Triệu Vương Phi
muốn đi, tất cả mọi người rất lưu luyến, một bửa yến tiệc tiễn đưa từ
giờ Dậu đêm trước đến tận giờ Sửu rạng sáng ngày hôm sau.
Uông
Vân Phong mượn rượu giải sầu uống đến mặt mày trắng bệch; Trang
Sinh uống nhiều đi đến trước mặt Hạ Lệnh Mị nói vài câu bỡn cơt, bị Hạ Lệnh Mị quát đồ dê xồm đuổi chạy khắp sân, cuối cùng bị Hắc Tử ám toán, một cước đạp văng đến hồ nước, sáng sớm vẫn chưa đứng lên; Tửu
Quỷ đã sớm tắm mình trong hầm rượi, không biết cái gì trước mặt; Cổ
Lang tìm đủ mọi cách khoe khoang bản thân mình ở trước mặt Triệu Vương
Phi, hận không thể nói mình là người đàn ông tốt có một không hai, muốn
Triệu Vương Phi phải nhớ rõ hắn, ở trước mặt Triệu vương đề cập đến hắn
nhiều hơn, ở trước mặt các vị hoàng thân quốc thích Hạ gia tán thưởng
hắn nhiều hơn, Cổ Lang nói không ngừng nghĩ bị Tiểu Quận Chúa căm hận
ghen ghét không thôi, dạy tiểu chó ngao Tây Tạng cắn bắp chân, con mèo
nhỏ nắm chặt tóc, nàng khiêng Trường Kiếm cao so với mình không ngắn hơn bao nhiều cố sức chọc vào mông Cổ đại nhân, đâm mạnh khiến mặt đối
phương đỏ tới mang tai phải nhảy cóc vây quanh bàn ăn.
Đến nửa đêm, LiễuLệnh Mặc phân công tôi tớ khiêng mọi người đã mất hết phong độ đem trở về từng phòng của mỗi người.
Cũng không biết là Cổ Lang thực say hay là giả say, xé cổ họng gào to: "Hạ
cô nương, ngươi sớm muộn sẽ là của ta, a... Ta muốn đi Hạ gia cầu hôn,
a... Ta sẽ không buông tha cho ngươi a, a, a" Tiểu Quận Chúa đã bị Vương Phủ đưa đến bà vú nghĩ ngơi, con mèo nhỏ cùng chó ngao Tây Tạng nhận
nhiệm vụ lúc lâm nguy, chỉ cần Cổ Lang nói chuyện, chúng nó sẽ thay nhau cắn vào mông đối phương. Chó ngao Tây Tạng trái một ngụm, con mèo nhỏ
phải một ngụm, thỉnh thoảng ngửa mặt lên trời gây gâu meo meo.
Tửu quỷ bị người mang ra từ hầm rượi đi đến bên cạnh Cổ Lang, không chút do dự cầm vạc rượu đập xuống, thế là, thế gian an tĩnh.
Uông ca ca uống rượu say nói rất ít, khi ngồi, ai cũng không để ý tự mình
rót uống, nếu không phải trước kia Hạ Lệnh Mị quen thuộc tất cả về hắn,
cũng sẽ cho rằng hắn lại đang buồn bực tức giận .
Một bên khác
của nàng là Trang Sinh hoàn toàn lộ ra bản tính say đắm, châm ly rượu
đưa đến bờ môi nàng: "Đến đây uống một chén thiên trường địa cửu."
Uông Vân Phong giơ cánh tay lướt qua trước người Hạ Lệnh Mị, cầm lấy ly rượu, cạn hết trước.
Trang sinh: "Này, ta không thích ngươi."
Hạ Lệnh Mị: "..."
Trang sinh lại châm một chén, một móng vuốt khoát lên trên bờ vai Hạ Lệnh Mị, đụng lên cánh môi bị rượu làm ửng đỏ mê hoặc: "Mỹ nhân, tối nay ngươi
đi theo ta đi!"bangthan87diendanlequydon
Uông Vân Phong đi lên
kéo Hạ Lệnh Mị ra, không chút do dự đem rượu rót vào trong miệng đối
phương, còn chưa hết giận, cầm lấy bầu rượu quay đầu vứt xuống dưới:
"Nàng là nương tử của ta, ai dám khi dễ nàng."
Hạ Lệnh Mị giật mình, vừa mới chuẩn bị giơ bàn tay lên lại buông xuống.
Trang Sinh nước mắt lưng tròng: "Mỹ nhân, Uông ca ca ức hiếp ta."
