai dạy hắn?

“Chính là Nhâm Vân Hải!”

Hắt xì… bên ngoài Hiền vương phủ, Nhâm Vân Hải bất giác hắt xì một cái, đưa tay nhu nhu mũi, nói thầm: “Kỳ quái! Là ai đang mắng ta?”

“Làm sao vậy?”giọng nói trầm tĩnh của Long Cẩm Thịnh từ trong kiệu rồng truyền ra, Nhâm Vân Hải vội điều chỉnh lại tâm tư, cung kính đi bên ngoài kiệu.

“Nô tài không sao, Hoàng thượng, đêm lạnh rồi, chúng ta cũng nên hồi cung rồi, nếu không Thái hậu…” Nhâm Vân Hải nói đến đây bất giác  ngừng lại, nét mặt có chút sầu lo.

“Ừ!” Long Cẩm Thịnh nhàn nhạt ừ một tiếng, đúng vậy, nếu còn không hồi cung sợ là Thái hậu sẽ không hài lòng rồi.

“Khởi giá hồi cung!” Nhâm Vân Hải vung phất trần, trầm giọng hô vang, kiệu rồng chậm rãi hướng phía hoàng cung đi tới, Nhâm Văn Hải đi bên cạnh kiệu.

“Việc ta giao cho ngươi làm thế nào rồi?” Long Cẩm Thịnh lần nữa trầm giọng hỏi.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, dựa theo sự phân phó của Hoàng thượng đã gỡ mặt nạ của Hiền vương xuống rồi ạ. Nô tài có chút không hiểu, vì sao Hoàng thượng phải làm vậy?” Nhâm Văn Hải thấp giọng hỏi, cứ nghĩ tới đêm nay Hiền vương giả say khiến hắn tốn bao nhiêu sức lực mới mang được người về tân phòng mà không khỏi oán giận.

“Ha ha ha, Nhan đại tiểu thư này thật sự là một nữ tử đặc biệt, trực giác cho trẫm biết nàng là nữ tử thích hợp với hoàng đệ, một khi đã vậy thì ta cũng nên cấp cho nàng một hoàng đệ hoàn mỹ chứ!” tiếng cười nhẹ nhàng từ trong kiệu truyền ra, 

Nhan Noãn Noãn mặc dù không biết Nhâm Văn Hải trong lời kể của Long Trác Việt là thần thánh phương nào, bất quá đối với năng lực lý giải của hắn trong lòng không khỏi cảm thán giơ ngón tay cái!

Huynh đệ! Ngươi cũng quá trâu bò rồi!

Long Trác Việt nhìn Nhan Noãn Noãn trải chăn trên đất, ánh mắt không khỏi trừng lớn: “Noãn Noãn, nàng đang làm gì a?”

Nhan Noãn Noãn nằm xuống, ôm chăn lăn một vòng, bình tĩnh nói: “Việt Việt, không thể cùng nhau lăn lộn trên giường được, phải tách ra mới có thể sinh oa nhi a, ngươi xem, ta lăn cũng giỏi lắm a!”

Cái giường duy nhất trong phòng cũng bị tên ngốc chiếm lấy rồi, nàng còn không hạ mình đến nỗi cùng ngủ chung giường với một tên ngốc, hơn nữa, nàng cũng không muốn tốn sức lực tranh giành với hắn, chỉ cần được ngủ, nơi nào cũng giống nhau thôi! Kiếp trước không phải cũng dễ dàng qua được sao!

Long Trác Việt trừng mắt, tròng mắt mê mang, mờ mịt nhìn nàng: “Thật không?” thanh âm kéo dài đầy nghi hoặc.

Ách! Nhan Noãn Noãn ngạc nhiên, tên ngốc này không phải dễ lừa lắm sao? Vì sao lời người khác nói thì dễ dàng tin như vậy mà lời của nàng lại nghi ngờ đâu này?

“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ Việt Việt thà tin người ngoài mà cũng không muốn tin tưởng ta?”

“Noãn Noãn là nương tử của ta, ta đương nhiên tin tưởng Noãn Noãn rồi!” Long Trác Việt nhếch miệng cười nói, đôi mắt phượng xinh đẹp cong như trăng lưỡi liềm, rất nhanh sau đó lấy lại tinh thần ở trên giường vừa lăn lộn vừa vui vẻ nói lớn: “Lăn a, lăn a, lăn lộn sinh oa nhi, sinh oa nhi, sinh oa nhi gọi phụ thân!”

Nhan Noãn Noãn nghe những lời này của Long Trác Việt, toàn thân nhanh chóng hóa đá!

“Noãn Noãn, nàng vì sao không lăn? Phải lăn nhiều thì sau này mới có thể sinh thật nhiều oa nhi a!”

Nhan Noãn Noãn gân xanh nổi đầy mặt, nhẫn nại nói: “Ta không lăn, ngươi lăn nhiều một chút, lăn cả phần của ta luôn!”

Vì thế đêm động phòng hoa chúc, Nhan Noãn Noãn trong thanh âm hưng phấn lăn lộn của Long Trác Việt cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, ánh mặt trời chậm rãi xuyên qua tầng mây chiếu qua cánh cửa tân phòng soi sáng một mảnh. Nhan Noãn Noãn mi mắt khẽ động, đập vào đôi mắt mơ màng buồn ngủ của nàng là một mảnh đen đen?!

Nhan Noãn Noãn kịch liệt chớp chớp mắt mấy lượt mới có thể nhìn rõ đám đen đen trước mắt mình chính là gương mặt đen hơn than với vết sẹo kéo dài từ dưới mắt cho tới tận cằm của ai đó đang kề sát mặt mình, Nhan Noãn Noãn dù có bình tĩnh đến cỡ nào cũng không khỏi hoảng sợ.

Nghĩ mà xem, mới sáng sớm mở mắt đã nhìn thấy gương mặt dọa người như vậy, còn có thể bình tĩnh được sao?

“Ngươi tính dọa ma ta hay sao mà tới gần vậy hả?” Nhan Noãn Noãn trừng mắt, lớn tiếng hỏi, nhưng là bình tĩnh suy nghĩ lại thì cảm thấy có chút gì đó quỉ dị khác thường, nàng nghi hoặc hỏi: “Mặt của ngươi?”

Vẫn là gương mặt nàng thấy khi ở đại đường ngày hôm qua, chẳng lẽ gương mặt như thần tiên tối qua chỉ là ảo giác của nàng? Nàng nằm mơ sao?

Long Trác Việt ngoác miệng nhìn Nhan Noãn Noãn, đối với hành động vô thanh vô tức dọa người của mình cũng có chút giác ngộ. Long Trác Việt nghe nàng hỏi, đầu đột nhiên cúi thấp hẳn, nhăn nhó cùng ngượng ngập nói: “Mặt của ta chỉ là để cho nương tử nhìn, không cho phép người khác nhìn!”

Nhan Noãn Noãn máy móc gật đầu, thật lòng không đối phó nổi với tư duy của tên ngốc này, càng không thể nào đối mặt được với cử chỉ ngượng ngập như nàng dâu mới này của hắn.

“Nhưng là tối qua nha hoàn kia cũng thấy rồi!” nếu đã bị người ngoài thấy thì cũng không nhất thiết phải che giấu nữa.

Lời nàng vừa dứt, tiếng gõ cửa liền vang lên, thanh âm Nhan Song Song từ bên ngoài truyền vào: “Vương gia, Vương phi, nô tỳ đem nước ấm tới!”
Bình Luận (0)
Comment