Khi nghe thấy tiếng nói, Uông Vân Phong đã tỉnh lại, lúc trợn mắt lên nhìn
mới phát hiện ra mình đã về Uông phủ, trên đỉnh đầu là chiếc màn thêu
dòng chữ 'người không phạm ta phạm người'.
Làm Ngự Sử đại nhân, lúc nào hắn cũng nhớ rõ trách nhiệm của bản thân - - hất đổ toàn bộ quan lại phạm pháp.
Đương nhiên, sáu chữ đó không phải là châm ngôn của hắn, mà đó là gia huấn Ngự Sử của Uông gia nhà hắn.
Ngoài màn, đằng sau tấm bình phong bằng gỗ tử đàn có 12 ngọn núi xanh, đá Chu Lan, hắn nhìn thấy loáng thoáng bóng dáng của Hạ Lệnh Mị, nàng đang
thảnh thơi hỏi cái gì.
"Chỉ cần hơn nửa tháng, toàn bộ vết thương trên người Uông đại nhân có thể khỏi hoàn toàn..."
Hạ Lệnh Mị hỏi: "Nói cách khác, hắn không chết được?"
"Cô nương, thể chất Uông đại nhân vô cùng tốt, lại đang lúc thanh niên..."
"Vậy hắn có nội thương không? Đêm qua, ta nhìn thấy hắn ho ra máu."
"Nội thương không nghiêm trọng lắm, chút nữa, lão phu viết một ít phương
thuốc, điều trị một thời gian..."
Hạ Lệnh Mị tiếc hận: "Thật sự không chết được à?"
"Cô nương, Uông... Uông đại nhân cát nhân thiên tướng, lại là trọng thần của triều, người..."
Hạ Lệnh Mị xoắn xuýt: "Suy cho cùng là xương cốt hắn cứng hay là mạng của hắn cứng, như vậy mà cũng không chết được."
"Đương nhiên là không chết được!" Cuối cùng, đại phu không nhịn được mà gào
lên, "Ta từng gặp những người vô tình vô nghĩa, nghĩ âm mưu, sát hại
tính mệnh người khác, cũng gặp loại người hư tình giả ý, cáo mượn oai
hùm, lại gặp những người bằng mặt không bằng lòng, ra tay độc ác,
người giống như ngươi, công khai nguyền rủa trượng phu đang bị thương
nặng, không chữa được, đau đớn chết sớm siêu sinh sớm, ngươi là người
đầu tiên đấy. Ngươi nghi ngờ Uông đại nhân có ham muốn được sống
mãnh liệt như con gián, hay đang nghi ngờ bản lĩnh cải tử hoàn sinh của
ta, hay ngươi nghĩ tới việc y thuật của lão phu không để hắn chết
cũng phải khiến hắn tức chết!"
Hạ Lệnh Mị chớp mắt: "Làm sao ngươi biết?"
"Ngươi, ngươi, ngươi" Chòm râu hoa râm của đại phu già run rẩy, trợn mắt, mũi
sụt sịt, cuối cùng đập bàn thật mạnh: "Lão phu liều mạng với ngươi.
Cho dù thế nào, lão phu cũng phải cứu hắn, cho độc phụ như ngươi tức
chết."
Hạ Lệnh Mị chu môi: "Ngươi cũng đừng chữa hết cho hắn, ít
nhất cũng phải khiến hắn bán thân bất toại, mắt mù điếc tai, hoặc khiến
hắn không thể giao hợp..."
"Ngươi đừng nằm mơ!" Đại phu già bị chọc cho tức điên, nhanh chóng viết mấy phương thuốc, vứt bút, hừ
hừ, dậm chân tự đi lấy thuốc, sắc thuốc. Hắn cũng không tin, có hắn ở
đây, có thể khiến người bệnh yên ổn... Lại biến thành tên bất lực bị
liệt dương hay sao? Phì, Căn bản là ở phương diện này, Uông đại nhân không có tật xấu.
Tụ Ngọc nhìn cô nương nhà mình, lại nhìn ông già đang vô cùng manh động: "Ta đi xem thế nào?"
Hạ Lệnh Mị đang lật một đống danh thiếp, vừa mở ra lập tức nhíu mày, nhìn
hai tấm đã lé cả mắt: "Đi thôi, thuận đường đưa tới đây cho ta một bình
trà ngon." Dứt lời, tự mình ôm một đống thiếp mời, sung sướng đi tới bên giường, khom người nhìn người nằm trên giường dường như còn đang mê man, không chút do dự, không lưu tình chút nào, buông lỏng tay. Vô
số thiếp mời rơi xuống rào rào thành mưa đập xuống người Uông Vân Phong, vậy mà hắn không có bất cứ một phản ứng nào.
