Nyx Ở Chợ Đêm

Chương 3

Nhìn dáng vẻ thiếu niên tơ tưởng yêu đương, Điền Miêu Miêu không thể không hỏi: "Cô bé em nói bao nhiêu tuổi, làm nghề gì?”

Điền Đậu Đậu nói: "Nhỏ hơn em một tuổi, mới tốt nghiệp đại học hồi năm ngoái, em nghe nói em ấy đang làm trong một doanh nghiệp nhà nước."

Điền Miêu Miêu trầm mặc một lát, nói: "Cho nên sao người ta phải vừa ý em?"

"..." Điền Đậu Đậu nghẹn họng, "Em thì sao chứ! Sao không thể vừa ý em hả!"

"Em đến từ thôn Thanh Tịnh, hơn nữa chỉ có bằng nghề mà thôi, dù con gái người ta không bận tâm thì em cũng không qua được cửa ải cha mẹ đâu."

"...Không phải chị cũng là người thôn Thanh Tịnh hả! Hơn nữa giờ thôn Thanh Tịnh phát triển rất tốt, ngày càng nhiều người tới du lịch, sau này còn có một bộ phim tình cảm lãng mạn được quay ở chỗ chúng ta nữa đó!"

Đây là lần đầu tiên Điền Miêu Miêu nghe tới việc này, cô tò mò: "Tình cảm lãng mạn? Thật á?"

"Thật mà, lãnh đạo của đài truyền hình đã đến thôn chúng ta khảo sát, hợp đồng cũng ký rồi!" Lúc Điền Đậu Đậu nói những lời này trông rất tự hào như thể hợp đồng với đài truyền hình được ký với cậu vậy, “Chờ sau khi lên sóng thì khách du lịch đến chỗ chúng ta sẽ ngày càng nhiều hơn, bây giờ trong thôn đã có kế hoạch xây dựng nhiều homestay hơn nữa!"

"Ồ... Vậy là đang phát triển rất tốt. Em ở lại đó sẽ có triển vọng nhiều hơn Thành phố A."

"..."

Vừa lúc hai chị em thảo luận đến đây thì mẹ của Điền Miêu Miêu gọi tới. Điền Miêu Miêu liếc Điền Đậu Đậu rồi bắt máy: "Mẹ, Điền Đậu Đậu không gây rắc rối gì ở nhà chứ?"

Mẹ Điền nghe cô hỏi liền biết Điền Đậu Đậu nhất định ở đây: "Thế thì không, nó nói muốn theo đuổi tình yêu, mẹ với cha con cũng không ngăn được."

“…Vậy nó đi rồi thì chuyện bên phía khách sạn giải quyết ổn thỏa chưa?”

"Yên tâm đi, đã tuyển được người rồi. Hôm nay con không đi làm hả?"

"...À, con nghỉ luân phiên." Điền Miêu Miêu không dám nói với mẹ việc mình thất nghiệp. Mẹ Điền cũng không nghi ngờ gì, tiếp tục nói: "Đậu Đậu nói muốn ở chỗ con, nếu con chê nó phiền phức thì cứ để nó ra ngoài tìm chỗ khác ở, đừng bận tâm cha mẹ. Dù sao cứ để nó tự chịu trái đắng của tình yêu đi.”

"..." Điền Miêu Miêu thuận thế nhìn về phía Điền Đậu Đậu, cao to, trông rất khỏe mạnh, hai năm nay thằng bé ở trong bếp giúp cha chắc cũng học được rất nhiều kỹ năng, quả là lao động tốt nhất, “Cũng không đến nỗi đâu ạ, con là chị gái ruột của nó sao có thể đối xử với nó như vậy được."

Tự nhiên Điền Đậu Đậu bên cạnh cảm thấy lạnh sống lưng, mỗi khi chị gái nói chuyện như vậy nghĩa là cậu tiêu chắc rồi.

“Được rồi, con quyết định là được.” Mẹ Điền ở đầu dây bên kia nói: “Mẹ vừa gửi cho con thùng cam với thùng vải mới hái trong thôn, con để ý một chút nhé, chắc là hôm nay sẽ giao tới đó."

