Nương Tựa Vào Nhau

Chương 1

“Chú ơi, xin hỏi đến đường Hòa Bình như thế nào ạ?”

“…” Trương Nhu Sinh cuối đầu xuống, nhìn cậu nhóc đang túm chặt lấy viền áo của mình, đôi mày xinh đẹp không nhịn được nhíu lại. Chiều hôm nay Phạm Dụ hẹn y đi uống rượu, ai biết được trời hôm nay lại nóng như vậy, y vừa xuống xe đi chưa tới hai bước đã nóng đến mướt mồ hôi toàn thân, rõ ràng là gần năm giờ rồi, sao mặt trời vẫn còn ác liệt như thế?! Y vừa rủa trong lòng, lại vừa cáu kỉnh gỡ hai nút áo sơ mi ra, sau đó… áo của y liền bị người khác túm chặt.

Công bằng mà nói, cậu nhóc trông rất dễ thương, mặt bụ bẫm, khi đôi mắt to nhìn người ta thì có thể làm họ tan chảy, chẳng qua là cả đời này Trương Nhu Sinh ghét nhất chính là phụ nữ và trẻ con, vừa ồn vừa nghịch ngợm, nếu không phải do trên đường còn có người, y đã sớm vờ như không thấy mà bỏ đi rồi.

Mặt y lạnh tanh nhìn cậu nhóc một lát, rồi mới nặn ra nụ cười cứng ngắc: “Đi thẳng vì phía trước, quẹo trái là đến.” Nói xong rồi cũng không đợi đối phương nói gì, cắm đầu đi thẳng, kết quả là đi chưa được hai bước, bèn nghe sau lưng có tiếng lạch bạch, sau đó đột nhiên bắp chân y bị đụng một cái, làm cả người cậu nhóc ôm chặt lấy nó.

“Chú ơi! Chú có thể dẫn cháu đi không!” Hạt đậu nhỏ sống chết ôm lấy chân y, dẩu môi, vẻ mặt như muốn bật khóc.

“…” Trương Nhu Sinh lắc chân, không lắc ra được, chỉ có thể cười một cách khủng bố: “Bạn nhỏ à, cô giáo không dạy cháu không được tùy tiện nói chuyện với người lạ ư, cẩn thận chú là người xấu bắt cháu đem bán giờ.”

Đối với trẻ con bình thường thì có thể không bị dọa cho khóc thì cũng là bị dọa chạy mất, nhưng cậu nhóc này vẫn híp mắt, ôm chặt lấy chân y hơn: “Chú xinh đẹp như vậy, nhất định không phải là người xấu!”

Gân xanh trên trán Trương Nhu Sinh giật giật, y giơ tay lên xem đồng hồ, đã gần đến giờ hẹn với Phạm Dụ rồi, bên đường chốc chốc lại có người đi đường nhìn qua, thì thà thì thầm không biết đang nói cái gì. Y nghiến răng nghiến lợi trừng cậu nhóc một cái, tuy không biết đối phương có hiểu biểu cảm ngầm của y không. “Được rồi được rồi, chú đưa cháu đi, cháu bỏ tay ra trước đã.”

Cậu nhóc toét miệng cười, giơ hai tay về phía y.

… Mẹ! Ý gì đây?! Trương Nhu Sinh trơ mắt ếch, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một lúc lâu, y mới thấp giọng rủa một tiếng, cực kì không muốn mà nhấc cậu nhóc lên ôm trên khuỷu tay, sao lại cảm thấy giống như thằng nhóc này cố ý làm vậy!

“Chú xinh đẹp thật tốt!”

“Đừng gọi chú là chú xinh đẹp!” Mới nhỏ xíu mà đã biết vỗ mông ngựa! Mà lại không biết bản thân đã vỗ nhầm đùi ngựa1 rồi! Trương Nhu Sinh nghiến răng thật mạnh, y ghét nhất là bị người khác khen anh xinh đẹp.