Hạ Lệnh Mị nghiêng đầu: "Chẳng lẽ không tỉnh thật hả? Vừa rồi, rõ ràng ta nghe thấy hơi thở nặng nề của hắn mà."
Uông Vân Phong từ từ nhắm hai mắt lại, vẫn không nhúc nhích.
Nếu hắn thức dậy, nói không chừng Hạ Lệnh Mị sẽ lập tức xoay người rời đi;
không cần chiếu cố người bệnh, nàng sẽ không có lý do để ở lại Uông phủ; bất ở lại Uông phủ, hắn sẽ không thể có được nàng; nàng đi, chắc
chắn sẽ không quay đầu lại.
Bởi vì Uông Vân Phong cảm nhận được
ánh mắt của đối phương luôn dừng lại ở trên gương mặt mình, hắn cố gắng
kìm cho mình thở chậm lại. Một lát sau, mũi hắn đã bị đối phương bóp chặt, nếu há miệng ra để thở chắc chắn sẽ lộ, hắn không thể hít vào,
hắn kìm nén tới nỗi mặt đỏ bừng, ngực và lưng, nơi có những vết roi bắt
đầu trở lên đau đớn, hắn cảm thấy bản thân sắp trở thành quan lại đầu tiên của Đại Nhạn bị thê tử trước mưu sát, cũng là người duy nhất.
Lúc hắn đang cảm thấy tuyệt vọng, mũi được buông lỏng, hắn lại sống rồi.
"Đúng là không tỉnh thật." Hạ Lệnh Mị thì thào, sau đó chạm tay vào hai má Uông Vân Phong.
Bắt đầu thì rất nhẹ nhàng, rồi sau đó, cái sau lại nặng hơn cái trước, đây
không phải là gọi người rời giường, mà là dùng tay để tát người, là
bạo lực, cứ tiếp tục như thế, hắn còn sống nhưng sẽ có một thời gian
không có cách nào để gặp người khác. Tuy vậy, Uông Vân Phong vẫn không
tỉnh lại. Không thấy người thì không gặp người là được, vừa đúng lúc có
thể trói Hạ Lệnh Mị ở bên cạnh hắn mỗi ngày, vành tai tóc mai chạm vào
nhau, hàng đêm có cô nam quả nữ, sau này, cho dù muốn chạy thì lòng
của nàng cũng không thoát khỏi bàn tay của hắn. Lúc này, bị ù tai hoa
mắt cũng chẳng tính là gì, mặt xưng rách miệng mấy ngày cũng không
được tính là chuyện lớn, nửa tháng ở trong nhà, xấu hổ không dám gặp
người cũng không sao...
"Cô nương, Cổ đại nhân đưa thiếp mời đến đây."
Bàn tay ngừng lại, Hạ Lệnh Mị cầm thiếp mời để nhìn, lưng quay lại, không thấy rõ vẻ mặt: "Hắn ở đâu?"
"Đang chờ ở sảnh."
Hạ Lệnh Mị nói không chút do dự: "Đi thôi."
Không! Đang giả vờ ngủ ở trên giường, Uông Vân Phong cảm thấy một ngày mà hắn
cũng đợi không được, hắn phải ngăn cản không cho Hạ Lệnh Mị đi gặp người khác, đặc biệt là con sài lang hổ báo thích ăn gà như Cổ gia.
Mấy ngày không thấy, Cổ Lang càng thêm phong độ, tư thái tuấn lãng, cả
người toát lên khí chất tài tử phong lưu, bộ quần áo trắng, một cây quạt trắng, hoa tai bằng ngọc bích toả sáng không, vô cùng chọc người.
Hắn cũng không đến để thăm người bị bệnh nặng như Uông đại nhân, hắn tới gặp Hạ Lệnh Mị. Có một số người, để tâm với mỹ nhân hơn là nam tử,
đặc biệt là ở trong trường hợp vị nam tử này có khả năng là tình địch.
Hai người nói với nhau vài câu, ánh mắt của Cổ Lang vẫn đóng đinh trên người Hạ Lệnh Mị.