“Dạ, cảm ơn mẹ!” Sau khi nói chuyện điện thoại với mẹ Điền xong, Điền Miêu Miêu nở nụ cười với Điền Đậu Đậu.

Điền Đậu Đậu gần như quỳ xuống: "Chị đừng làm vậy, em sợ lắm."

Điền Miêu Miêu vỗ cánh tay của cậu, cảm nhận được cơ bắp dưới lớp vải mới gật đầu hài lòng: "Vóc dáng chàng trai trẻ rất cường tráng, chị đây có một tin tốt cho em đây, chị đã tìm được công việc cho em."

"Thật không? Công việc gì?" Điền Đậu Đậu nhìn cô vui vẻ, "Có phải là ở khách sạn của chị không?"

Khách sạn chị cậu làm việc là khách sạn năm sao đấy! Cậu đã từng đến rồi, xây dựng rất hoành tráng!

Điền Miêu Miêu trầm mặc chốc lát, mỉm cười: "Không phải."

"Vậy là?"

"Giúp chị bán đồ nướng."

Điền Đậu Đậu chết máy vài giây, nhìn cô với vẻ mặt mê mang: "Ủa, sao chị lại đi bán đồ nướng làm gì? Chẳng lẽ tiền lương khách sạn không đủ cho chị tiêu hả?"

Điền Miêu Miêu thở dài, nói với cậu: "Khách sạn không còn."

"Không còn là...?"

"Đóng cửa, nợ bọn chị hai tháng tiền lương, ngày nào trong nhóm nhân viên cũng đòi quyền lợi kìa."

"..." Điền Đậu Đậu còn mù mờ hơn trước, "Khách sạn lớn như vậy mà nói đóng cửa là đóng á? Lần trước chị gọi về nhà còn nói quý sau sẽ được thăng lên làm phó giám đốc!"

Điền Miêu Miêu che ngực than thở: "Đời người khó lường."

"..." Nhất thời Điền Đậu Đậu không nói nên lời, đáng lẽ chị gái cậu nên thi vào Học viện Điện ảnh mới đúng, "Vậy nên chị dự định bán đồ nướng?"

"Ừ, chị tìm xong xe bán đồ nướng và nhà cung cấp rồi, chỉ thiếu một cu li thôi."

"..." Điền Đậu Đậu nhìn cô, nở một nụ cười, "Cu li mà chị nói chẳng lẽ là em hả?"

Điền Miêu Miêu cười gật đầu: "Vừa hay em muốn tìm việc còn chị thì có việc, tuyệt vời."

Điền Đậu Đậu: "..."

“Chiều nay em tới công viên Ánh Sao với chị đi.” Hôm nay Điền Miêu Miêu mua nhiều rau như vậy là để thử hương vị trước khi chính thức kinh doanh, “Bên kia có đồ nướng, chúng ta thái đồ ăn xiên vào rồi đem đi nướng.”

Lông mày Điền Đậu Đậu giật giật, bây giờ chị ấy đã bắt đầu sai sử mình rồi?

Mặc dù trong lòng từ chối nhưng thân thể vẫn đi vào bếp, Điền Miêu Miêu cũng không nhàn rỗi, cô lấy cuốn sổ cũ ra, bắt đầu làm gia vị theo công thức ghi trên đó.

Hai người bận rộn đến hơn bốn giờ chiều, cuối cùng xách xiên thịt nướng đến công viên Ánh Sao. Hôm nay không phải cuối tuần, người tương đối ít, Điền Miêu Miêu thuê một lò nướng bắt đầu nướng thịt.

Nướng thịt sống sẽ khá tốn thời gian nhưng hương vị tỉ lệ thuận với thời gian và năng lượng bỏ ra, Điền Đậu Đậu nếm thử một miếng thịt bò Điền Miêu Miêu mới nướng xong, đôi mắt cậu lập tức sáng lên: "Ngon quá đi."

Những xiên thịt trên vỉ nướng vẫn còn dính dầu, Điền Miêu Miêu tự mình gắp một xiên thịt bò nếm thử: “Ngon thật, không hổ là chị! Quả nhiên thịt nướng phải nướng thịt sống từ từ, chiên ngập dầu trước sao có thể là thịt nướng được chứ!"

