Khi Hứa Dương mở hai mắt ra lần nữa, bản thân mình đã ở trong khêu phòng.
Trong phòng hơn mười chỗ ánh nến chập chờn, trên bàn bay tới hương trà, lộ ra sự ấm áp mà tĩnh mịch.
Hắn nằm ở trên giường hoa mềm mại, thần sắc lại là chết lặng, ánh mắt vô hồn, khóe mắt hai hàng nhiệt lệ chảy xuống.
Phụ thân ngồi ở đầu giường vội vàng tiến lại, ôn nhu nói "Dương nhi, con đã tỉnh?"
"Cha, các người cứu con làm cái gì? Còn không bằng để cho con ngã chết đi là được rồi!"
"Đứa nhỏ ngốc, con nói gì vậy? Hơn nữa, từ lầu hai nhảy xuống cũng không chết được." Hứa phụ lấy khăn tay lau nhẹ khóe mắt nhi tử, xót xa than thở nói, "Cam chịu số phận đi, ai bảo chúng ta là nam nhân đâu?
"Trên đời này nữ nhân trời sinh đã là mạnh hơn so với nam nhân, hơn nữa số lượng cũng vượt qua nam nhân rất nhiều. Chúng ta tựa như lục bình không rễ, ở trong thời đại hỗn loạn chỉ có phụ thuộc vào sự vững chắc trên bàn thạch, mới có thể không bị sóng gió xé nát...
"Cho nên, đừng quá chú trọng dung mạo nữ nhân, thực lực mới là trọng yếu nhất. Gả cho một thê tử tốt, ở nhà cùng thê tử dạy con gái mới là kết cục ổn thỏa nhất của nam nhân, con hiểu không?"
"Không! Mệnh con do con không do trời! Không ai hèn mãi mãi! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây..."
Hứa Dương liên tiếp ném ra mấy câu văn vàng kim xuyên không mà kiếp trước nhìn thấy, cái này rốt cuộc mới tìm được mấy phần khí thế nên có của người chuyển kiếp, "Tóm lại, con tuyệt đối sẽ không cưới... Ôi, gả cho Đường Tiểu Tuyết! Nếu nương cứ muốn khăng khăng làm theo ý mình, con sẽ, sẽ tiếp tục đi tìm cái chết!"
"Haizz! con không thích nàng sao?" Hứa phụ vội vàng nói, "Vậy con yên tâm, nàng sẽ không trở thành nương tử của con."
"Thật sao?!" Hứa Dương bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, kích động nói, "Nương rốt cuộc nghĩ thông suốt?"
"Tự nhiên là thật!" Hứa phụ đem hắn một lần nữa đè lên giường, khóe miệng miễn cưỡng bứt lên vẻ mỉm cười, "Con nghỉ ngơi thật tốt, chớ lại suy nghĩ lung tung." Sau đó lại dặn dò gia phó bên cạnh, "Thiết Trụ, nhớ chăm sóc tốt cho thiếu gia."
"Vâng." Nữ tử còn cao hơn Hứa Dương nửa cái đầu, đầu chải búi tóc mẫu đơn lập tức chắp tay nói.
Đợi Hứa phụ đứng dậy rời đi, Hứa Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, chắp tay trước ngực nói "Cám ơn trời đất! Thần tiên Bồ Tát phù hộ!"
Đường Tiểu Tuyết con hàng đó ham muốn sắc đẹp của hắn đã không phải một hai ngày. Hắn còn nhớ kỹ năm ngoái lúc tết Nguyên Tiêu, nữ nhân đó đã động tay động chân đối với mình, nếu không có biểu cữu tới kịp thời, hậu quả không chừng còn như thế nào.
Từ đó về sau, hắn không dám tiếp tục ở cùng một chỗ với vị biểu tỷ quấy rối tình dục này nữa.
Thiết Trụ canh gác ở cửa ra vào không ngừng nhìn vào trong phòng, dùng sức xoa xoa hai tay, một bộ muốn nói lại thôi, dáng vẻ nặng nề tâm sự.
