Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 97

Nhan Noãn Noãn cho gọi Hào Phóng tới, mục đích chính là muốn biết một người có được tốc độ kinh hãi thế nhân như vậy thì nội lực đã đạt tới cấp mấy. Kết quả khiến Nhan Noãn Noãn có chút ngạc nhiên – Hào Phóng cư nhiên lại không hề có võ công!

Nhan Noãn Noãn trố mắt, không làm sao tin được những gì mình mắt thấy tai nghe, nàng để Nhan Song Song lên thử Hào Phóng, kết cục cuối cùng vẫn là hắn không hề có chút võ công nào cả!

Nhan Noãn Noãn nhìn thẳng vào mắt Hào Phóng, thấy mắt hắn sâu thẳm như đại dương mênh mông, bình tĩnh không chút gợn sóng, thản nhiên mà lại đơn thuần, không giống như một người đang nói dối hay đang giấu diếm điều gì đó cả.

Có lẽ hắn sinh ra đã có tốc độ hơn người, Nhan Noãn Noãn nhìn Nhan Song Song nội lực đã đạt tới cấp bảy, nếu thật sự so tài thì tốc độ cũng không thua kém Hào Phóng là bao, cho dù Hào Phóng không có võ công, chỉ với tốc độ kinh hãi thế nhân như vậy cũng dư sức thoát khỏi nguy hiểm. Huống chi, sức ăn của hắn cũng hơn người, cứ nghĩ như vậy, Nhan Noãn Noãn cảm thấy chuyện Hào Phóng không có nội lực mà lại có tốc độ nhanh như sấm sét cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Người như vậy, nếu đã dùng vì tài cán thì cũng không nên so với những người có nội lực cũng như võ công. Nàng chỉ không biết, đến tột cùng thì Hào Phóng là loại người như thế nào? Liệu có đáng tin hay không?

Phần tâm tư này Nhan Noãn Noãn chỉ để trong lòng mà không nói ra.

Những ngày gần đây Nhan Noãn Noãn đã quen với cảnh Long Trác Việt đi cùng nàng tới Tụ Hiền lâu, hôm nay đột nhiên không có hắn đi cùng liền cảm thấy uể oải, cộng thêm chuyện say rượu tối qua, việc nàng cùng Long Trác Việt phát sinh quan hệ khiến cho nàng hiện tại không những vừa đau đầu mà cả người cũng ê ẩm không thôi, thật sự là một chút tinh thần làm việc cũng không có!

Nhưng cũng còn may, Hàn Thế Hiên hôm nay không biết ăn phải cái gì mà phi thường phối hợp, ra sức chiến đấu với đống bột mì.

Cẩm bào màu tím lộ rõ khí chất cao quí của hắn, Hàn Thế Hiên đeo tạp dề trước ngực, ống tay áo xắn cao, thở phì phò xoa xoa mặt. Gương mặt anh tuấn lúc này dính đầy bột mì, thoạt nhìn thấy mất đi vài phần bất hảo, tăng thêm một phần thân thiết.

Hàn Thế Hiên xoa xoa mặt, ngẩng đầu nhìn Nhan Noãn Noãn đang uể oải phía trước nói: “Như vậy chắc được rồi chứ?”

Nhan Noãn Noãn thấy Hàn Thế Hiên ngày nào cũng bám theo nàng vào phòng bếp, nhưng là chỉ đứng yên một chỗ, khoanh tay trước ngực không có việc gì để làm nên hôm nay rất hảo tâm tìm việc cho hắn làm – nhào bột mì!

Đối với Nhan Noãn Noãn thì đây là chuyện rất đơn giản nhưng đối với một công tử thế gia, việc nhỏ việc lớn chưa từng tới tay quả thực là thống khổ không sao kể xiết.

Nhan Noãn Noãn nhìn cửa, không nhìn đống bột mì trên bàn mà thờ ơ nói: “Không được, nhào lại đi!” 

“Ngươi có ý gì, nhìn cũng không thèm nhìn mà đã bắt ta nhào lại, ngươi cố tình muốn chỉnh ta sao?” Gương mặt tuấn tú của Hàn Thế Hiên phút chốc đen lại, bất mãn nói lớn.

Nhan Noãn Noãn trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói: “Ta là sư phụ hay ngươi là sư phụ hả? Không được chính là không được, chỉnh ngươi thì sao chứ? Mau nhào lại đi!”

Vẻ mặt ‘Ta chính là đang chỉnh ngươi’ của Nhan Noãn Noãn khiến gương mặt Hàn Thế Hiên đen như than, bất mãn nhào nhào, cố tình chà đạp như thể cục bột kia chính là Nhan Noãn Noãn vậy. Không thể bất kính với sư phụ thì hắn có thể tìm thứ khác để phát tiết.