Uông Vân Phong một tay tóm lấy đối phương ném trên mặt đất, tự mình mạnh mẽ
ngồi ở trên bụng Trang Sinh, hắn là người học văn nên sẽ không đánh
xuống mấy loại quyền cước nào, nhìn quanh trong chốc lát, từ trên bàn
lôi xuống con gà nướng không còn động đậy, tùy tiện nhét vào trong miệng Trang Sinh, quay đầu chỉ còn Hạ Lệnh Mị phiền muộn nói: "Ta thay ngươi
dạy tên dê xồm."
Hạ Lệnh Mị chịu hết nổi chỉ trợn trắng mắt nhìn
lên trời, đã chia tay không rõ hai người này rốt cuộc là thực say hay là giả say.
Giằng co như thế đến hơn nửa đêm, sáng sớm ngày thứ hai đến tiễn người cũng chỉ còn lại có Hạ Lệnh Mị với Uông Vân Phong. Tiểu
quận chúa níu lấy vạt áo Hạ Lệnh Mị, làm nũng nói: "Dì, chờ ngươi rảnh
rỗi nhớ tìm Cẩm Nhi, dạy ta võ công đánh hỏng trứng."
Hạ Lệnh Mị
ôm lấy Tiểu quận chúa, cười híp mắt nói: "Dưới gầm trời này, người bại
hoại xấu nhất chính là phụ thân ngươi, ngươi đánh không lại hắn."
Tiểu Quận Chúa nắm tay: "Không sao, Hoàng đế thúc phụ sẽ giúp ta cùng đánh
phụ thân. Phụ thân là Đại Phôi Đản, dưới tay ông ta có rất nhiều tiểu
bại hoại, ta muốn đánh tan, đập dẹp những tiểu bại hoại đó."
Hạ Lệnh Mị buồn cười, nhưng Triệu Vương Phi nói: "Chẳng lẽ ở chỗ của Triệu Vương còn có người ức hiếp nó?”
Triệu Vương Phi nói: "Trong vương phủ thường hay có chút người giang hồ ra
vào, người cùng thế hệ nhiều, khó tránh khỏi ganh đua so sánh cao thấp
rồi."
Hạ Lệnh Mị sờ lên đỉnh đầu Tiểu Quận Chúa: “Nó được chiều
chuộng, nhiều cọ xát tính tình cũng tốt. Không cần giống ta, lớn lên
chịu thiệt đều không tìm được ai để khóc lóc kể lể."
Triệu Vương Phi cảm khái: "Người trong nhà, tóm lại đều muốn ngươi vượt qua được.”
Hạ Lệnh Mị cười chua sót, cảm giác phía sau có người tới gần, lúc này mới
gật đầu: "Ta hiểu được. Đừng quan tâm, đi thôi. Thay ta ân cần thăm hỏi
cái tên khốn Triệu vương kia, nếu hắn ta ức hiếp ngươi chỉ cần nói cho
ta biết, chân trời góc biển ta cũng sẽ đi đánh hắn tới cùng."
Triệu Vương Phi mỉm cười, tiến lên một bước ôm lấy chị họ kiêu ngạo này, thì
thầm nói: "Uông Vân Phong năm trước tự động từ bỏ chức vị trưởng tộc,
nói tất của việc của mình không phải do người đó chủ trương. Tỷ tỷ, nếu
thật ngươi vô tình đối với hắn, thì hoàn toàn đánh hắn xuống địa ngục
đi."
Hạ Lệnh Mị kinh ngạc, một lát sau mới nói: "Ngươi cam lòng sao?"
Triệu Vương Phi che miệng cười nói: "Hắn là phu quân của ngươi, theo ta có
quan hệ như thế nào." Dứt lời, cũng không nói nhiều, để Liễu Lệnh Mặc
tùy ý dắt lên xe ngựa, hô lên, đội ngũ rầm rộ nhàn nhã rời khỏi địa phận Uông gia.
Trong xe ngựa, Liễu Lệnh Mặc bên cạnh vừa cởi áo
choàng cho Tiểu Quận Chúa vừa nói: "Tỷ tỷ có phải là nói quá độc ác.
Phải biết rằng Uông đại nhân đối với chị họ tình thâm ý trọng, nếu chị
họ thực sự hạ quyết tâm, Uông đại nhân chắc hẳn chết không toàn thây."
Triệu Vương Phi để con gái ngâm vào nước trà, tự mình mở ra một quyển sách: "Chúng ta đều chỉ muốn tác hợp cho bọn họ, ngày bình thường nói chuyện
đều là khuyên hợp, nhưng kết quả hiểu lầm càng ngày càng sâu, không bằng trải ra một con đường riêng mà đi, nói không chừng còn có thể tan sau
đó sẽ hợp lại. Tính tình chị họ, thích nhất làm điều ngược lại. Năm đó
bá phụ bắt nàng đi hương Đông, nàng càng muốn đi hướng tây; không dễ gì
khuyên được phải đi hương Tây rồi, chính nàng ấy lại ngoặt đi phía đông. Ta thử dùng phép khích tướng xem, không thành, để cho Triệu vương ra
ngựa. Hắn ta ra nhiều điểm quan trọng, sở trường ầm rộ đào hầm hạ sáo
hủy người không biết mỏi mệt là nhất rồi."
