Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 89

Bốn năm dặm về phía bắc Ngự Dị Điện.

Sơn tuyền chảy róc rách chảy giữa hai ngọn núi, hoa dại đua nhau nở rộ hai bên bờ, mùi thơm ngát xông vào mũi, chim vờn giữa các bông hoa, một cảnh đẹp khiến cho tâm hồn người ta sảng khoái.

Dưới tán cây liễu xanh tươi, một tên nam tử tuấn tiếu mười tám mười chín tuổi vén tấm vải tuyn che nắng trên đầu lên, bước chân nhìn về phía xa, vẻ mặt đã lộ rõ vẻ lo lắng.

Bỗng nhiên, hắn nhoẻn miệng cười, bước từng bước nhỏ về phía ngọn núi, đồng thời vẫy vẫy đôi tay mảnh khảnh, ngọt ngào hét lên "Bình tỷ tỷ —— "

Cách đó không xa, một tên nữ tử thân mang thanh sam của đệ tử nội môn, có đôi mắt thon dài nghe vậy vội vàng nhìn bốn phía chung quanh, thấy không có những người khác, lúc này mới gật đầu đáp nói "Ngọc Thu, kêu ta tới đây có chuyện gì a?"

"Không có chuyện gì thì không được tìm ngươi sao?" Tả Ngọc Thu cong môi lên, giọng nói ỏn à ỏn ẻn, "Bình tỷ tỷ thế mà lại tới có chút muộn a, đồ ăn ta mang tới sắp nguội lạnh cả rồi."

"À, Hứa sư thúc vừa mới đến mua yêu thú." Trình Bình thuận miệng nói, "Hai con Đao Quỷ Trệ kia thế nhưng là ngũ giai yêu thú, ta sợ đệ tử khác xảy ra sự cố, nên nhìn chằm chằm một lúc."

"Hứa sư thúc? Hứa sư thúc nào?"

"Chính là người kia của Hồng Vân Phong," Trình Bình nói, "Mấy hôm trước còn lên cả Ngọc... Khục! Ngươi đã từng gặp hắn ở Ngự Dị Điện mấy ngày trước. Hứa sư thúc này cũng thật thú vị, cứ cách vài ngày là lại cần mua yêu thú, hàng tồn ngũ giai trở xuống ở Ngự Dị Điện có thể sẽ bị hắn mua mất hơn ba thành..."

Tả Ngọc Thu nghe ra là "Tiểu hồ ly tinh" kia, lúc này sắc mặt lập tức tối sầm lại, "Cái kia, Bình tỷ tỷ, chúng ta đừng nói về hắn nữa!"

Hắn hít một hơi thật mạnh, bình tĩnh lại cảm xúc rồi cố gắng đổi thành một nụ cười, "Ngày hôm trước ta phát hiện ra cảnh sắc nơi đây hợp lòng người."

Hắn nói xong hai tay bám vào cánh tay trái của Trình Bình không chút lưu tình, "Nghĩ ngay đến việc muốn cùng Bình tỷ tỷ ngắm cảnh cùng nhau, vừa ăn vừa nói chuyện..."

"Khục." Trình Bình nhanh chóng rút tay trái ra, giả vờ chỉ về phía chân trời, "Ngươi xem, con chim kia rất đẹp."

Tả Ngọc Thu có chút lúng túng lắc tay và gật đầu nói "Ừm, mái đầu màu vàng và đôi cánh màu tím, màu sắc tươi sáng. Bình tỷ tỷ, có một tảng đá rất bằng phẳng trước mặt, chúng ta qua chỗ đó ngồi đi."

"A, được, tùy ngươi."

Hai người lặng lẽ đi cạnh nhau vài bước, Tả Ngọc Thu lại bắt chuyện và nói "Bình tỷ tỷ, gần đây tông môn có chuyện gì thú vị không?"

"Đúng là có thật." Trình Bình lập tức lấy lại tinh thần, "Ngươi cũng đã biết, cái tên Tặc Vương chuyên làm hại tông môn gần mười năm kia đã bị bắt rồi!"

"Ồ?!" Tả Ngọc Thu nghiến răng nói, "Tên trộm vặt đó cũng đã ăn trộm giày ba lê của ta vào năm ngoái! Hại ta bỏ ra bốn khắc Thanh Linh Dịch để mua một đôi mới từ Phồn Trân Điện!"

Trình Bình cười nói "Bây giờ ngươi có thể giải tỏa cơn tức giận của mình được rồi, tên trộm đó đã bị người ta đập thành đầu heo trên đường đến Phụng Luật Điện rồi, haha!

"Ờ, đúng rồi, ngươi có biết là ai đã bắt được gia hỏa này không?"

"Ta đây lại không ngờ rằng?"