Nhan Noãn Noãn đột nhiên nhớ tới điều gì đó, đảo mắt liếc Hàn Thế Hiên đang nghẹn khuất hỏi: “Hàn Thi Ngâm vì sao lại gạt ta? Lưu hương túy rõ ràng là có thể say!”

“Vậy thì chắc chắn là do tửu lượng của ngươi không được tốt!” Hàn Thế Hiên đưa lưng về phía Nhan Noãn Noãn, thanh âm rầu rĩ mang theo oán niệm nói.

“Không có khả năng, nếu tửu lượng của ta không tốt thì đã say từ lúc ở Tụ Hiền lâu chứ sao lại về tới Vương phủ mới say, rõ ràng là Lưu hương túy tác dụng chậm, Hàn Thi Ngâm vì sao không nói rõ ràng a?!”

“Chuyện đó không có khả năng, Lưu hương túy không thể làm người ta say được, khẳng định là ngươi có vấn đề, Ngâm nhi sẽ không lừa dối ngươi!” Hàn Thế Hiên không chút do dự phủ định suy nghĩ của Nhan Noãn Noãn.

Nhan Noãn Noãn nhướn mày, chẳng lẽ vấn đề thật sự là do nàng? Rõ ràng tối qua đang yên lành, vừa uống chén canh mơ giã rượu liền mơ mơ màng màng, chuyện gì cũng không nhớ rõ… Đợi chút, canh mơ?

Nhan Noãn Noãn dường như nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt lộ ra tia giật mình: “Ngươi đừng nói cho ta biết là Lưu hương túy không thể cùng uống với canh mơ?” Nàng thử hỏi.

Nào ngờ, Hàn Thế Hiên vừa nghe vậy liền quay đầu, vẻ ngạc nhiên như thể vừa phát hiện đại lục mới nhìn Nhan Noãn Noãn: “Di, sao ngươi biết, hay là ngươi có nghiên cứu về rượu? Ta có nghe Ngâm nhi nói, nếu uống Lưu hương túy rồi mà lại uống canh mơ thì tác dụng của rượu sẽ nhân lên gấp bội a!” Vẻ mặt Hàn Thế Hiên vui mừng như thể tìm thấy đồng minh vậy. 

Khóe miệng Nhan Noãn Noãn run rẩy, trên trán hiện rõ vô số đường hắc tuyến. Nàng làm sao biết được chứ, là tối hôm qua đích thân trải nghiệm qua có được không hả. Nói như vậy, Hàn Thi Ngâm thật sự không gạt nàng mà là nàng chó ngáp phải ruồi, tự mình hại mình sao?

Đúng lúc này thì bên ngoài truyền tới tiếng chân người, Nhan Noãn Noãn đưa mắt nhìn qua thì thấy Phong Cốc đã đứng ở cửa.

“Phong thúc, có phải đã đưa Việt Việt về rồi không?”

Phong Cốc hành lễ với Nhan Noãn Noãn rồi nói: “Hồi bẩm Vương phi, nô tài từ chỗ tiểu thái giám hầu hạ Hoàng thượng nghe được, Vương gia lúc đầu đúng là ở trong cung bàn chuyện với Hoàng thượng, nhưng là lúc trưa đã cùng Hoàng thượng cải trang xuất cung rồi ạ!”

“Xuất cung?” Nhan Noãn Noãn chớp chớp mắt, Long Cẩm Thịnh này lại muốn đem Long Trác Việt đi đâu a? 

“Có biết là đi đâu không?”

“Nô tài có hỏi, tiểu thái giám kia nói không biết, Hoàng thượng lúc xuất cung chỉ dẫn theo Nhâm công công mà thôi!” Phong Cốc nói.

Nhan Noãn Noãn nhíu mày, bạc môi khẽ nhếch lên, có chút đăm chiêu, trong đầu rất nhanh đã nghĩ tới một nơi!

“Được rồi, ta đã biết, thúc về phủ trước đi!” Nhan Noãn Noãn cho Phong Cốc về phủ rồi bước vội tới đại sảnh, ánh mắt sắc bén khiến Hàn Thế Hiên có chút kinh hãi. Là ai chọc tới nàng rồi?

Gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Noãn Noãn lạnh như băng, đôi mắt đẹp lúc nào cũng tao nhã giờ phút này sâu thẳm như vực sâu vạn trượng khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy ớn lạnh.

Long Cẩm Thịnh, ngươi tốt nhất là đừng để ta đoán trúng chỗ ngươi dẫn Long Trác Việt đi!

“Vương chưởng quầy!”