Liễu Lệnh Mặc suy
nghĩ, cười hì hì, lộ ra một chút xảo trá: "Thật ra, tiết mục gậy đánh
uyên ương cũng không sai, ta đều mong đợi."
Trước cửa phủ Uông
gia, Uông Vân Phong trầm mặc nhìn chằm chằm vào cô gái phía trước, trong mắt đau lòng có một chút phát tiết ra ngoài.
Hắn tiến lên một bước, dắt tay của nàng: "Hồi phòng đi, sẽ lạnh."
Hạ Lệnh Mị nhìn ngón tay thon dài của đối phương, bởi vì quanh năm cầm
bút, ngón giữa có chút chai lại, đôi tay đã rời khỏi mình sau nhiều năm, lại trải qua cái gì? Tại sao tự động từ bỏ chức vị trưởng tộc của Uông
Gia? Hắn bị ai khi dễ rồi sao ? Bị bao nhiêu oan uổng? Có phải là vẫn
giống như trước đây, rõ ràng đau đớn không chịu nổi rối rắm khổ tâm,
trên mặt còn muốn làm bộ dáng tài tử phóng khoáng mây trôi giữa trời
sao?
"Người Uông gia tìm ngươi làm phiền rồi sao ?"bangthan87diendanlequydon
Uông Vân Phong ngưng đọng, nhéo đầu ngón tay của nàng, hắn cũng biết nàng
nói năng chua ngoa nhưng lòng dạ đậu hủ: "Chỉ là một chút chuyện không
đáng nhắc đến, không sao."
Hạ Lệnh Mị cau cánh mũi, đôi mắt sáng
chuyển động quyến rũ: "Ta nghe nói ngươi ở trên triều đình là người
nghiêm túc người gặp đều sợ, sao ngược lại đến trong nhà cẩu thả chỉ
biết hưởng an nhàn chịu bị ép giết rồi chứ ? Chức vị tộc trưởng sao có
thể dễ dàng từ bỏ, không hề nhớ lúc trước ta ngươi tìm kế cực khổ sao?”
Tâm trạng Uông Vân Phong thư thái, như chó ngao Tây Tạng trấn an mèo con
tựa như mái tóc suông của nàng: "Ta bây giờ là người cô đơn, không có
tinh lực đi quản lý chuyện trong tộc, chiếm được vị trí không quan tâm
đến mọi chuyện khó tránh khỏi bị người lên án, dứt khoát từ bỏ cũng giảm bớt bị người khác tính kế."
"Bọn họ tính kế gì với ngươi rồi sao ?"
"Không có gì."
Hạ Lệnh Mị nắm chặt cổ tay hắn: "Nói."
Uông Vân Phong thản nhiên nói: "Tộc nhân muốn đưa một đứa bé đến cho làm con thừa tự trên danh nghĩa của ta."
Hạ Lệnh Mị thốt ra: "Bọn họ nằm mơ!"
"Đúng." Uông Vân Phong như chó săn theo phụ họa, "Cho nên ta đem bọn họ mắng
đuổi ra ngoài." Hai tay đại triển, đã đem mỹ nhân luôn ngày đêm mong nhớ ôm vào trong lòng: " Con trai trưởng Uông Vân Phong ta chỉ có thể là từ Hạ Lệnh Mị, người bên ngoài đều không muốn."
Hạ Lệnh Mị chua
xót, nghiêng ra quá mức, giữa cổ họng như có cái gì đó nghẹn lại. Lại
cảm động chút, lại tin cậy chút, lại đau lòng chút, nàng sẽ lại một lần
nữa sa vào trong sự ôn nhu của hắn, vạn kiếp bất phục.
Uông Vân
Phong chỉ cảm thấy tâm hồn khô héo dần có hồ nước tràn ra, có một chút
đắm chìm che kín bụi đá sỏi, làm dịu bụi bỏ khô, tôm cá trắng bệch lại
một lần nữa lật chuyển phun bong bóng vui sướng bơi lội, gió nhẹ thổi
qua, mặt hồ nổi lên gợn sóng ôn nhu.
Hắn ôm chặt nàng, đáy lòng từng tiếng gọi: "Lệnh Mị Lệnh Mị Lệnh Mị..."