Đối với trẻ con mà nói thì ngã tư đó nhìn rất xa xôi, thật ra với người lớn thì chỉ cần và bước là đến rồi, mặt Trương Nhu Sinh u ám giữ chặt cậu nhóc trong lòng, tai và tóc còn bị một đôi tay nhỏ chắc thịt hết cào đến gãi. Y hất hất đầu, thay vào đó là cổ bị ôm chặt lấy.

“Này, nhanh buông tay ra! Bằng không chú ném cháu xuống giờ!”

Kẻ gây sự không chút ý thức mà cười khằng khặc, tay quơ một cái, đánh cái ‘bốp’ lên mặt anh.

Cơn giận của Trương Nhu Sinh vốn đã do nóng mà gắt gỏng không ngừng, trong nháy mắt lại bị ‘một bạt tai’ thật ra không có cảm giác mấy này châm ngòi lên, y trợn mắt đang muốn bỏ thằng quỷ con xuống đất thì bên tai lại nghe được tiếng hô lớn…

“BA ƠI!!!”

Mẹ, lỗ tai của ông! Trương Nhu Sinh hoa mắt, trong đầu bị chấn động đến kêu ong ong, gắng sức ôm lấy cậu nhóc đang ra sức giãy đành đạch trong lòng, y chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn, thì cảm thấy cậu nhóc được một đôi tay ôm lấy.

“Tiếu Tiếu, con chạy đi đâu vậy?!” Giọng nam ấm áp lại mang theo cưng chìu vang lên trước mặt anh, “Xin lỗi anh, cho hỏi anh là…?”

Trương Nhu Sinh ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt thì câu nói đã đến đầu môi không kìm nổi phải nuốt trở lại. Người đàn ông đeo kính mặc áo sơ mi quần tây nhìn sao thấy bình thường quá, thậm chí còn không có được đôi mắt sáng sủa của cậu nhóc trong lòng, phải nói rằng thứ duy nhất có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác dừng lại một lát có lẽ là đôi mắt mang theo ý cười đó, lấm tấm như là nước nhỏ giọt, nhưng cũng chỉ hai ba giây, trên khóe mắt cong lên cũng có nếp nhăn hiện rõ. Nhưng lửa giận tràn đầy của Trương Nhu Sinh sau khi nhìn thấy anh thì lại biến mất một cách kì dị, như lửa gặp phải nước, ‘xèo’ một tiếng là dập tắt ngay.

Y đằng hắng, nghiêm túc nói: “Bạn nhỏ vừa nãy lạc đường, tôi liền giúp dẫn cháu nó qua đây.”

Thẩm Mạt Văn hung hăng trừng mắt với cậu nhóc đang chớp hai mắt trong lòng, sau đó cười rồi gật đầu với Trương Nhu Sinh: “Thật cảm ơn anh, thằng nhỏ này không đem phiền phức gì đến cho anh chứ?”

“Ấy, cũng bình thường…”

“Không có đâu ba! Chú xinh đẹp vừa nãy còn khen con rất ngoan!”

… Tui khen nhóc hồi nào vậy?! Đừng dùng đôi mắt như hai quả nho đó nhìn tui! Trương Nhu Sinh tức đến ngứa răng, thật không dám tin rằng thằng nhóc này lại dám lấy danh nghĩa của bản thân y ra để nói xạo, vốn dĩ y mong ba thằng nhóc có thể đánh nó cho ra trò, bây giờ xem ra y chưa bắt nạt người đàn ông trước mặt là đã tốt lắm rồi.

Thẩm Mạt Văn nhìn người đàn ông trước mắt đột nhiên đen mặt lại, thậm chí biểu cảm còn rất khủng bố, sững người một lúc, trẻ nhỏ không biết nhìn sắc mặt người khác, nhưng người lớn luôn biết, anh nhéo mặt con mình một cái nhẹ, cười nói tỏ vẻ xin lỗi với Trương Nhu Sinh: “Thật ngại quá, trẻ nhỏ không biết nói chuyện, anh đừng để trong lòng.”

Ánh mắt nổ đùng đoàng của Trương Nhu Sinh dời từ cậu nhóc đến trên mặt người đàn ông, đôi mày nhíu lại bỗng dưng khoan khoái mà giản ra: “Khụ, không có gì, trẻ con mà, cậu nhóc này là… con của anh?”