Vương chưởng quầy đang tính toán sổ sách trước quầy, nghe thấy Nhan Noãn Noãn gọi liền ngẩng đầu lên, cười cười hỏi nàng: “Nhan cô nương có việc gì sao?”

“Vương chưởng quầy, ta có việc phải đi ra ngoài một chút, những món ăn khách nhân đã gọi chưa kịp làm xong nên chắc sẽ có người bất mãn, thỉnh Vương chưởng quầy ghi nhớ tên khách nhân dùm ta, nói với bọn họ là buổi chiều hãy ghé lại, ta sẽ làm sườn xào chua ngọt cho họ mà không cần phải bốc thăm!” 

Đối với chuyện Nhan Noãn Noãn có việc phải đi, Vương chưởng quầy có chút giật mình nhưng rất nhanh liền nở nụ cười nói: “Nhan cô nương có việc thì cứ đi đi, ý của cô nương ta sẽ truyền đạt lại cho khách nhân!”

Ai làm người mà lại không có việc gấp, Tụ Hiền lâu từ khi có Hiền vương phi dường như đã trở thành tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành, khách nhân càng lúc càng nhiều, những người này đều là vì trù nghệ của Hiền vương phi mà đến cả. Buổi trưa không được ăn đồ do nàng nấu đương nhiên là sẽ có chút tiếc nuối, bất quá thì với bọn họ, ăn ít một chút mà buổi chiều không cần bốc thăm cũng có thể ăn sườn xào chua ngọt, vẫn là nguyện ý chờ đợi a! Dù sao thì rút thăm chưa chắc đã trúng mà!

Nhan Noãn Noãn thương lượng với Vương chưởng quầy xong liền từ cửa sau rời đi, Nhan Song Song thấy nàng rời đi liền lên tiếng hỏi: “Vương phi muốn đi đâu vậy ạ?”

“Nguyệt các!” Nhan Noãn Noãn bỏ lại một câu, người cũng sớm đã biến mất ở góc đường.

Hàn Thế Hiên đứng gần cửa nghe vậy, há hốc mồm miệng, con người trừng đến độ sắp rớt ra ngoài, biểu tình hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc. Hắn vừa mới nghe thấy gì a? Nhan Noãn Noãn nói nàng muốn đi Nguyệt các? Không phải chỗ nào khác mà chính là Nguyệt các a! Nàng có biết nơi đó là đâu không?

“Này, ngươi có biết Vương phi nhà ngươi đi chỗ nào không?” Hàn Thế Hiên tiêu sái đi đến bên cạnh Nhan Song Song, đẩy đẩy cánh tay nàng hỏi lại.

Nhan Song Song cùng chiến tuyến với Nhan Noãn Noãn, đối với thái độ ôn hòa của Hàn Thế Hiên, nàng thấy Vương phi cũng không chút biểu tình, hiển nhiên hiểu là Vương phi không thích nam nhân này, thái độ với Hàn Thế Hiên đương nhiên cũng không mấy thân thiện.

“Vương phi nhà ta đi đâu thì liên quan gì tới nhà ngươi?” Nhan Song Song hấp háy cái mũi đáng yêu của mình, liếc nhìn Hàn Thế Hiên một cái rồi xoay người, tiếp tục làm việc của mình, trong lòng cũng không hề bận tâm xem Nguyệt các mà Nhan Noãn Noãn nói tới là chỗ như thế nào?

Hàn Thế Hiên bị một tiểu nha đầu ngó lơ thì có chút kinh ngạc, rất nhanh hoàn hồn, bộ dáng vênh váo, tự đắc nói: “Này, nha đầu kia, ngươi nói chuyện với chủ tử như vậy sao?”

“Chủ tử? Nhan Song Song liếc Hàn Thế Hiên, một chút cũng không bị thân phận của đối phương uy hiếp, nói: “Chủ tử của ta là Vương phi, ngươi nói chủ tử ở đây là chủ tử nào?” Không biết có phải là do đi theo Nhan Noãn Noãn lâu ngày hay không mà nàng cũng học được cách nói chuyện cuồng vọng của Nhan Noãn Noãn. Nếu đổi lại là ngày trước ở trong Vũ Dương hầu phủ, Nhan Song Song khẳng định cúi đầu trầm mặc, cam chịu bị người khi dễ.

Dường như nghĩ tới chuyện gì đó, Nhan Song Song lần nữa liếc Hàn Thế Hiên, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, hai cánh mũi cũng khép chặt hơn: “Ngươi kỳ thị nha hoàn?”

Vô duyên vô cớ bị chụp tội danh, Hàn Thế Hiên ngây ngốc hỏi lại: “Ta có sao?”

