Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 110

Kỷ Lâm Oanh dần dần cảm nhận được mắt, tai, mũi, miệng... chỉ là, dường như có hai thứ mềm mại nóng bỏng quấn chặt lấy môi của mình, hơi thở nam tính phả vào trên mặt.

Nàng hao hết tất cả khí lực, rốt cuộc hơi mở hai mắt ra, liền nhìn thấy một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú nhưng thần sắc lại lo lắng, đang kề sát ở trên mặt mình, mà môi của hắn càng là nhanh chóng ấn xuống...

Hứa Dương, là hắn?!

Đột nhiên, nàng cảm thấy có thứ gì đó trong phổi tràn ra bên ngoài, lập tức ho dữ dội không kìm chế được.

Một lúc lâu sau, cơn ho cũng ngừng lại, cuối cùng nàng cũng hít vào một hơi không khí, mùi thơm ngát ngọt ngào, không biết có phải là do lẫn cả mùi của hắn hay không.

Hứa Dương dùng sức vỗ mạnh lên bãi cỏ bên cạnh, ngẩng đầu thở dài một hơi, "Quá tốt rồi! Coi như ngươi không chết!"

Hồ Duệ nghe thấy tiếng ho kia, cũng vội vàng quay người lại, lập tức kinh ngạc nói "Trời ạ! Hứa sư thúc, ngài thật sự cứu sống được nàng rồi!"

Hứa Dương xoa xoa cánh tay đau nhức, nhếch miệng cười một tiếng, "Việc của ta cả thôi, chuyện nhỏ."

Kỷ Lâm Oanh mê mang chuyển động đôi mắt, nhìn về phía Hứa Dương, mãi một lúc sau mới nói ra mấy chữ, "Là ngươi, đã cứu ta sao?"

Hứa Dương vỗ vỗ Hồ Duệ, "Không chỉ một mình ta. Hồ sư điệt đem ngươi vớt lên bờ, ta làm hồi sức tim phổi cho ngươi, À... Chỉ là một loại thuật cấp cứu thôi. Cũng may mà thân thể ngươi rắn chắc, đều bị chìm mười mấy phút rồi..."

Thuật cấp cứu? Kỷ Lâm Oanh nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra mà trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, thầm nghĩ khó trách hắn lại hôn như vậy... Hóa ra là để cứu mình mà thôi.

Hồ Duệ nghe thấy vậy cũng là sững sờ, đó chỉ là Hứa sư thúc đang cứu người thôi sao? Trong lòng hối tiếc không thôi, sớm biết như thế thì mình cũng nên sặc vài ngụm nước giả vờ ngất mới đúng! Không, coi như bị chết đuối thì cũng đáng a...

Kỷ Lâm Oanh mím môi, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể mà Hứa Dương lưu lại, trên sắc mặt trắng bệch lại xuất hiện một vòng đỏ nhạt.

Nàng gắng gượng đứng dậy, nhưng phát hiện ra mình không còn chút sức lực nào, cuối cùng, khẽ gật đầu nói với Hứa Dương "Đa tạ!"

Hứa Dương trong lòng tự nhủ, nếu ngươi muốn thật sự cảm tạ ta, đợi đến dị cảnh thì phải chịu khó đi đằng trước nhiều một chút.

Đúng lúc này, hai lá ngọc bay phiêu đãng bay tới, một già một trẻ rơi xuống trước Tịnh Linh Nhai.

Lý sư điệt thấy người tới, ngay lập tức hưng phấn hét to, "Cát sư bá! Ngài mau qua xem một chút Hải sư thúc!"

Cát sư bá kia vội vàng bước nhanh đi đến bên cạnh hai người, bắt mạch cho Hải sư thúc, lập tức chau mày, quay đầu nói với đệ tử bên cạnh "Mau đi gọi người đến đây!"

Đệ tử kia sững sờ, do dự nói "Sư phụ, Dư sư tổ mang đám đệ tử cũ của Hồng Vân Phong đều đi Đãng Lăng rồi, đệ tử tìm ai a..."

"Dĩ nhiên là đi tìm Lữ trưởng lão của Hồn Nguyên Điện rồi!"

"Vâng!"

Đợi đến khi đệ tử kia quay người rời đi, Cát sư bá lại hỏi Lý sư điệt nói "Hải sư muội tại sao lại bị thương thành dạng này? Đến cùng là có chuyện gì xảy ra... Ngươi cũng thụ thương rồi hả?"

"Vết thương của đệ tử không quan trọng." Người sau nói, chỉ về phía Kỷ Lâm Oanh bên kia, đem đại khái những việc xảy ra tự thuật lại một lần.

Cát sư bá nhíu mày, phân phó Lý sư điệt chăm nom tốt Hải sư thúc, rồi đứng dậy đi đến gần Hứa Dương mấy người, dò xét Kỷ Lâm Oanh từ trên xuống dưới một phen, trầm giọng nói "Lý Kinh nói ngươi đại náo Tịnh Linh Nhai, là thật sao?"

Kỷ Lâm Oanh dùng giọng yếu ớt nói "Bẩm sư bá, lúc nhỏ đệ tử bị kẻ phản bội hãm hại, trong cơ thể trúng phải một loại tà độc, khi mỗi lần tu vi đột phá liền sẽ phát tác ra, khiến cho đệ tử trở nên cuồng bạo không cách nào tự kiềm chế được...

"Trước đây, đối với đột phá nhỏ, dùng một chút đan dược An Thần Tịnh Huyết là có thể miễn cưỡng vượt qua được, nhưng nếu đệ tử muốn bước vào Thất Mạch cảnh, liền cần Định Phục Đan mới được..."

"Định Phục Đan?" Cát sư bá giọng kinh hãi nói, "Địa giai đan dược?!"
Bình Luận (0)
Comment