Ba năm thành thân kia, ban đêm nàng từng ở một mình vườn không nhà trống,
đều nằm mơ thấy đến cuối cùng hắn cũng quay đầu lại, đứng ở chỗ ánh
sáng, nhẹ nhàng ngắm nhìn nàng. Nàng một mực chờ đợi, cũng một mực thấp
thỏm mong chờ gặp gỡ, hắn có thể phát hiện ra mình tốt, mơ mộng hắn có
thể chấp nhận nâng tay của nàng, cùng đi đến thiên trường địa cửu.
Nhưng mỗi một ngày, mỗi một tháng, mỗi một năm, hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Thời gian đó nàng dần bị đám người nhà quan ép đến không thở nổi, trong mắt
mỗi một vị phu nhân đều là thương tiếc giễu cợt cũng làm cho nàng cảm
thấy xấu hổ và giận dữ. Ban đầu nàng còn trả treo, đến trầm mặc, đến
cuối cùng không đếm xỉa, trái tim nhưng bị dao găm mài dũa, một ngày một đao, cuối cùng vết thương càng lúc càng lớn, lúc rời khỏi Uông gia,
trái tim này đã sớm vỡ vun đến khát máu, không rơi một giọt nước mắt
nào.
Không ai có thể ngờ rằng, sau khi nàng quay người rời đi,
hắn lại quay đầu, truy tìm bảy năm, cuối cùng lại một lần nửa ôm nàng
vào trong lòng.
Hạ Lệnh Mị khiến Uông Vân Phong đau lòng, khơi
dậy một phần không mấy dịu dàng ôn hoà của hắn, tình hình bộc phát trong nháy mắt liền chậm rãi yên tĩnh trở lại, ngược lại nhẹ nhàng an ủi
nàng.
Hạ Lệnh Mị tìm lại hô hấp của chính mình, mi mắt chợt nhướng lên nhìn về phía hắn.
Uông Vân Phong hôn bên tai nàng hai cái, từ từ vuốt lên vành lông mày đau
buồn của nàng. Kể từ hôm nay, nàng nên vui mừng sung sướng, từng nét
trên khuôn mặt cũng làm cho người khác cảm thấy như được tắm gió xuân,
từng động thái đều biểu hiện sự đắc chí thoả mãn. Từ nay về sau, hắn sẽ
đứng ở phía sau nàng, làm hậu thuẩn cho nàng, lúc nàng gặp khó khăn
nhất, sẽ đứng ở trước người của nàng, trở thành ngọn giáo trong tay
nàng, thay nàng tiêu diệt tất cả các chướng ngại.
Ôm nàng đi vào sau bình phong, Hạ Lệnh Mị cười nói: "Ta đã tắm xong."
Uông Vân Phong mỉm cười: "Vi phu còn bệnh, nương tử không định giúp sao?"
Hạ Lệnh Mị bị hắn đặt ở trên bàn thùng tắm, cái mông vừa vặn ngồi trên
mép, trước người là thân thể ấm áp của đàn ông, phía sau là hơi nước
nóng để tắm, tâm tư của hắn dường như không cần nói cũng biết.
Một tay Hạ Lệnh Mị chống ở bên thùng: "Ngươi vừa tỉnh lại đã có ngay ý nghĩ tắm trong đầu, là quyết tâm không buông tha ta." Không nói đầu tiên sắp xếp nàng ở cạnh bên người, chỉ cần Uông Vân Phong có thể tự mình dậy
liền chuẩn bị ha bình nước nóng để tắm, làm sao Hạ Lệnh không ra đáy mắt khát vọng muốn thiêu đốt của đối phương.
"Chúng ta là vợ chồng,
tại sao phải buông ra. Ngươi là của ta, tự nhiên ta cũng sẽ là của
ngươi, vợ chồng đồng lòng một thể mới đúng theo đạo lý tình cảm con
người, Âm Dương Chi Đạo."
Ánh sáng của ngọn nến sau bức bình
phong khi sáng khi tối, rọi vào xuyên qua miếng bạch ngọc phỉ thuý, mơ
hồ tạo nên một tầng ánh sáng mông lung cho Hạ Lệnh Mị, như phủ lên một
tấm lụa Thiên Tàm Ti quý báu, chỉ còn chờ người đàn ông này xốc tấm khăn voan lên, tinh tế chạm đến nàng. Mỗi một hơi thở của Uông Vân Phong
thổi vào da thịt của nàng, so với nham thạch nóng chảy còn nóng hơn
nhiều.