Nhan Song Song hừ lạnh một tiếng, quay đầu không thèm để ý tới Hàn Thế Hiên, biểu tình như muốn nói ‘Ta mới lười giải thích cho nhà ngươi!”.

Hàn Thế Hiên nghẹn khuất, trong lòng thầm cảm thán thời thế thay đổi quá nhanh, trước kia chỉ có hắn khi dễ người ta, hôm nay cư nhiên cả một nha hoàn nhỏ bé cũng dám đè đầu cưỡi cổ hắn, đã thế còn không cho hắn cơ hội phản bác lại, trời cao thật bất công a!

“Thật sự có lòng tốt mà bị người biến thành lòng lang dạ sói, đợi chủ tử nhà ngươi bị người ta bán vào thanh lâu thì đừng có mà tới tìm ta!” Hàn Thế Hiên hờn giận quay đầu đi vào nhà bếp, tiếp tục công trình chà đạp bột mì của mình.

Nhan Song Song vừa nghe Hàn Thế Hiên nhắc tới thanh lâu, kinh hãi ngẩng đầu, lời vừa rồi của hắn là có ý tứ gì?

“Ngươi nói vậy là có ý tứ gì?”Nhan Song Song vội vàng đứng dậy chạy vào phòng bếp, vẻ khẩn trương hỏi.

“Không biết!” Hàn Thế Hiên giơ cao khối bột trong tay lên rồi thình lình đập mạnh xuống bàn, nhào qua nhào lại. Chọc ta giận, ta không thèm nói cho ngươi biết, cho ngươi tức chết luôn!

Nhan Song Song rối rắm, đôi mắt đẹp hiện rõ khẩn trường cùng bất an: “Ngươi không phải muốn nói Nguyệt các thực sự là một thanh lâu chứ?” 

Tuy rằng chỉ là suy đoán nhưng trong lòng Nhan Song Song càng lúc càng khẳng định suy đoán của mình là đúng, sự khẩn trương theo đó cũng tăng cao, một nữ tử như Vương phi sao có thể đến thanh lâu được? Vạn nhất Vương phi ở đó bị đám đăng đồ tử kia khinh bạc thì làm sao? Tuy rằng nội lực của Vương phi đã đạt tới cấp bốn nhưng là trong đám háo sắc đó cũng không thiếu kẻ có nội công thâm hậu a!

Càng nghĩ, Nhan Song Song càng rối rắm, dậm dậm chân rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Hàn Thế Hiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau, vội xoay người thì chỉ nhìn thấy bóng lưng Nhan Song Song hấp tấp chạy đi, gương mặt anh tuấn đầy kinh ngạc, vỗ mạnh lên gáy nói: “Không xong, nha đầu kia chỉ sợ là chạy đến Nguyệt các rồi!” Nếu Nhan Song Song ở Nguyệt các có chuyện gì, Nhan Noãn Noãn nhất định sẽ lột da hắn.

Hàn Thế Hiên nghĩ vậy, vội vàng tháo tạp dề trên người đuổi theo Nhan Song Song.

Nhan Noãn Noãn vừa rời khỏi Tụ Hiền lâu liền tới một cửa hiệu bán y phục mua một bộ nam trang, nàng vội vàng thay váy áo trên người rồi phe phẩy chiết phiến rời đi, bộ dáng phong lưu, phóng khoáng đi đến Nguyệt các.

Vốn là một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành, Nhan Noãn Noãn mặc nam trang tao nhã vô hạn, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhạt mê đắm không biết bao nhiêu thiếu nữa, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời càng trở nên trong suốt như ngọc lưu ly.

Nguyệt các là thanh lâu nổi danh ở kinh thành, Nhan Noãn Noãn không hề mất nhiều công sức đã đến được Nguyệt các.

Mà lúc này, trong Nguyệt các…

Trong gian phòng cổ kính mà không kém phần sang trọng, ánh mặt trời theo hoa văn trên cửa sổ chiếu vào trong phòng làm tăng thêm vẻ sáng sủa, sạch sẽ.

Long Trác Việt cùng Lam Tiêm Tiêm ngồi cạnh nhay, trong tay Lam Tiêm Tiêm là một kiện y phục màu tím, mặt trên dùng chỉ kim tuyến thêu hình rồng uốn lượn, Long Trác Việt ngồi bên cạnh nàng ta ân cần chỉ điểm từng đường thêu, nét vẽ.

“Tiêm Tiêm, không được, chỗ này không được đảo như vậy nha!” Long Trác Việt vừa thấy Lam Tiêm Tiêm hạ xuống một đường kim, nghiêm túc chỉ ra chỗ sai.