"Người đó chính là Hứa sư thúc!" Trình Bình nói đến nỗi nước miếng văng tung tóe, "Nghe nói a, tối hôm qua tên trộm vặt kia lại cực đui mù, chạy tới trộm đồ của Hứa sư thúc, kết quả không có chạy ra được bao xa liền bị bắt lại, quỳ xuống đất cầu xin sự tha thứ.

"Nếu phải nói thì, Hứa sư thúc thật sự đúng là có tài..."

"Đừng nói nữa!" Tả Ngọc Thu đột ngột dừng lại, quay người lại, siết chặt nắm đấm nói, "Hứa sư thúc, Hứa sư thúc! Từ lúc ngươi vừa mới tới chỗ này, vẫn luôn nói về hắn! Hắn ngược lại là có gì tốt, đem ngươi mê hoặc thành như thế này?!"

Trình Bình cau mày nói "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

"Ta sớm đã nhìn ra, cái tên Tiểu hồ ly tinh đó một mực đang có ý đồ xấu với ngươi!" Tả Ngọc Thu dùng sức dậm mạnh chân, gào to, "Hắn mới vào tông môn mấy ngày, đã chạy đến Ngự Dị Điện bốn năm rồi! Người đui mù cũng có thể thấy rằng hắn chính là đi tìm ngươi!"

Hắn càng nói càng tức, "Đúng rồi, còn nữa! Lần trước cái tên Tiểu hồ ly tinh này lại còn tắm rửa dụ dỗ ngươi ở Thiên Quy Trì! Thật là không biết xấu hổ, dùng bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích!"

"Im ngay!" giọng của Trình Bình còn lớn hơn so với hắn, "Hồ ly tinh, Hồ ly tinh gì chứ, ngươi uống lộn thuốc à? Sao lại mắng chửi Hứa sư thúc như thế chứ?!"

"Ta sao lại không thể chứ?!" Tả Ngọc Thu đã có chút mất lý trí, "Ai dám có chủ ý với ngươi, chớ nói mắng hắn vài câu, giết hắn ta cũng dám!"

"Thật là vô lý!"

Tả Ngọc Thu chỉ vào Trình Bình nói "Bình tỷ tỷ, ngươi đừng quên, ta là vị hôn phu của ngươi! Hứa Dương hắn tính là cái gì chứ?!"

Trình Bình cũng sa sầm mặt lại, "Tả sư đệ, đó cũng đều là lời nói đùa hồi còn nhỏ của phụ mẫu mà thôi, ta đã nói nhiều lần rồi, không được coi là thật."

"Lời nói đùa gì chứ!" Tả Ngọc Thu hai mắt đỏ lên, "Ta cứ coi là thật đấy!"

"Tả sư đệ, ta từ trước đến nay đều coi ngươi là bạn bè chơi với nhau từ bé. Loại chuyện này, đừng làm khó người khác..."

Tả Ngọc Thu nghiến răng nghiến lợi đến nỗi kêu kèn kẹt, giọng nói lạnh như băng "Là vì cái tên họ Hứa kia đúng không? Bình tỷ tỷ, ta cần phải cho ngươi biết, ngươi chỉ thuộc về một mình ta mà thôi!"

Hắn nói xong, dùng sức đem hộp cơm ném vào bên trong nước suối, đạp vào ngọc bay lăng không bay đi.

"Này! Ngươi chớ có làm loạn!" Trình Bình nhìn bóng lưng trên bầu trời, bất đắc dĩ lắc đầu, "Ta làm sao có thể chịu được tính khí của ngươi như vậy chứ... Haizz, trận này mấy ngày nay vẫn là ít thấy đi thì tốt hơn."

...

Ngày kế tiếp.

Bên cạnh một con đường núi ở Thụy Dật Phong.

"Hoa nở hoa tàn hoa như tuyết, hoa rơi vũng bùn ai xót thương?

"Long lanh rực rỡ lại làm sao, hoa cũ héo tàn hoa mới mọc.

"Ta như hoa cũ sắc tàn phai, kia như hoa mới chớm nở rộ.

"Hoa không đành lòng chịu dơ bẩn thuần khiết, hồn hoa nguyện táng theo dòng nước chảy xuôi..."

Tả Ngọc Thu tự trách than thở khẽ ngâm, ngồi xổm người xuống, nhặt cánh hoa Hải Đường trên mặt đất tiện tay ném xuống dòng suối bên cạnh, sau đó liếc nhìn thạch ốc phía sau, vẫn không có bóng người.

Hắn không khỏi giận nói "Ngày thường tên này luôn đi quanh quẩn xung quanh ta, hận không thể trở thành bùn ở lòng bàn chân của ta. Hôm qua đã đáp ứng thay ta đi cảnh cáo cái tên họ Hứa kia, còn nói cái gì mà "Bất luận cái tên Hứa Dương kia có đẹp trai đến đâu, thì cũng chỉ là một tên cặn bã chuyên đi dụ dỗ người đã có phu quân, để làm chỗ dựa cho mình nên phải đi chiếu cố hắn". Kết quả lại là cả ngày bặt vô âm tín!"