Bộ dáng vội vàng như vậy đâu có giống một Ngự Sử đại nhân
lạnh lùng bình tĩnh biết tự kiềm chế như ngày thường, ngược lại giống
như một thanh niên mới lớn, trong xao động thấp thoáng mang theo một
chút bất an.
Khoé mắt Hạ Lệnh Mị rơi trước mắt, muốn tới gần lại e ngại, mạnh hút hít vào một hơi khí lạnh, lúc này mới nói khẽ: "Dù sao
ta nói không lại ngươi, ngươi đừng cử động, ta hầu hạ ngươi tắm rửa."
Uông Vân Phong ngẩng đầu lên, nhìn nàng một lúc, nói: "Được."
Một thân gắt gỏng theo tới giờ lại im hơi lặng tiếng.
Nước rất nóng, Uông Vân Phong cởi sạch xiêm y lẳng lặng ngồi trong thùng tắm, nhắm mắt, tùy ý Hạ Lệnh Mị gội đầu cho hắn.
Ngày mùng hai đầu tháng năm, vẫn chưa có trưa, bên ngoài song cửa khắp nơi
đều một mảng đen tối, không nhìn thấy cây cối, không nhìn thấy hoa cỏ,
cho dù có người đi lại cũng chỉ thấy một mảnh đen xì. Sắp giữa hè, bức
rèm cửa sổ mấy ngày nay đã đổi thành một bức màn mỏng, che tại bên trong tường gỗ khác hoa, khiến cho tất cả giống như một mảng sương mù.
Hạ Lệnh Mị nhờ vào bóng sáng, đem tóc của Uông Vân Phong lau khô nước, cẩn thận nhổ đứt mấy sợi tóc trắng bên trong, lại quấn quanh cổ tay mình
thành một vòng tròn quấn. Uông Vân Phong giống như đang ngủ, một cánh
tay bị đau nhẹ liền lung lay hai cái, làm mặt nước gợn sóng.
Đầu ngón tay Hạ Lệnh Mị vuốt qua gương mặt của hắn: "Mệt rồi?"
Uông Vân Phong giật mình, mở mắt ra ngẩng đầu khuôn mặt của nàng, cười nói:
"Không mệt. Ngủ lâu như vậy, sao còn mệt được." Lời này sao nghe giống
như còn có ý khác, Hạ Lệnh Mị đỏ mặt, oán trách mà nói: "Nếu không mệt
thì tự mình rửa tắm."
Uông Vân Phong ngồi dậy: "Ngươi giúp ta kỳ lưng."
Hạ Lệnh Mị biết hắn lưu manh, thử nước vẫn còn ấm chưa lạnh, dứt khoát tạo đậu (*giống như xà phòng làm bằng đậu, mình tạm dịch vậy nha, vì không
biết tên gọi là gì) cho hắn, tự mình bóp mấy cái trên khăn, nhìn theo
dùng sức xoa bóp trên bờ vai của hắn, thuần túy đem cái người đàn ông
này giống như Hạ Phân, tận tâm tận lực hầu hạ.
Da mặt Uông Vân
Phong từ lâu đã không có gì sánh nổi, lại giỏi nhất là quan hệ giao
tiếp, chà xát sau lưng chà xát trước ngực, thỉnh thoảng còn đưa ra ý
kiến, nơi này ngứa muốn dùng lực một chút, chỗ vết thương muốn nhẹ nhàng một chút. Khổ thân tạo đậu lành lặn bị chà xát trên thân thể tới nát,
ngực, bên hông, đùi đều có chút vết thương, bị ngâm trong nước ấm lâu
như thế thì ửng hồng. Hạ Lệnh Mị không biết hắn ở trong triều đình đảm
nhiệm cái nhân vật gì, nhưng khi nhìn những vết thương kia, mặc dù không có động đến gân cốt, thế nhưng nhỏ vụn phức tạp, vừa mới có sự giao
hảo, lại nghĩ tới lúc hai người gặp lại, hắn bị người ta hành hạ đến nửa sống nửa chết, lúc này Hạ Lệnh Mị mới cảm thấy đau lòng, động tác càng
thêm cẩn thận.