“Được!” Gương mặt vốn lạnh lùng của Lam Tiêm Tiêm đã sớm biến thành bộ dáng chuyên chú, nhu hòa điềm tĩnh như dòng suối nhỏ, vừa nghe thấy Long Trác Việt nói không được, gương mặt xinh đẹp lộ ra tia ngưng trọng, gật đầu nói.

“Tiêm Tiêm, ngươi dừng lại một chút, như vậy thật khó coi!”

“Ân!”

Nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, Long Cẩm Thịnh một tay chống đầu, cười yếu ớt nhìn hai hai người trước mắt. Mấy ngày nữa là sinh thần của hắn, Tiêm Tiêm phá lệ yêu cầu muốn tự mình may cho hắn một bộ y phục, từ cắt đến thêu đều do nàng tự mình động thủ, vì muốn hình rồng thêm sống động nàng mới nhờ Long Trác Việt chỉ bảo. Tiêm Tiêm đã nói vậy thì hắn chỉ còn cách mang Long Trác Việt đến đây thôi.

Lam Tiêm Tiêm cúi đầu, hai hàng lông mi dài khẽ hạ, nhẹ nhàng lay động tựa như con bướm chuẩn bị cất cánh bay, làn da trong suốt như gốm sứ dưới ánh mặt trời càng trở nên xinh đẹp, động lòng người hơn cả.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng nữ tử mềm mại, đáng yêu.

“Ai da, vị công tử này, người không thể vào đó a!”

Ngay sau đó là một giọng nói thanh thúy khác: “Cút ngay cho ta!”

Thanh âm vừa dứt, Long Trác Việt đang cúi đầu đột ngột ngẩng lên, mắt đẹp lộ rõ kinh hỉ: “Noãn Noãn!”

“Hả?!” Long Cẩm Thịnh vừa nghe Long Trác Việt nói vậy, kinh hãi đến độ từ nhuyễn tháp ngã lăn xuống sàn nhà.

Không đợi hắn chứng thật, cửa phòng đã bị người bên ngoài mở ra, mọi người nhìn lại, chỉ thấy người bên ngoài vẫn giữ nguyên động tác đá cửa, một thân trang phục nguyệt sắc, gương mặt nhỏ nhắn ngập tràn tức giận không phải Nhan Noãn Noãn thì có thể là ai được nữa.

Nhan Noãn Noãn đá cửa phòng, liếc mắt một cái liền thấy Lam Tiêm Tiêm đang ngồi rất gần Long Trác Việt, vừa nhìn sẽ khiến người ta tưởng là hai người rất thân thiết, Nhan Noãn Noãn tưởng mình vừa ăn hết cả hũ dấm chua, cả người bốc lên mùi chua mãnh liệt.

Nhan Noãn Noãn bước nhanh mấy bước đi tới bên cạnh Long Trác Việt, nhéo lỗ tai hắn: “Được lắm, ngươi dám trốn ta đến thanh lâu?!”

Mặc dù biết rõ Long Trác Việt bị Long Cẩm Thịnh dụ dỗ tới thanh lâu, nhưng vừa nhìn thấy hắn thân mật cùng với một nữ nhân khác, lý trí Nhan Noãn Noãn sớm đã bị ghen tuông thổi bay mất.

Long Cẩm Thịnh cùng Lam Tiêm Tiêm bị bộ dáng hung dữ của Nhan Noãn Noãn dọa cho ngây người.

Gương mặt nữ tử đứng ngoài cửa đầy hắc tuyến, tiểu tử này thật giả dối mà, đầu tiên lừa nàng nói muốn một gian phòng rồi kêu thêm một vài cô nương, chờ nàng đưa hắn lên lầu rồi lại giả bộ lỡ lời hỏi nàng Lam Tiêm Tiêm ở phòng nào, nàng vừa sơ ý nói ra, nào ngờ tiểu tử này vừa đi ngang qua phòng Tiêm Tiêm liền dừng lại, nhấc chân đá bay cửa phòng. Làm loạn? Đáng giận, Nguyệt các từ khi nào lại để cho người ta tùy tiện làm loạn?

Nữ tử nọ trừng mặt, biểu tình  như thể muốn tìm người thu thập Nhan Noãn Noãn.

Lam Tiêm Tiêm thấy vậy, vội lên tiếng ngăn cản: “Hoa nương, là người một nhà cả!” Nàng nói ngắn gọn, vẻ nhu hòa nháy mắt thay thế bằng sự lạnh lùng quen thuộc.

Hoa nương có chút đăm chiêu nhìn qua Long Cẩm Thịnh, hiển nhiên nàng ta biết thân phận của đối phương, rồi lại nhìn qua Nhan Noãn Noãn đang nhéo tai Long Trác Việt, vẻ hiểu biết lui ra ngoài.

