Không khí trong ngự thư phòng lúc này vô cùng khẩn trường cùng nặng nề, Hộ bộ Thượng thư dẫn đầu một đám quan viên quì gối trước thư án, trên mặt mỗi người đều mang theo một mảnh phẫn nộ.
Long Cẩm Thịnh khoan thai dựa vào long ỷ, bạc môi khẽ nhếch lên thành nụ cười mê người, chỉ là ánh mắt lười nhác cùng thái độ tùy ý khiến cho đám người không khỏi run sợ.
“Trẫm như thế nào lại cảm thấy Lí thượng thư đến đây như thể muốn vấn tội trẫm vậy?”
Tại buổi lâm triều sáng sớm hôm nay đã xuất hiện tấu chương đại diện cho Long Trác Việt buộc tội con trai Lí thượng thư dẫn đầu một vài công tử thế gia khác ở tửu lâu ức hiếp Hiền vương gia, phụ thân không giáo dưỡng khiến con trai làm loạn, các đại thần đã không thể dạy được con thì cần phải nghiêm trị, nếu không đó chính là họa của dân chúng!
Người viết bản tấu này đương nhiên không phải ai khác mà chính là Nhan Noãn Noãn! Vừa thấy tên của nhan Noãn Noãn, Long Cẩm Thịnh trong lòng nhất thời dấy lên một khúc nhạc, không nói hai lời liền phạt đám người Lí thượng thư mỗi người một năm bổng lộc.
“Vi thần không dám!” Lí Nguyên ôm quyền nói: “Chỉ là Hoàng thượng, Hiền vương phi cũng thật quá đáng, lại sai người trói con trai vi thần về Vương phủ đánh năm mươi đại trượng, mạng nhỏ cũng muốn mất đi một nửa, nàng ta chính là dụng hình phạt riêng, thỉnh Hoàng thượng cho vi phần một công đạo!”
“Thỉnh Hoàng thượng minh xét!” Lí Nguyên vừa mới dứt lời, đám quan viên phía sau nhất tề phụ họa theo, âm thanh vang đội rất có lực uy hiếp.
Long Cẩm Thịnh khẽ nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, mặt không đổi nói: “Chư vị ái khanh cũng biết lí do Hiền vương phi vì sao trách phạt bọn họ?”
“Chuyện này…”
Đám quan viên nhìn nhau, nhất thời không biết nên trả lời Long Cẩm Thịnh như thế nào mới phải. Trước đây Hiền vương gia bị đám công tử thế gia khi dễ cũng không phải một hai lần mà cũng đâu thấy ai trách phạt, tại sao đến lượt con bọn họ thì lại bị Hiền vương phi trói về Vương phủ xử phạt chứ?
“Lệnh công tử xuất khẩu cuông ngôn, nhục mạ Hiền vương gia, những chuyện dĩ hạ phạm thượng này trẫm chưa lấy đầu bọn họ, các người nên vui mừng mới phải. Hay là các vị ái khanh cảm thấy Hiền vương phi không có tư cách xử phạt bọn họ?” Long Cẩm Thịnh thờ ơ nói, hắn tuy là con rối trong tay Thái hậu nhưng không có nghĩa là đám quan thần này có thể đè đầu cười cổ hắn.
Chỉ là một Thượng thư nho nhỏ, chẳng lẽ ông ta nghĩ kéo thêm đám quan viên kia tới đây là có thể khiến hắn thỏa hiệp sao? Đổi lại là trước kia, có lẽ hắn sẽ cười trừ cho qua chuyện nhưng nay đã không còn giống như trước kia nữa rồi, ngay cả Thái hậu cũng không dám làm gì Nhan Noãn Noãn, đám đại thần này có năng lực sao?
Cẩn thận nghĩ lại, Long Cẩm Thịnh bỗng có cảm giác nghẹn khuất, hắn như thế nào lại có cảm giác mình đang dựa hơi Nhan Noãn Noãn kìa?