Hứa Dương suy nghĩ băn khoăn nửa ngày, quay đầu đúng lúc nhìn thấy thần thái của nàng, không khỏi nghi ngờ nói "Thế nào, có chuyện gì không?"
"Không, không có việc gì!" Thiết Trụ bối rối lắc đầu, chợt cắn răng một cái, cất bước vào nhà, lại quay người cài đóng cửa phòng, thấp giọng nói, "Thiếu gia... vừa rồi lão gia chỉ mới nói nửa câu, vẫn còn một nửa... Ta không biết có nên nói hay không."
Một loại dự cảm xấu đánh vào trong lòng Hứa Dương.
Hắn cuống quít ngồi dậy, gấp nói "Một nửa khác là gì? Mau nói!"
Thiết Trụ cúi đầu, run giọng nói "Biểu tiểu thư bởi vì được hạng đệ tứ, không cam tâm, buổi chiều tìm phu nhân náo loạn rất lâu. Phu nhân cuối cùng đồng ý, sau đó tìm ba hạng đầu thương nghị, nói là để chia sẻ cùng một chồng với Tứ Cường, đệ nhất làm chính thê, hạng nhị, tam, tứ chỉ làm động phòng, cũng không danh phận.
"Phu nhân còn nói, ngày mai sẽ để thiếu gia bái đường cùng tiểu thư Lục gia, ba người khác ở bên bồi cưới!"
"Cái gì?!" Hứa Dương vừa hãi vừa sợ vừa giận, kéo Thiết Trụ lại, "Hạng đệ nhất đệ nhị đệ tam là ai?"
"Hạng đệ nhất là đại tiểu thư của Lục Gia Bảo Lục Đình Đình, hạng đệ nhị là cháu gái của phó thành chủ thành Phong Dương Lưu Thành Cương, hạng đệ tam là con nuôi của đại chưởng quỹ Trân Bác Trai Cổ Ngọc Thụ."
"Thôi xong!" Hứa Dương suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, "Đoản thọ a!"
Ba người trong miệng Thiết Trụ này hắn đều gặp qua, ấn tượng quá sâu, muốn quên đều quên không được!
Lục Đình Đình lúc tuổi còn trẻ chỉ lo Tu Linh mà chậm trễ hôn phối, năm nay tuổi đã cao bốn mươi lăm tuổi, lớn hơn hắn hẳn hai mươi chín tuổi, làm mẹ hắn cũng không chê bé! Người này tu vi là Luyện Khí Tứ Trọng. Bởi vì nàng luyện "Hồng Viêm công pháp" coi trọng chí cương chí dương, luyện đến nỗi quá nhiều nội tiết tố nam trong cơ thể, thân hình cao lớn uy mãnh, vẻ mặt hồ ly trông càng ngứa mắt. Nói như này, nếu so sánh với nàng, thì bộ dáng đơn giản là Trương Phi kia ngụy trang nương!
Lưu Thành Cương người cũng như tên —— Kim Cang Barbie nổi danh thành Phong Dương, tuy nói thân thể cường tráng như trâu, nhưng dung mạo coi như không tệ, gần giống như kiểu Na Tra trong « Một trăm ngàn câu chuyện dở khóc dở cười ». Nhưng mà người này là chủ nghĩ bạo dâm, nghe nói nam nhân phế ở trên giường tre của nàng không có một trăm cũng phải đến tám mươi. Chỉ sợ thân thể nhỏ bé của mình sẽ không chịu nổi một lần roi da ngọn nến của nàng.
Cổ Ngọc Thụ —— Cổ chưởng quỹ Trân Bác Trai nuôi dưỡng Tu Linh thiên tài. Vóc người thấp lùn, mặt như cái chậu, thắt lưng như cái thùng, cổ nhìn không thấy đâu, khi thi triển ra Địa Long Thần Công, chỉ đơn giản là một củ khoai tây thành tinh lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Lại thêm biểu tỷ quấy rối tình dục mình kia, bốn người đối phó với một người đàn ông... Cho dù là nam nhân thực lực Luyện Khí Ngũ Lục Trọng, sợ rằng cũng sẽ "Nước chảy đá mòn", huống chi bản thân nhỏ bé của mình, coi như cả ngày ngâm mình ở trong thuốc dưỡng âm cường dương tăng cường thể lực, kết quả khẳng định cũng phải thận hư mà chết.