Hoa Khê nàng trà trộn trong thanh lâu cũng mấy năm rồi, nếu còn nhìn không ra một màn kia thì làm gì có tư cách làm tú bà Nguyệt các chứ. Rõ ràng là thê tử tới bắt gian mà! Có thể bắt gian Hiền vương gia thì chắc chắn chỉ có Hiền vương phi! Ôi, bắt gian thế nào cũng được, miễn là đừng ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của nàng là tốt rồi!

“Vương phi, mời ngồi!” Đợi Hoa Khê rời đi rồi, Lam Tiêm Tiêm cung kính hành lễ với Nhan Noãn Noãn nói.

Nhan Noãn Noãn liếc mắt nhìn nàng ta một cái, cũng không ngồi xuống mà tiếp tục nhéo lỗ tai Long Trác Việt kéo ra ngoài nói: “Về sau không có sự chấp thuận của ta, không cho phép cùng bất cứ kẻ nào đi ra ngoài!” Lời này tuy là nói với Long Trác Việt nhưng cũng chính là cảnh cáo Long Cẩm Thịnh.

Long Cẩm Thịnh ngây ngốc nhìn Nhan Noãn Noãn, nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Noãn Noãn, người ta không có làm bậy nha, nàng không cần tức giận!” Long Trác Việt vừa bước theo Nhan Noãn Noãn ra ngoài vừa vội vàng giải thích: “Hoàng huynh, huynh mau giải thích cho Noãn Noãn đi!”

Long Cẩm Thịnh nhìn bộ dáng sắp khóc tới nơi của Long Trác Việt mới hoàn hồn, lên tiếng nói: “Noãn nhi, mọi chuyện không phải như muội thấy đâu, Tiêm Tiêm mời đệ đệ đến nhờ đệ đệ chỉ giáo đôi điều về thêu thùa thôi!”

Nhan Noãn Noãn buông lỏng tay, quay đầu nhìn Long Cẩm Thịnh. Bởi vì cải trang xuất cung nên Long Cẩm Thịnh ăn mặc rất đơn giản, cũng là cẩm bào màu nguyệt sắc thêu tường vân, bên hông thắt đai lưng màu đồng khảm bảo thạch, khí thế cao cao tại thượng bộc lộ rất rõ ràng. Mặt quan như ngọc, ánh mắt có thần, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhạt khiến cả gương mặt tuấn tú tăng thêm phần mị hoặc.

Nhan Noãn Noãn bất mãn nói: “Hoàng thượng, lúc Việt Việt hữu dụng thì người nhớ tới hắn, đến khi không thấy hắn hữu dụng liền bỏ mặc, đây là đạo làm vua sao?” Gương mặt nhỏ nhắn không chút sợ hãi nghênh lên, quật cường nhìn thẳng Long Cẩm Thịnh nói.

Nhan Noãn Noãn cũng chẳng sợ làm bại lộ thân phận của Long Cẩm Thịnh, Lam Tiêm Tiêm nếu biết Long Trác Việt là Hiền vương gia thì đương nhiên biết thân phận hoàng đế của Long Cẩm Thịnh. Huống chi, kiện quần áo trong tay nàng ta còn đang thêu dở một con kim long, tuy rằng chưa rõ hình dáng nhưng nàng cũng không phải kẻ ngốc a! Thử hỏi khắp thiên hạ này, ngoại trừ hoàng đế ra thì ai dám thêu kim long trên quần áo hàng ngày?

Long Cẩm Thịnh sững sờ, dường như bị câu nói của Nhan Noãn Noãn làm cho mơ hồ, vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng: “Những lời này của muội ta nghe không hiểu?!” Hắn làm sao lại tiểu nhân như vậy được?

Long Cẩm Thịnh thực vô tội, hắn cũng không biết chính mình đã làm gì sai mà lại khiến Nhan Noãn Noãn có ấn tượng xấu như vậy a!

Lam Tiêm Tiêm im lặng đứng một bên, đôi mắt lạnh băng nhìn Nhan Noãn Noãn không chớp mắt, trong lòng thầm ngưỡng mộ, Hiền vương phi này ngập tràn sức sống cùng nhiệt tình, tính tình thẳng thắn, không thích liền nói thẳng là không thích, không hề che giấu, cũng không hề giả bộ yêu thích, mỗi lời nói hay hành động đều đánh thẳng vào lòng người.

Lam Tiêm Tiêm nàng trước nay vẫn luôn khát vọng có thể là chính mình, nhưng ông trời thật biết trêu người, lại bắt nàng đeo một cái mặt nạ thật dày sống qua ngày. Lam Tiêm Tiêm cúi đầu che dấu nỗi chua xót trong lòng.