“Ha ha, đúng vậy, nào Tiếu Tiếu, nói cho chú nghe tên của con đi.”

“Cháu tên là Thẩm Kiêu! Kiêu trong kiêu dũng2!” Cậu nhóc rất tự hào ưỡn ngực ra trong lòng ba cậu, dường như rất vừa lòng với cái tên này.

“Ồ Thẩm Kiêu à…” Trương Nhu Sinh gật đầu, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười mê người đặc sắc nhất lúc bình thường, nhìn thấy hai cha con đều có hơi ngẩn ra, sau đó vươn tay ra nhéo má đầy thịt của cậu nhóc: “Sau này đừng chạy lung tung nữa nhé, không phải người nào cũng tốt, giống, như, chú, đâu!”

Cậu nhóc bị nhéo đến hốc mắt ướt nước, nhưng lại không dám khóc, miệng dẩu lên rất cao, lúc này trong lòng Trương Nhu Sinh nhẹ nhõm được chút, đến cả lông màu cũng cong lên.

“Khụ…” Thẩm Mạt Văn nhìn thấy mặt con mình bị nhéo đến hồng lên, thì tự nhiên sẽ đau lòng, nhưng người đàn ông trước mặt nhìn sao lại thấy không giống người dễ chọc, hơn nữa là do Tiếu Tiếu làm phiền người ta trước, anh cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, trong lòng nghĩ rằng xem như là đang dạy con một chút.

“Đã đưa người đến rồi, vậy tôi đi đây.”

“Được được, thật sự cảm ơn anh!”

“Không có gì, tạm biệt.” Trương Nhu Sinh gật đầu xem như tạm biệt, trước khi quay người đi không kìm được lại nhìn người đàn ông một cái, bực dọc trong lòng đột nhiên tốt lên hẳn.

Bên anh mới vừa đi, Thẩm Mạt Văn liền hôn một cái thật lớn lên gương mặt đỏ ửng của con: “Nói thật đi, hôn nay sao lại lạc đường?”

“Vừa nãy mẹ của Tiểu Bàn dẫn chúng con đến công viên chơi, quay về thì quên đường mất…”

“Quên đường ư?” Thẩm Mạt Văn nhướn mày, làm sao mà không rõ đứa con siêu quậy của mình đang nghĩ gì được.

“Có… có hơi quên thôi mà…” Thẩm Kiêu lúng túng nhắm mắt, lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Con chơi mệt quá… không đi nổi nữa…”

“Hừ! Hàng xóm gần đó và cô bảo mẫu đều bị con sai bảo nhiều lần, bây giờ còn dám sai người lạ nữa, nói với con bao nhiêu lần rồi, người xấu trên thế giới này nhiều lắm! Trí nhớ kém!”

Thẩm Kiêu nhìn ba thật sự có hơi tức giận, liền ra sức gật đầu, nịnh nọt mà hôn chụt choẹt liên tiếp mấy cái trên mặt Thẩm Mạt Văn.

Thẩm Mạt Văn làm sao cưỡng lại mật ngọt chết ruồi của cậu nhóc được, nhanh chóng cười rộ lên, xốc cậu lên. “Vừa nãy có nói cảm ơn với chú xinh đẹp chưa?”

Cậu nhóc đảo mắt: “Dạ nói rồi! Nếu không thì sao chú xinh đẹp khen con ngoan được!”

“Ừm, rất ngoan~” Thẩm Mạt Văn vò đầu con, đi từ từ về nhà.

Nếu như lúc này Trương Nhu Sinh nghe thấy đối thoại của bọn họ, có thể sẽ thật sự tức đến ói máu.

1: Vỗ mông ngựa nghĩa là nịnh hót, cho nên vỗ nhầm đùi ngựa nghĩa là nịnh hụt, nịnh không đúng lúc đúng chỗ.

2: Kiêu dũng nghĩa là dũng cảm.
Bình Luận (0)
Comment