Trước kia sao lại không phát hiện ra? Khí chất của nàng không phải nữ nhân
giang hồ chân chính mới có được, mỗi tiếng nói cử chỉ của nàng nhìn rất
lỗ mãng, nhưng trong động tác giơ tay nhấc chân đã có khí chất cao quý
không thể lấn át; mặc dù lời nói của nàng rất mau lẹ, sắc mặt nghiêm nghị, nhưng đôi mắt cũng không có một chút khó chịu và tủi thân, nàng
cao ngạo, là một nữ tử giỏi ngụy trang tính cách bản thân. Rõ ràng ở Cổ
gia, lại bị lão phu nhân khinh thường, bị ma ma và bọn nha hoàn bỏ mặc,
việc ăn, mặc, ở, đi lại của nàng cũng không bị cấm đoán, ngược lại
nơi nào cũng toát lên sự tinh tế, đẹp đẽ quý giá.
Người như vậy,
trời sinh đã vật lộn với nhau ở trong đám hồ ly, mang mặt nạ còn cao
siêu hơn so với thuốc thiết yếu được chuẩn bị ở trong nhà.
Đây là đưa con đường tiền tài lên tận cửa, là đường tắt dẫn đến nơi quyền thế.
Cổ Lang quyết định mất bò mới lo làm chuồng, quyết định bắt lấy nàng.
Cầm roi của Hạ Lệnh Mị ở trong tay - -, Cổ Lang tỏ vẻ thâm tình khẩn thiết: "Ta đã thương lượng với mẫu thân rồi, lúc nào tới nhà nàng cầu hôn
cũng được, chúng ta nhanh chóng quyết định chuyện thành hôn thôi."
Hạ Lệnh Mị âm thầm kéo roi, không kéo được, ngoài cười nhưng trong không
cười, hỏi: "Không phải lão phu nhân không không đồng ý hay sao. Phải biết rằng gia thế của tâ không được tốt, bộ dạng cũng không được tốt,
tài năng học vấn không có, tính cách không đoan trang hiền hoà, cũng
không hiền lương thục đức, nữ tử như ta sao có thể vào được cửa lớn
Cổ gia."
Cổ Lang nghe không hiểu sự châm chọc ở trong lời nói của đối phương: "Cho dù nàng có ngàn vạn điều không tốt, ta vẫn thích
nàng." Hắn vuốt ve thân trường tiên, giống như vuốt ve bàn tay mềm của
Hạ Lệnh Mị: "Không phải nàng thường nói, thích một nữ tử là thích
tất cả những ưu khuyết điểm của nàng ấy hay sao."
Hạ Lệnh Mị giả vờ cười: "Vậy ngươi nói một chút đi, ta có khuyết điểm gì?"
Cổ Lang tiếp tục đắm đuối đưa tình: "Ở trong mắt ta, tất cả những khuyết điểm của nàng đều là ưu điểm."
Đến dò xét tình địch, giữ chức thần giữ cửa, Quyển Thư sờ da gà bản thân
đang nổi lên. Vị Cổ đại nhân này, nói lời âu yếm cứ gọi là tình ý
triền miên, tình thâm ý trọng, tình sâu như biển, tình...
"Nhưng mà, " Hạ Lệnh Mị nhíu mày, "Không phải biểu muội của ngươi, Hoa cô nương cũng có tình cảm sâu nặng với ngươi hay sao?"
Cổ Lang cười cười ha ha, không che dấu nổi sự đắc ý: "Đó là biểu muội,
nàng thích ta nhưng ta lại không thích nàng, không sao cả."
"Nhưng nàng muốn gả cho ngươi."
"Nàng có muốn muốn gả cho ngươi đâu, ngươi gấp cái gì." Cổ Lang lộ vẻ tức
giận nhưng lập tức quay lại vẻ mặt ôn hoà: "Cùng lắm thì cho nàng ta làm thiếp."
Hạ Lệnh Mị nhíu mày, ngón tay hơi dùng sức, rút trường
tiên ra: "Cổ đại nhân là quan cao, có thể khiến dòng chính nữ của
quan tam phẩm làm thiếp cho ngươi hay sao?" Ngươi coi mình là hoàng đế
chắc.
Cổ Lang hừ lạnh: "Làm sao Bảo Hà có thể được coi là nữ nhi
của quan tam phẩm chứ, nhiều nhất cũng chỉ là đứa con của kẻ thương nhân mà thôi. Người làm quan đều là thúc bá của nàng, không phải phụ thân của nàng, làm thiếp cho ta cũng coi như Cổ gia chúng ta cất nhắc."
Nhưng mấy ngày trước, mẹ con bọn hắn lại vội vàng muốn mời vị Hoa cô
nương đó tới Cổ gia ở, quyết định đầu tiên là để cho đối phương làm
chủ mẫu Cổ phủ, không nghĩ mất bao nhiêu công sức, chính thê dự bị lại
bị giảm giá thành tiểu thiếp.