Long Trác Việt muốn nắm lấy cánh tay Nhan Noãn Noãn lại bị nàng đánh ra, hiển nhiên là nàng vẫn chưa nguôi giận, vẻ mặt Long Trác Việt phút chốc trở thành ai oán.

“Hoàng thượng thật mau quên, lần trước Việt Việt mời người ăn cơm, người biết rõ Việt Việt không có tiền mà ăn xong lại dám bỏ chạy lấy người, để một mình Việt Việt ở lại Tụ Hiền lâu mặc cho người ta cười nhạo, thiếu chút nữa vì ăn cơm không trả tiền mà bị đánh đuổi!” Nhan Noãn Noãn chậm rãi nói.

Long Cẩm Thịnh trừng mắt nhìn Long Trác Việt phía sau Nhan Noãn Noãn đang cúi gằm mặt, trong lòng thực nghẹn khuất. Long Trác Việt cố tình tính kế hắn mà, thật sự là quá phúc hắc rồi!

Long Trác Việt cảm nhận được ánh mắt ai oán của Long Cẩm Thịnh nhưng quyết định ngoảnh mặt làm ngơ, hắn chẳng sợ Long Cẩm Thịnh vạch trần âm mưu của mình, huống chi, Nhan Noãn Noãn tin lời hắn mới là lạ đó!

“Hiểu… hiểu lầm..” Long Cẩm Thịnh thấy trừng mắt Long Trác Việt mà không có tác dụng gì, khóe miệng giật giật, nhìn Nhan Noãn Noãn nói.

Nhan Noãn Noãn nhướn mày: “Hoàng thượng tưởng nói một câu hiểu lầm là xong chuyện?” Việt Việt của nàng là người để người ta khi dễ sao?

“Muội có yêu cầu gì thì cứ nói ra, ta nhất định sẽ đáp ứng vô điều kiện coi như lời xin lỗi?!” Long Cẩm Thịnh nói.

Đôi mắt đẹp của Nhan Noãn Noãn phút chốc sáng ngời, tia giảo hoạt như ẩn như hiện nói: “Hoàng thượng nghiêm túc?”

Long Cẩm Thịnh mơ hồ có dự cảm xấu nhưng lời đã nói rồi đâu có thể thu hồi lại được, vì vậy, dưới ánh mắt nóng rực của Nhan Noãn Noãn, kiên trì gật đầu nói: “Quân vô hí ngôn!”

“…”

Nhan Noãn Noãn đang định nói gì đó thì ngoài cửa đã truyền đến thanh âm ầm ĩ của Hoa Khê, giọng nói của nàng ta lúc này vô cùng sắc lạnh.

“Ai a, Trác đường chủ, chuyện này ngàn vạn lần không được a, thân thể Tiêm Tiêm hôm nay thật sự không khỏe, không tiện tiếp khác, ngày khác ngài đến được không?”

Giọng nói Hoa Khê vô cùng cung kính, nếu nghe kỹ có thể nhận ra ngoại trừ cung kính còn mang theo chút sợ hãi, nghĩ sơ cũng biết là thân phận đối phương không hề đơn giản.

Bốn người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, Trác đường chủ này là loại người nào chứ? Theo lời Hoa Khê thì hắn quyết tâm muốn gặp Lam Tiêm Tiêm.

“Hoa nương, ta nghe nói Nguyệt các của Thương Nam quốc có một vị băng sơn mĩ nhân, dung nhan khuynh thế vô song lên mới từ Tuyết quốc lặn lội tìm tới, ngươi đừng nói là ngay cả cơ hội nhìn mặt Tiêm Tiêm một lần cũng không cho ta chứ?” Thanh âm nam tử thập phần dễ nghe, mát lạnh mà lại có chút thanh duyệt, chỉ là giọng nói mang theo vài phần lỗ mãng khiến người ta phản cảm.

Long Cẩm Thịnh nhíu mày, trong lòng thầm cân nhắc. Tuyết quốc? Trác đường chủ?

Long Cẩm Thịnh rất nhanh bừng tỉnh đại ngộ: “Là Thần Tôn giáo giáo, Thanh Long đường chủ - Trác Dương?”

Nhan Noãn Noãn không biết tới Thần Tôn giáo, cho dù có nghe thấy cũng là nhờ mấy ngày trước Cổ Nhất nói về tung tích của Kim hà trư mà tiện thể nói qua, nhưng bang phái này đến tột cùng là như thế nào thì nàng không biết, càng miễn bàn tới tên họ của Thanh Long đường chủ! Nàng khó hiểu liếc nhìn CẨM.

Long Cẩm Thịnh há miệng thở dốc, đang muốn giải thích cho Nhan Noãn Noãn thì cửa phòng đã bị người ta thô lô đá văng.