Lại qua một hồi lâu, một bóng người cuối cùng cũng từ trên không rơi xuống, Tả Ngọc Thu bóp cánh hoa cầm trong tay hung hăng ấn vào trong đất bùn, giận đùng đùng tiến lên nghênh đón, "Hình sư tỷ, chuyện hôm qua..."

"Tả sư đệ, sao ngươi lại tới đây?" hai mắt của Hình An tỏa sáng, mở bọc giấy trong tay ra, bẻ một cái chân thỏ nướng, "Nếm thử giúp ta, xem có ngon không?"

"Đùi thỏ?!" Tả Ngọc Thu vừa kinh vừa giận nói, "Con thỏ bé nhỏ khả ái như vậy, tại sao ngươi lại có thể mang thỏ đi nướng chứ... Còn, còn kêu ta ăn?!"

"A! Đúng rồi, ngươi không ăn thịt thỏ..." Hình An ngượng ngùng thu tay lại, cười làm lành nói, "Cái kia, vào trong nhà ngồi một chút?"

"Không được." Tả Ngọc Thu lạnh lùng nói, "Ta muốn hỏi một chút, hôm qua Hình sư tỷ có đi tìm Hứa Dương không?"

"Tìm rồi, dĩ nhiên là tìm rồi." Hình An vẻ mặt say mê nói, "Ta chỉ là không nghĩ tới, hắn quả nhiên là tuyệt sắc..."

Nàng liếc nhìn sắc mặt của Tả Ngọc Thu, vội vàng im bặt.

Tả Ngọc Thu cau mày nói "Vậy có lẽ là ngươi đã cảnh cáo hắn rồi chứ, không được phép lại đi trêu chọc Bình tỷ tỷ nữa?"

"Đúng vậy! Cái gì cần nói thì đều đã nói cả rồi!"

Tả Ngọc Thu nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của nàng, không khỏi hồ nghi nói "Ngươi nói với hắn như thế nào?"

"Ta..." Hình An xoa xoa tay nói, "Là nói, Trình sư muội đã có hôn ước với ngươi rồi, chỉ là còn chưa kịp thành hôn thôi."

"Hắn nói thế nào?"

"Hắn nói, "Được đấy, chúc mừng Trình sư điệt." "

Tả Ngọc Thu cau mày sâu hơn, "Vậy là hết rồi sao?"

"Không, đương nhiên chưa hết." Hình An tiếp nói, "Ta nói với hắn, đừng thấy Huyền Hoa tông lớn như vậy, kỳ thật từ trên xuống dưới đều là nữ đệ tử, nam nhân cực ít, chớ có treo cổ tự tử ở trên một cái cây xiêu vẹo, nữ nhân tốt vẫn còn nhiều như sao trên trời..."

"Cái gì mà cái cây xiêu vẹo chứ? Làm gì có chuyện Bình tỷ tỷ là một cái cây xiêu vẹo..." Tả Ngọc Thu tức giận đến mức không nói được lời nào, chỉ tay vào Hình An run rẩy, "Ta bảo ngươi đi cảnh cáo hắn, là cảnh cáo! Mà ngươi lại không có khí thế như vậy, khiến cho ta giống như là đang sợ hắn vậy!"

"Ta, ta rất có khí thế!" Hình An lắp bắp nói, "Ta học theo ngươi một chút a. Lúc đó, ta đã đập mạnh Vân Điệp Hương lên bàn rồi nhìn chằm chằm vào hắn nói..."

Tả Ngọc Thu lập tức cắt ngang lời nàng nói "Vân Điệp Hương? Tại sao lại xuất hiện cả Vân Điệp Hương?"

"Ờ, thì ta nghĩ là, ta một cái đại nữ nhân gia, đi đến chỗ nam tử trẻ tuổi nhà người ta, nói chung nếu không mang theo một chút quà thì không được thích hợp cho lắm..."

"Ngươi còn tặng quà cho hắn?!" Tả Ngọc Thu suýt tức đến nỗi ngất đi, "Lại còn là Huân Hương cấp cao nhất! Ngay cả ta đều chưa từng dùng tới!"

Hình An thì thào nói, "Có điều hắn cũng không thu, hắn nói rằng ngửi phải sẽ bị đau đầu. Ta thấy hắn rất thích ăn thịt thỏ, vừa rồi mới thử nướng một chút..."

Tả Ngọc Thu cắn chặt miệng đầy răng bạc, quay đầu rời đi, giữa kẽ răng lộ ra mấy chữ, "Hứa Dương! Ngươi chờ đó cho ta!"
Bình Luận (0)
Comment