Hạ Lệnh Mị cười nhạt: "Việc này
không ổn. Nếu xé rách mặt, hiển nhiên là Hoa gia sẽ gây sự với ngươi.
Ngươi mới bước vào quan trường không bao lâu, trước mặt sau lưng
không có quyền thần giúp đỡ chiếu cố, khó tránh khỏi việc sẽ xảy ra
chuyện."
Cổ Lang sửng sốt, tất cả sự chú ý của đối phương đều đặt trên người mình, lo lắng cho con đường làm quan của hắn. Hắn không
nhịn được tiến lên vài bước, muốn âu yếm nàng: "Sợ cái gì, đứng trước ta không phải còn có nàng hay sao."
"Vậy phía sau ngươi là ai?"
Cổ Lang cười tít mắt trả lời: "Có thông gia, nhà mẹ đẻ của nàng còn gì."
Sắc mặt của Hạ Lệnh Mị thay đổi vài lần, chẳng lẽ thân phận của mình đã
biến thành tình trạng cả thế gian đều biết rồi hả? Hay là, người dưới
của Cổ Lang nói cho hắn biết? Hạ Lệnh Mị quyết định lấy tĩnh chế
động.
Cổ Lang thấy đối phương không lên tiếng, cho rằng đối
phương đã bị mình thuyết phục, càng thêm đắc ý: "Dù sao sớm hay muộn ta
cũng đi cầu hôn, không bằng nàng nói trước cho ta biết quê quán của
nầng ở đâu, chức quan của phụ thân nàng, ta sẽ nhanh chóng sai người đi
cầu thân."
Hạ Lệnh Mị dở khóc dở cười. Đêm qua, nàng nghe thấy
những người đó nói Cổ đại nhân, còn tưởng là Cổ Lang ở Thần Châu,
nhớ lại sớm hay muộn cũng muốn tra ra người đứng sau sai bảo đối phương, không nghĩ nàng còn chưa thám thính được điều gì, đối phương đã đánh
chủ ý lên người nàng trước rồi, cũng không biết ở sau lưng, đối
phương đã vòng vo tích lũy bao nhiêu âm mưu rồi, sẽ làm ra những chuyện
gì không có lợi đối với Hạ gia và Uông gia đây.
Suy nghĩ của nàng vô cùng linh hoạt, trải qua nhiều chuyện lớn, lại là người giỏi giao tiếp, khi đã quyết định thiết kế bẫy với người khác thì sự cố chấp
của nàng, không ai có thể sánh bằng.
Suy nghĩ một lúc, nàng nói
với vẻ nghi ngờ nói: "Muốn cầu hôn cũng không phải là không được,
nhưng mà, lúc này, chức quan của ngươi quá thấp, ta sợ phụ thân sẽ không đồng ý. Không bằng, ngươi tìm một vị quan lại có chức cao ở trong
triều, tay cầm quyền lớn tới nhà ta hỏi một chút, nói không chừng
cũng thành công được nửa..."
"Cha ngươi sẽ không đồng ý đâu."
Kiên quyết hét một tiếng, phá vỡ sự mờ ám như có như không và sự thăm dò lẫn nhau của hai người. Uông Vân Phong được Quyển Thư mật báo, dìu
tới, yếu tới mức không chịu nổi.
Cổ Lang lập tức đứng dậy: "Uông đại nhân, ngươi..."
"Nàng sẽ không gả cho ngươi." Uông Vân Phong chẳng muốn tiếp chuyện với đối phương.
Cổ Lang vừa nghe lời này thì tính cách của bản thân lại nổi lên, dùng khí
thế vô cùng thản nhiên để đáp trả: "Chuyện riêng của chúng ta, không tới phiên Uông đại nhân bận tâm."
Uông Vân Phong hừ hừ, bước nhanh đi tới, kéo tay Hạ Lệnh Mị: "Nói cho hắn biết, nàng sẽ không gả cho hắn."
Hạ Lệnh Mị cười nhạo: "Không phải ngươi đang nửa chết nửa sống hả, chạy ra đây làm gì, ngại sống lâu quá hả?"
Uông Vân Phong biết tính cách của Hạ Lệnh Mị, nhịn xuống sự đau đớn ở trên
người, dùng tay kéo nàng tiến tới phía trước, đứng ra phía sau mình, nói không kềm được giận: "Cổ đại nhân, có điều mà ngươi không biết, mấy năm trước, nàng đã là phu nhân được ta cưới hỏi đàng hoàng rồi."