“Hoàng thượng, khuyển tử chỉ là vô tâm thôi!” Lí Nguyên chưa từ bỏ ý định, lần nữa dập đầu nói.
“Có vô tâm hay không thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ cả, kỳ thật việc này trẫm cũng rất khó giải quyết, không bằng chư vị ái khanh theo trẫm đi hỏi ý kiến của Thái hậu?” Long Cẩm Thịnh ra vẻ buồn rầu, đem vấn đề quăng qua bên Thái hậu.
Trước khi đám đại thần kịp phản ứng, Long Cẩm Thịnh đã đứng dậy, cười nói: “Đi thôi, trẫm dẫn các ngươi đi gặp Thái hậu, hỏi người nên giải quyết chuyện này như thế nào mới tốt!”
Long Cẩm Thịnh chắp tay sau lưng, tiêu sái đi qua những hành lang uốn lượn, đám đại thần đi sau hắn một khoảng không xa, mà Nhâm Văn Hải vẫn luôn đi bên cạnh hắn.
Thái hậu vừa nghe cung nữ nói Long Cẩm Thịnh cùng chư vị đại thần cầu kiến, mí mắt đột nhiên giật giật mấy cái liền.
“Vạn Toàn, ai gia như thế nào lại cảm thấy Hoàng thượng đến lần này không phải chuyện tốt gì?”
Vạn Toàn đưa tay phải lên để Thái hậu vịn vào, khẽ giọng nói: “Hoàng thượng dù có làm gì cũng không thể thoát được lòng bàn tay Thái hậu, hắn bất quá cũng chỉ là một quân cờ trên tay người, không đáng bận tâm!”
Thái hậu một thân châu ngọc, y phục màu vàng khảm đầy ngọc thạch bảo, lạnh lùng nhếch miệng nói: “Ngươi nói có lý, đi thôi, ai gia phải nhìn xem hắn mang theo đám đại thần đến Từ Ninh cung này rốt cuộc muốn làm gì!”
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu!”
“Vi thần tham kiến Thái hậu, Thái hậu vạn phúc kim an!” Lí Nguyên cùng đám đại thần thấy Thái hậu đi ra, lập tức quì xuống hành lễ, nét mặt ai ai cũng nơm nớp lo sợ. Hiển nhiên, so với Hoàng đế thì bọn họ sợ Thái hậu hơn cả.
Thái hậu nhìn lướt qua đám người, miễn cưỡng khoát tay áo nói: “Tất cả bình thân!”
Thái hậu ngồi trên ghế cao, hàng mi khẽ động, đáy mắt lập tức phóng ra tia sắc bén, thản nhiên nhìn ống tay áo rồi nhìn Long Cẩm Thịnh hỏi: “Hoàng nhi tìm ai gia có chuyện gì không?”
“Khởi bẩm mẫu hậu, nhi thần vừa đọc được tấu chương của Hiền vương phi, công tử nhà Hộ bộ Thượng thư cùng một vài công tử thế gia khác ở tửu lâu ức hiếp Hiền vương gia, Hiền vương phi tức giận liền sai người trói tất cả mang về Hiền vương phủ đánh năm mươi trượng, cũng hi vọng nhi thần nghiêm trị Lí thượng thư cùng những quan viên khác. Nhi thần đã phạt bọn họ một năm bổng lộc nhưng Lí thượng thư cảm thấy hành vi của Hiền vương phi không đúng mực, yêu cầu nhi thần xử phạt Hiền vương phi, nhi thần không biết xử phạt ra sao nên đến đây thỉnh giáo mẫu hậu.” Long Cẩm Thịnh khiêm nhường nói, thỉnh thoảng lại nhíu mày làm ra vẻ khó xử vô cùng.
