Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 107

Liền nghe thấy tiếng giòn vang "Răng rắc", lúc này hai tay của Hải sư thúc đứt đoạn, cả người như diều đứt giây bay ra xa hơn mười trượng, nặng nề ngã ở trên một khối núi đá, đã hôn mê bất tỉnh.

Người tóc tai bù xù kia lập tức quay người, lại lao về phía Lý sư điệt một lần nữa.

Người sau đã bị dọa đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, bỏ chạy thêm mấy bước, nhưng tốc độ không nhanh bằng người tới, mắt thấy bóng người đã tới sau lưng, đành phải nghiến răng quay đầu lại.

Lối vào Tịnh Linh Nhai, con Lôi Viêm Bì kia thẫn thờ nhìn mọi chuyện xảy ra, thẳng cho đến khi Hải sư thúc bị trọng thương, đôi mắt nhỏ của nó cuối cùng cũng tập trung vào kẻ đã tấn công nàng —— người tóc tai bù xù, toàn thân đỏ rực, hình dạng dữ tợn, lại ở đây đại khai sát giới, khẳng định là ngoại nhân xâm nhập tông môn không thể nghi ngờ!

Nó bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, thân thể khổng lồ không biết bằng cách nào, nhoáng lên một cái đã xuất hiện ở bên cạnh người "Ngoại nhân" kia.

Lý sư điệt liều mạng đem tất cả linh lực tụ ở trên hai tay, hai mắt đã là nhắm nghiền, chờ chết mà thôi.

Liền nghe thấy một tiếng vang trầm "Bành", trên người nàng đau đớn một hồi, chỉ nghĩ rằng đầu mình một nơi thân một nẻo, mãi một lúc sau mới dám trợn mở con mắt, xem xét từ trên xuống dưới, nhưng lại phát hiện ra chỉ vẻn vẹn đùi chân trái bị đâm một cái lỗ máu, cũng không phải là trọng thương trí mạng.

"Gào ——" tiếng thú rống truyền đến điếc cả lỗ tai, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con Gấu Yêu cao bằng hai người đang nhe răng gầm gừ với Kỷ sư muội.

Mà người sau thì bị quẳng xuống đất, bên trên một cánh tay máu thịt be bét, giống như là bị con Gấu Yêu đập cho một chưởng vậy, vừa rồi tiếng trầm đục phát ra hẳn là lúc nàng bị đánh bay đi.

Nhưng Kỷ sư muội lập tức lại vọt lên ngay tại chỗ, phóng về phía con Cự Hùng với một tiếng kêu quái dị ở trong miệng, một người một gấu chợt quần cùng một chỗ, chém giết lẫn nhau.

Trên bãi cỏ phía xa, Hứa Dương nghe thấy một trận ồn ào, sau đó có người hô hét to "Ngăn hắn lại", không khỏi trong lòng căng thẳng, tình huống gì thế? Chẳng lẽ là do mình "Làm hại" yêu thú trông giữ Tịnh Linh Nhai, bị người ta phát hiện ra sao?

Hắn vội vàng lấy ra phù Tiên Vụ, lại co rúc về phía sau, nhưng không thấy có ai đến để tóm mình.

Một lát sau, Hải Yến bay trở về, đập cánh liên thanh kêu to, "Đánh, nhau rồi!"

Hứa Dương thấp giọng hỏi "Ai đang đánh nhau với ai thế?"

"Tên điên, Gấu Yêu, cùng người, đánh, nhau rồi!"

"Linh ta linh tinh cái gì thế?" Hứa Dương mặc dù nghe không hiểu, nhưng đại khái đoán ra được có lẽ cũng không liên quan gì đến mình, lúc này mới cẩn thận nhô đầu ra, liền nhìn thấy trước Tịnh Linh Nhai đã loạn thành một bầy từ xa.

Hai cái bóng đen một lớn một nhỏ đang ác chiến, thỉnh thoảng phát ra tiếng bốp binh doạ người.

Bóng đen to lớn kia vừa nhanh vừa mạnh, tốc độ cũng cực kỳ mau lẹ, nhảy vọt lên tấn công từ trên xuống dưới, chấn động đến nỗi mặt đất không ngừng run rẩy.

Mà bóng đen nhỏ bé về mặt sức mạnh dường như cũng không chút thua kém, dám cùng đối phương vật lộn quyền cước với nhau, còn có một cỗ tình thế không cần mạng, nhiều lần lấy phương thức liều mạng làm cho bóng đen to lớn còn cao nhiều hơn nàng gấp đôi lấy thế phòng thủ.

Cách đó không xa hai bóng đen, dường như có một người đang ngồi xổm trên mặt đất, dùng âm thanh nức nở thất thanh kêu lên "Kỷ sư muội, mau dừng tay! Có ai không? Có ai không!"

Hứa Dương vuốt không rõ tình huống, thầm nghĩ trong lòng, bóng đen to lớn kia hẳn là Lôi Viêm Bì, còn người nhỏ bé kia đại khái chính là "Tên điên" mà Hải Yến nói, nhìn cái động tĩnh hai đánh nhau này, mình mà tùy tiện bị quét một cái thì có thể sẽ tan tành mây khói.

Hắn vội vàng lại đi kiểu mèo trở về trong bụi cỏ, hiện tại bất luận có hành động gì, đều có thể sẽ dẫn tới sự nguy hiểm, vẫn là tùy cơ ứng biến thì hơn.

Trước Tịnh Linh Nhai, Lý sư điệt hét lên một trận, thấy không có người đáp lại, đành phải xé một miếng quần áo xuống, dùng sức buộc vết thương trên đùi lại, cắn răng di chuyển về phía đường núi.