Uông Vân Phong cảm giác được động tác của
nàng, thì biết mưu kế nhỏ của mình đã thành công rồi, không khỏi thoáng
tự đắc, chờ sau khi nàng đã cố gắng áp chế nước mắt, hắn lập tức phỉ nhổ chính mình.
Nàng trên chiến trường đã bị tổn thương rất nhiều so với hắn bị ám sát ở trên triều đình, hà cớ gì hắn lại còn tính kế với
tấm chân tình của nàng, đoán chừng là tình yêu với nàng đây sao?
Lau đi nước mắt trên khoé mắt của nàng, cười khổ nói: "Sớm biết ngươi dễ
mềm lòng như thế, ngày đó mới gặp lại ngươi ta liền cho ngươi nhìn thấy
toàn thân vết thương này, chúng ta cũng không cần phải đi nhiều đường
quanh co như thế, chịu nhiều đau khổ như vậy." Hắn hôn lên khóe mắt
nàng, "Thực xin lỗi, ta cố ý cho ngươi đau lòng."
Hạ Lệnh Mị ngẩn người, trợn mắt nhìn, mạnh mẽ đem khăn ném lên người hắn: "Đến ngay cả
ta ngươi cũng tính kế! Thấy ta xấu mặt ngươi mới hài lòng." Căm giận lao qua bực bình phong, ôm đầu nằm ở trên giường, không biết là tức giận
hay là uất ức nhiều hơn.
Uông Vân Phong vội vàng đuổi theo, lộc
cộc giẫm lên mặt đất đầy nước, nhìn thấy thần sắc vừa thẹn vừa cáu của
nàng thì không nhịn được mà bật cười: "Ta để ý bản thân mình nhưng cũng
muốn ngươi chú ý đến ta nhiều một chút, như vậy mới cảm giác được sự trả giá của mình cuối cùng cũng được báo đáp. Nếu đổi lại là người khác,
không liên quan đến triều chính đừng nói là lời nói của ta ngay cả ánh
mắt ta cũng không muốn cho, đừng nói là phải tốn thêm tâm sức tìm mưu
tính kế."
Hạ Lệnh Mị tức giận: "Vậy ta nên cảm kích ngươi?"
Uông Vân Phong cởi quần áo ướt sũng trên người nàng, tháo trâm khâu, kéo tấm chăn che trên thân hai người: "Phải là ta cảm ơn ngươi." Hắn chống ở
đỉnh đầu của nàng, vuốt những sợi tóc quấn quanh kia ra, hôn lấy hai má
của nàng: "Cảm ơn ngươi đã nguyện ý yêu ta..." Lời nói mới được nửa câu, cả thân thể đột nhiên đè xuống, Hạ Lệnh Mị thình lình hừ đi một tiếng,
mới vừa rồi còn thở phì phò trước mặt gò má đã bị đau đớn chiếm cứ, nàng đánh hắn: "Đau quá!"
"Đau là được rồi." Uông Vân Phong nói: "Đêm động phòng hoa chúc, vốn là có một chút quặn đau mới vui thích. Lệnh
Mị, quên mất những chuyện trước kia, tối nay mới là lần đầu tiên chúng
ta làm phu thê." Hắn hôn môi của nàng, nuốt mất lời phàn nàn của nàng.
Hạ Lệnh Mị vằn vặt đau khổ, lần đầu tiên nàng cá nước thân mật chính là
lần đầu tiên nàng chân chính hận Uông Vân Phong. Không dễ gì hợp lại,
vốn tưởng rằng hai tâm ý của mỗi người sẽ tương thông phía dưới, hắn sẽ
bận tâm cảm thụ của nàng, làm nàng dần quên sự trằn trọc giãy dụa đêm
hôm đó, ai biết, hắn so với trước kia càng hung ác hơn, so với trước kia càng kiên cường hơn.
Đêm bảy năm trước hắn chiếm đoạt thân thể
của nàng, bảy năm sau một đêm này hắn lại muốn hoàn toàn chiếm cứ cả
người của nàng, không cho phép nàng có phản kháng cùng lùi bước một chút xíu nào.
Ở trên giường, nam nhân vĩnh viễn là Chúa Tể.
Đôi mắt Hạ Lệnh Mị đỏ bừng, nói không ra lời.
Uông Vân Phong nâng nửa người lên, lẳng lặng tách ra mỉm cười: "Lệnh Mị, ngươi là của ta rồi."