“Hoàng nhi là người đứng đầu một nước, việc nhỏ như vậy tự mình xử lý là tốt rồi!” Thái hậu từ ái nhìn Long Cẩm Thịnh nói, sâu trong đáy mắt không giấu nổi hàn ý.
Nhan Noãn Noãn, lại là Nhan Noãn Noãn! Thái hậu phẫn hận đến nghiến răng.
Long Cẩm Thịnh trong lòng không khỏi châm biếm, bình tĩnh chắp tay nói: “Nhi thần ngu dốt, một bên là Vương phi của hoàng đệ, một bên là đại thần trong triều, thật sự khó có thể nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường!”
Long Cẩm Thịnh cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘ngu dốt’, vẻ khó xử ngẩng đầu nhìn Thái hậu, biểu tình này của hắn trong mắt Thái hậu nghiễm nhiên chính là vẻ bất lực không biết phải làm sao.
Long Cẩm Thịnh như vậy khiến tâm tình Thái hậu tốt lên đôi chút. Cũng may là mọi chuyện vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của bà ta, Nhan Noãn Noãn chỉ là việc ngoài ý muốn, mà cái ngoài ý muốn này bà ta nhất định sẽ sớm giải quyết thôi.
Thái hậu đưa mắt nhìn đám đại thần đang quì trước mặt một lượt, trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: “Con các ngươi dám cả gan làm loạn, ức hiếp Hiền vương gia, như thế nào, coi ai gia là người chết sao? Hiền vương phi gả cho Hiền vương gia thì đã là người trong hoàng thất, nàng giáo huấn thần tử có gì là không được? Hay các ngươi cho rằng chức quan mình lớn, có thể đè đầu cưỡi cổ Hiền vương phi cùng người trong hoàng thất?”
Nhan Noãn Noãn dám kiêu ngạo như vậy là ỷ có bà ta ở đằng sau chống lưng, cho dù bà ta không nói lời nào thì Nhan Noãn Noãn vẫn có thể dùng Thượng phương bảo kiếm tiền trảm hậu tấu. Đến lúc đấy bà ta chẳng phải sẽ trở thành người không quan trọng danh dự hoàng thất, dung túng cho người khi dễ người của Hiền vương phủ, mặt mũi Thái hậu một nước của bà ta lúc đó để đâu chứ?
Thanh âm lạnh lẽo, mỗi một câu nói ra đều đi kèm với ánh nhìn lạnh giá giống như từng mũi tên nhọn bắn thẳng lên người đám đại thần. Đám đại thần không kìm được đổ mồ hôi lạnh, Lí Nguyên kinh hãi đến độ run rẩy cả người.
Thái hậu là bị làm sao a? Vì sao đột nhiên lại đứng về phía Hiền vương phi? Trước kia không phải đối với những chuyện của Hiền vương gia, người đều mắt nhắm mắt mở cho qua sao?
“Thái… Thái hậu…” Lí Nguyên run rẩy, nói không thành lời.
Thái hậu lạnh lùng liếc hắn một cái: “Các ngươi không thể dạy được con, coi rẻ hoàng thất, chỉ phạt một năm bổng lộc thật là quá tiện nghi cho các ngươi rồi. Hoàng nhi, ngươi hạ chỉ, mỗi người hạ một bậc quan!”
“Dạ, mẫu hậu!” Long Cẩm Thịnh hai mắt sáng ngời, không chờ Lí Nguyên cùng đám đại thần kịp phản ứng đã cao giọng đáp ứng.
Đám đại thần mềm nhũn hai chân, ngã ngồi trên đất, mặt tái mét, đầu óc trống rỗng. Vốn tưởng có thể đòi lại công bằng cho con mình, lại không nghĩ tới chuyến này đi mất cả chì lẫn chài*.
Nguyên văn: bồi phu nhân lại chết binh. Câu này dựa trên điển tích “Đã mất phu nhân lại mất binh” trong Tam quốc diễn nghĩa, ý muốn nói mất cả chì lẫn chài.
~.~