“Ai a, nhẹ chút, nhẹ chút…” Hoa Khê nhìn Trác Dương nhấc chân đá văng cửa phòng, khóc không ra nước mắt, số nàng hôm nay là số con rệp hay sao mà cửa phòng lần lượt bị người ta thô lỗ đá văng a?!

Trác Dương một lượt đá văng mấy cửa phòng liền muốn tìm ra phòng của Lam Tiêm Tiêm.

Hoa Khê là người có gương mặt vô cùng quyến rũ, thường thường tú bà của thanh lâu đều là gái làng chơi đã qua tuổi trung niên, nhưng mà tú bà của Nguyệt các hoàn toàn không giống những tú bà khác, nàng so với các cô nương thanh lâu khác càng phong tình vạn chủng hơn cả, mày lá liễu, đôi mắt nhu nước hồ thu, sắc xuân tươi trẻ, thanh nhã như ánh trăng mùa thu, ba ngàn sợi tóc xanh mượt được vấn lên để lộ cái gáy nhỏ xinh xắn, làn da trắng mịn không tỳ vết.

Nguyệt các có nàng cùng Lam Tiêm Tiêm mỗi người một vẻ. Một lạnh lùng, mát lạnh động lòng người, một nhiệt tình như lửa, thập phần mê người.

Từng có không ít người muốn chiếm tiện nghi của Hoa Khê mà không thành bởi thân thủ nàng thật sự bất phàm, ở đại lục Lạc Thiên này không ai vô duyên vô cớ đắc tội với cao thủ cả, cũng bởi vậy mà Hoa Khê ở Nguyệt các đã được bảy năm mà vẫn bình an vô sự như thường. Cũng do đó, tuổi tác của Hoa Khê cũng trở thành vấn đề được quan tâm những lúc rảnh rỗi của người dân trong kinh thành. Bao nhiêu năm qua nàng vẫn mang vẻ xuân sắc như ngày nào, bề ngoài nàng chỉ giống thiếu nữ xuân thì nhưng tất cả mọi người đều hiểu – nàng không có khả năng là thiếu nữ mười mấy tuổi đầy mơ mộng, nhưng nàng rất trẻ, thật sự rất trẻ.

Trác Dương đưa mắt nhìn vào trong phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng màu lam kia, nàng yên lặng đứng đó tựa như biển xanh sâu thẳm, bình tĩnh mà lại tao nhã khiến người ta thật sự hít thở không thông.

Trác Dương theo bản năng khẳng định nữ nhân này chính là Lam Tiêm Tiêm được người đời khen tặng danh hiệu – Băng sơn mĩ nhân.

“Hoa nương, có phải là nàng không?” trong lòng tuy đã sớm khẳng định nhưng Trác Dương vẫn quay người hỏi Hoa Khê.

Hoa Khê trong lòng khẽ động, phản xạ có điều kiện lắc đầu nói: “Không phải!” Nếu là ngày khác thì may ra có thể sắp xếp Lam Tiêm Tiêm bồi Trác Dương, nhưng là hôm nay không được, Tiêm Tiêm đang ở trong phòng thiên tử Thương Nam quốc, nói thế nào cũng không thể để người ngoài làm mất nhã hứng của Hoàng thượng được.

“Hử? Không phải?” Trác Dương không tin, mắt phượng nheo lại, cả người không ngừng phát ra cảnh báo nguy hiểm: “Hoa nương, ngươi có biết ta ghét nhất chính là bị người khác lừa gạt không?”

Hoa Khê kinh ngạc nhìn Trác Dương đang chuẩn bị nổi giận, trong lòng kêu khổ không thôi.

Thần Tôn giáo ở đại lục Lạc Thiên rất được sùng bái, người người đều muốn có cơ hội gia nhập. Tuy rằng Thần Tôn giáo thuộc Tuyết quốc nhưng địa vị của Thần Tôn giáo chủ cũng không hề thua kém với Hoàng đế Tuyết quốc, Hoàng đế ba nước còn lại đối mặt với Thần Tôn giáo chủ cũng phải nể mặt ba phần. Mỗi người trong Thần Tôn giáo đều là cao thủ bậc nhất, nếu nói Thần Tôn giáo mạnh hơn cả ba nước còn lại cũng không hề nói ngoa.

Thần Tôn giáo phân thành bốn nhánh – Thanh Long đường, Chu Tước đường, Huyền Vũ đường, Bạch Hổ đường, bốn vị đường chủ là những người thân tín nhất của Thần Tôn giáo chủ, nội công vô cùng thâm hậu khiến người ta sùng bái mà lại kinh sợ không thôi.
Bình Luận (0)
Comment