Hạ Lệnh Mị rất xấu hổ, mắng cũng không được, khóc cũng khóc không ra, lại
càng không có khả năng cười. Người đàn ông này, thật sự muốn tối nay
chôn sự đau đớn của bảy năm trước một lần, hắn hạ sức hung hăng vây lấy
nàng, ôm nàng, giữ lấy nàng, lần lượt cam tâm tình nguyện chịu đau đớn
bao trùm lấy sự gào thét giãy dụa một năm kia.
Uông Vân Phong khí phách cao vút đã đem sự dịu dàng nho nhã đẩy vào trong vách núi từ lâu, hắn đang nói cho nàng biết, lạc thú của người đang ông đã sớm bị kích
động đối với nàng. Bây giờ Uông Vân Phong là ngọn kiếm sắc bén, là lưỡi
đao, hắn đã ra khỏi vỏ, kẻ yếu không xứng đứng ở bên cạnh hắn, hắn cần
người mạnh mẽ, càng cần người bên cạnh có thể nhìn thấy sự mạnh mẽ của
hắn, hiểu được sự cao ngạo lạnh lùng của hắn.
Hắn không còn là
thiếu niên ngây thơ như trước kia thích sự cầu xin của người khác, mà là bá đạo tuyên bố ngươi phải yêu và cung kính ta.
Uông Vân Phong muốn Hạ Lệnh Mị, Hạ Lệnh Mị nhất định phải là người của Uông Vân Phong.
Mềm mại cùng dã man, ngọt ngào cùng đau đớn, Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên.
Kiến thức của Hạ Lệnh Mị đối với chuyện này là nửa vời, lời dạy bảo của mẫu
thân đã sớm quên mất, hôm nay nàng cũng giống đêm hôm đó, mắc cỡ mà khẩn trương. Kích tình lạ lẫm làm chân tay nàng luống cuống, trong mắt dần
bị làn nước che lấp.
Uông Vân Phong nhìn nàng đăm đăm , nhìn nàng từ bàng hoàng, bất lực cùng rung động, đưa nàng nhận biết đến đỉnh
điểm, làm cả thể xác và tinh thần của nàng đều cùng với hắn.
Hắn
biết trong trí nhớ của nàng mình là người dịu dàng lịch sự tao nhã.
Nhưng mà, đó là Uông Vân Phong bảy năm trước, hắn bây giờ là Ngự Sử đại
phu Uông đại nhân. Uông Vân Phong như cây trúc kia đã sớm bị cô độc
chiếc bóng vùi sâu vào trong đất, hắn bây giờ một cây sắt chui từ dưới
đất lên, có tâm địa lạnh lùng, cũng có lồng ngực rộng lớn để chứa đựng
người mà mình cần phải bảo vệ.
Hắn phải làm nàng biết, Uông Vân
Phong đã thay đổi, càng trở nên mạnh mẽ. Hắn sẽ làm càng thêm yêu nàng
nhiều hơn, cho dù gặp lại có nhiều khổ cực cũng không thể nào lìa xa.
Đêm khuya thanh vắng, sương phòng sột soạt cả đêm cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Hạ Lệnh Mị trong lúc mơ ngủ còn mang theo cả nét mặt uất ức, trong bóng
đêmUông Vân Phong đè nếp gấp giữa lông mày của nàng cho bằng phảng, chịu hết nổi ôm nàng trong ngực, hôn một cái lên trán của nàng.
Hạ
Lệnh Mị thật sự là quá mệt mỏi, sự mệt mõi chất chứa nhiều năm đã bị
Uông Vân Phong mạnh mẽ lôi ra, suýt chút nữa đem bao phủ cả người nàng.
Trong trí nhớ, đây là lần thứ hai nàng ở trong lòng mình khóc. So sánh
với đêm năm đó còn đau xé cõi lòng hơn, tối nay Hạ Lệnh Mị là uất ức, là làm nũng, có một chút sợ hãi, có một chút thỏa mãn.
Uông Vân
Phong vén những sợi tóc rơi trên gò má của nàng, chịu hết nổi đem đầu
của nàng áp ở phía sau gáy của mình, Hạ Lệnh Mị giật mình, cuối cùng ổn
định lại.
Trong im lặng, Uông Vân Phong bất tri bất giác mỉm cười cười khẽ.