Lúc Trang Sinh tỉnh lại, rõ ràng cảm giác được chuyện tình cảm của hai
người đã có biến hóa, vây của bọn hắn: "Hạ cô nương, ta đối với ngươi
quá thất vọng rồi."
"Vì sao?"
"Bởi vì rõ ràng ngươi từ bỏ
người như ta đây trên giang hồ người gặp người yêu hoa gặp hoa nở, ngoài có dáng vẻ Phan An bên trong có Quản Trọng Chi, văn có thể bình định
thiên hạ vũ có thể lái được lãnh thổ được xưng là “Mộng bút sinh hoa” là người đàn ông hiểu biết nhiều chuyện tốt, mà chọn lựa tên Uông đại
nhân này là hạng người tham sinh úy tử cúi đầu nhẫn nhục đến đâu hay đến đó mà trong lòng nguy hiểm không ôm chí lớn, một con ngựa tồi tài sơ
học thiển yêu tài như mạng làm tổn hại đến lợi ích của người khác!" Nói
một hơi không ngừng nghĩ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dậm chân:
"Ngươi đừng bị kẻ tiểu nhân gian trá này che mất tâm trí!"
Uông Vân Phong nhíu mày, hắn ta không biết tính tình mình không chịu được như thế sao?
"Ngươi sẽ ân hận lúc đầu đã làm sai!"
Hạ Lệnh Mị giương đầu.
"Ngươi sớm muộn sẽ bị hắn một lần nữa làm bị thương ruột gan đứt từng khúc đau đớn tận cùng buồn bã phá hủy xương tủy..."
Hắc Tử: "Trang Sinh, hít vào."
"Ngươi sẽ bị con chó đội lốt cáo này ăn vào trong bụng từng phần mục rã khóc ra máu tươi ngũ tạng đều bị thương tổn đau đớn…"
Bạch Tử: "Trang tài tử, hơi thở hơi thở."
Trang Sinh bám dính vào Tửu Quỷ: "Ta rất đáng được thương..."
Tửu Quỷ: “Ợ, ta biết."
Trang Sinh khóc lóc nức nở: "Ta rất uất ức..."bangthan87diendanlequydon
Tửu quỷ: "Ợ... Ta hiểu được."
Trang Sinh gào khóc: "Ta rất đau lòng..."
Tửu Quỷ vuốt bả vai của đối phương: "Ngươi không lấy được chồng rồi, không thì đi theo ta đi."
Trang Sinh nhấc chân: "Cút!"
Hạ Lệnh Mị thu hồi trường tiên, đã dựa vào trong ngực Uông Vân Phong cười
đến loạn chiến, Uông Vân Phong tức giận: "Ngươi không nên nghe những lời hồ ngôn loạn ngữ của hắn." Tay lại nắm thật chặt, "Ta sẽ không phụ
ngươi."
Hạ Lệnh Mị hít một hơi thật sâu, cảm giác sáng sớm hương hoa thông nhập đáy lòng, vô cùng thoải mái: "Ta mỏi mắt mong chờ."
Ở trong suy nghĩ Hạ Lệnh Mị, Uông Vân Phong chỉ có một mình nàng có thể
ức hiếp, những người khác không có bản lãnh, càng không có tư cách. Nàng vừa đoạn độc đoán khiến Uông Vân Phong hạn hán lâu năm như tẩm gió
xuẩn, chỉ hận không thể lúc nào cũng dán bên cạnh nàng, thu nạp nhất cử
nhất động mỗi lời nói mỗi nụ cười của nàng.
Hai người một nguyện đánh, một người nguyện chịu đựng, cuối cùng khiến Uông phủ gà bay chó chạy nghênh đón mùa xuân đến chậm.
Chỉ là tiệc vui chóng tàn, đợi đến buổi chiều, con chim cắt nhuộm máu bay
phịch vào sân nhỏ của Hạ Lệnh Mị. Phần lớn trên bụng chim cắt đều có vết máu, dường như bị nhiều ám khí sát quá da, long trên cánh đều rụng hơn
phân nữa, Phi Đao tiến đến bên cạnh, nó kêu đau vài tiếng, đã ngã
xuống.
Chim Cắt là công cụ truyền tin đặc biệt Hạ gia, Hạ Lệnh Mị mở ống trúc trên đùi nó ra, bên trong chỉ có một chữ bằng máu: Cổ.
Uông Vân Phong lật đến ống trúc cuối cùng: "Là thư của Lệnh Mặc. Bọn họ, bị tập kích rồi."bangthan87diendanlequydon
Khóe mắt Hạ Lệnh Mị đột nhiên hồng, hai chữ đừng đi sao cũng không nói ra được.