Kỷ sư muội dường như hoàn toàn không có lý trí, đang trong trận chiến ác liệt với con Gấu Yêu, chợt thoáng nhìn thấy có người đi lại từ khóe mắt, lập tức tấn công về phía nàng mà không hề báo trước.

Con Lôi Viêm Bì kia cũng là cực kỳ nhạy bén, ngay trong thời khắc người tóc tai bù xù xoay người, đột nhiên bạo khởi, móng vuốt của con gấu hung hăng nện vào lưng người sau, ngay lập tức đập nàng ngã lên mặt đất, lún vào trong đất bùn sâu hơn ba tấc.

Kỷ sư muội giãy giụa trên mặt đất một chút, dường như đã kiệt sức, hồi lâu không thể đứng dậy được.

Lôi Viêm Bì nhận được sự phân phó của Dư sư tổ, phải bảo vệ cẩn thận đệ tử đang bế quan ở Tịnh Linh Nhai, sau khi đánh bại "Ác đồ", vội vàng xoay người đi đến bên cạnh Lý sư điệt, liếm liếm lên trên vết thương của nàng, rồi lại ngồi xổm xuống, ra hiệu nàng ngồi vào trên lưng mình.

Lý sư điệt gật đầu, dùng sức nắm chặt bộ lông của nó, nhưng thử mấy lần cũng không thể leo lên được.

Cách đó không xa, người bị lún vào trong đất bùn kia bỗng nhiên ngồi thẳng dậy mà không một tiếng động, toàn thân dính đầy máu đen, tóc cũng bị dính máu tươi thành từng sợi rủ xuống, con ngươi đỏ rực hiện ra hàn quang, bò dậy từ dưới đất như yêu ma...

Hứa Dương thấy một người một gấu kia vẫn còn đang bận việc, căn bản không có chú ý tới "Yêu ma" ở sau lưng, không khỏi lo lắng, nhìn xung quanh một chút, nắm lên một viên đá vụn, dùng sức ném về phía con Lôi Viêm Bì, sau đó lập tức lại lùi vào trong bụi cỏ.

Lý sư điệt khó khăn lắm mới leo được lên trên lưng con Gấu Yêu, vẫn còn chưa ngồi vững thì bị một viên đá phang ngay vào mặt, lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, lại ngã lăn quay xuống đất.

Cùng lúc đó, một đạo hàn quang quét qua trên lưng con Lôi Viêm Bì, chính là vị trí cổ của nàng vừa rồi.

"Yêu ma" một kích thất bại, kinh ngạc ngẩn người.

Mà con Gấu Yêu kia ngước mắt lên phát hiện ra Lý sư điệt suýt nữa bị giết, ngay lập tức vô cùng tức giận, chân phải trước quay tròn bỗng nhiên nện ở trên ngực "Yêu ma", người sau thể lực vốn đã không còn thừa mấy, bị một trọng kích này đập cho bay lên không trung, tạo thành một vòng cung, "Tõm" rơi xuống hồ nước sâu trong khoảng cách xa.

Lý Sư Điệt vất vả từ dưới đất bò dậy, bưng chặt lấy gương mặt bị tím bầm, nhìn bốn phía xung quanh nói "Là ai ở đó? Đa tạ các hạ ân cứu mạng!"

Hứa Dương đang do dự có nên trả lời hay không, đã thấy Hồ Duệ phụ trách nuôi nấng con Lôi Viêm Bì đang vội vàng chạy tới.

Nàng nhìn một mảnh Tịnh Linh Nhai bừa bãi lộn xộn, kinh sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nói với Lý sư điệt "Ngươi, ngươi là Lý sư tỷ? Đây là xảy ra chuyện gì thế hả?!"

Lý sư điệt cực kỳ yếu ớt nói "Trong lúc chúng ta đang bế quan, Kỷ sư muội đột nhiên xông vào, không nói lời gì liền muốn hạ tử thủ. Hải sư thúc nói nhất định là nàng đã xảy ra vấn đề gì, bị nổi điên lên rồi..."

Hồ Duệ vội vàng lấy ngọc bay ra, gấp nói "Ta đi gọi người!" Mắt nàng lại nhìn thấy thương thế của Lý sư điệt, do dự nói, "Ta sẽ xử lý thương thế giúp ngươi trước đã?"

Lý sư điệt xua tay, chỉ hướng Hải sư thúc đang hôn mê ở nơi xa, "Ngươi đi cứu Hải sư thúc trước đi."

Hồ Duệ lòng vẫn còn sợ hãi nói "Vậy chính là Kỷ Lâm Oanh bị phát cuồng hả? Nàng người đâu?"

Lý sư điệt nói "Không cần lo lắng, nàng cũng đã hao hết thể lực, bị đánh rơi vào trong Tịnh Tư Đàm rồi..."

Hồ Duệ gật đầu, chạy về phía Hải sư thúc.

Hứa Dương ở phía xa nghe thấy ba chữ "Kỷ Lâm Oanh" mà trong lòng co rụt lại, mấy ngày trước Trầm Thiên Mục đã nói với hắn rằng lần này đi dị cảnh, chính là Kỷ Lâm Oanh cùng một đội với hắn, trông nom sự an toàn của hắn.

Trước mắt cả người nàng đều bị chìm vào hồ nước sâu, chẳng lẽ ba ngày sau mình tổ đội cùng với Thủy Quỷ hay sao? Hứa Dương mắt nhìn Hồ Duệ, không có người nào tấn công nàng, cho thấy khu vực lân cận tạm thời an toàn.

Hắn ngay lập tức đứng dậy, chạy về phía cái hồ nước sâu kia, một mặt hét to với Hồ Duệ "Vớt Kỷ Lâm Oanh lên trước đi! Nếu không quan tâm nàng thì sẽ bị chết đuối đấy!"
Bình Luận (0)
Comment