Đây là trời muốn diệt ta?!
"Không được! Nam tử hán đại trượng phu, cho dù chết cũng không thể bị chết uất ức như thế!" Hứa Dương nhảy xuống giường, lo lắng đi qua đi lại, lắc đầu lẩm bẩm, "Ngồi chờ như thế này thì khác gì khoanh tay chờ chết, nhất định phải chạy trốn đi mới được!"
Ngoài phòng, một tên nữ tử gia đinh trang điểm, một đôi tai dị tật bẩm sinh tráng kiện tay nâng thuốc trị thương, lưỡng lự ở trước cửa phòng Hứa Dương, "Không biết thiếu gia thương tổn như thế nào, cũng không biết đã ngủ chưa..."
Đang lúc nàng lấy dũng khí chuẩn bị gõ cửa, chợt nghe thiếu gia nói ra mấy chữ "Nhất định phải chạy trốn đi", lập tức cả kinh sững sờ ngay tại chỗ.
Trong chốc lát, nàng dùng sức gật đầu một cái, quay người rời đi, không ngờ vừa chạy ra hai bước, liền chạm trán đụng phải một tên gia đinh khác.
Hai người đều giật nảy mình.
Người đến sau giảm thấp thanh âm nói "Đại Xuân, sao ngươi lại ở đây?"
"Ta... mang thuốc đến cho thiếu gia. Phúc Tài, ngươi lại tới nội viện thiếu gia làm gì?"
"Ta, ta muốn nhìn thiếu gia một chút..."
Đại Xuân nhìn chằm chằm đối phương trong chốc lát, đột nhiên kéo nàng trốn đến dưới tường viện, nói nhỏ "Có chuyện lớn nói cho ngươi..."
Hứa Dương chủ ý đã quyết, lục tung toàn bộ lấy ra "Tiền riêng" nhét vào trong ngực, liền chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng hắn vừa quay người lại, thấy Thiết Trụ đang nhìn mình đầy thương hại, lúc này mới nhớ ra trong phòng vẫn còn có người.
"Thiết Trụ, ngươi sẽ không đi tố giác ta chứ..."
Thiết Trụ vội vàng lắc đầu, sau đó lại lau nước mắt, thở dài nói "Thiếu gia, trốn không thoát được. Trước khi đến ta nghe được phu nhân hạ lệnh đem khóa tất cả cửa ra vào và cửa sổ trong phủ, thủ vệ gia tăng gấp đôi, chính là vì sợ ngài chạy trốn."
"Thôi xong!" Hứa Dương chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, "Nương a, ta là mua đan tặng dược sao?"
"Thiếu gia, ngài không sao chứ?" Thiết Trụ đưa một tay đỡ lấy hắn, lo lắng nói, "Muốn hay không mời đại phu đến?"
"Không cần, đại phu coi như mở một trăm cân sáu vị Địa Hoàng Hoàn cho ta làm cơm ăn cũng không thể..." Hứa Dương bất lực khua tay áo, đột nhiên khẽ giật mình, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, gấp nói, "Cởi quần áo ngươi ra, nhanh!"
"Cái gì?!" Thiết Trụ sững sờ một lát, đột nhiên chuyển buồn thành vui, tay kích động đến nỗi run rẩy, "Thiếu gia, người đây là muốn đem đêm... đầu tiên... cho..."
Nàng lại hít sâu một hơi, "Người yên tâm, ta sẽ rất dịu dàng..."
"Dịu dàng cái rắm!" Hứa Dương cởi áo khoác, không nhịn được nói, "Ta nói là, hai ta đổi quần áo!"