Điền Đậu Đậu ăn xong một xiên thịt bò nướng lại gắp một xiên thịt ba chỉ: "Mới nãy em còn nghĩ chị mới nghĩ ra thôi chứ, bây giờ xem ra khá đáng tin cậy."

Điền Miêu Miêu nhướng mày, lại bỏ thêm vài xiên thịt sống lên lò: “Đừng chỉ ăn thôi, phần còn lại em nướng đi.”

“…Được rồi.” Điền Đậu Đậu ăn xong thịt ba chỉ trong tay, nhận mệnh làm đầu bếp nướng thịt, “Em vẫn chưa nghĩ ra sao khách sạn của chị lại đóng cửa?”

Điền Miêu Miêu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, thoải mái ăn thịt nướng: “Ông chủ lấy tiền đầu tư cái khác rồi bị mất sạch.”

"...Vậy tiền lương của bọn chị còn lấy lại được không?"

“Chưa giải quyết.” Điền Miêu Miêu nhấp một ngụm bia lạnh mình mang tới, “Trọng tài bọn chị tìm được nói chỉ có thể giải quyết đến nợ công ty chứ không thể truy xét đến cá nhân. Bây giờ trong tài khoản của công ty không có tiền.”

* Trọng tài kinh tế là Tổ chức xã hội - nghề nghiệp có thẩm quyền giải quyết các tranh chấp về hợp đồng kinh tế; các tranh chấp giữa công ty với các thành viên của công ty, giữa các thành viên của công ty với nhau liên quan đến việc thành lập, hoạt động, giải thể công ty; các tranh chấp liên quan đến việc mua bán cổ phiếu, trái phiếu.

"Vậy mà chị còn ăn được hả? Tiền vay mua nhà mỗi tháng của chị thì sao?"

Căn nhà của Điền Miêu Miêu được cha mẹ thanh toán trước 50%, phần còn lại là tiền đi vay trả hàng tháng. Do nhà này mua được giá tốt nên không bị áp lực nhiều về việc trả nợ nhưng nếu mãi không có việc làm thì vẫn phải lo âu.

"Mấy năm qua chị tiết kiệm được một tí, vả lại không phải bây giờ chị sẽ mở một quầy thịt nướng ngay đấy thôi?” Điền Miêu Miêu lại nói với Điền Đậu Đậu, "Đừng nói chuyện này với cha mẹ, nếu không chị sẽ đuổi em ra khỏi nhà."

"……Ò."

Điền Miêu Miêu đặt xiên tre sang một bên, đúng lúc nhìn thấy dì Trần hàng xóm nên gọi dì: “Dì Trần đi dạo à?”

“Đúng vậy.” Dì Trần ở cùng một tòa nhà với Điền Miêu Miêu, cũng coi như là quen biết, nhưng trước kia dì chưa từng nhìn thấy Điền Đậu Đậu nên tò mò nhìn thêm vài lần.

Điền Miêu Miêu chủ động giới thiệu: "Đây là em trai con tên là Điền Đậu Đậu, thằng bé tới giúp đỡ con. Dì có muốn ăn xiên không?"

“Được chứ.” Dì Trần đã ngửi thấy mùi thơm từ xa, dì cầm một xiên thịt ba chỉ vừa mới nướng lên nếm thử, “Món này do Tiểu Điền tự làm hả? Ngon lắm.”

Điền Miêu Miêu hỏi: "Vậy dì cảm thấy mở gian hàng có thể kiếm được tiền không?"

“Nhất định có thể.” Dì Trần nhìn cô nói: “Chẳng phải dưới lầu khu chúng ta có quán thịt nướng sao, mùi vị của cái này ngon hơn quán đó nhiều.”

Điền Miêu Miêu nghe dì nói vậy lại mang thêm hai xiên thịt nướng cho dì: “Vậy nếu con mở gian hàng dì Trần nhớ phải tới ủng hộ con nha.”

Dì Trần cầm xiên thịt trong tay, sửng sốt một chút: "Con thật sự định ra ngoài bày hàng sao? Con định bày ở đâu?"

"Ở cửa Bắc chợ đêm, chắc là hai ngày nữa sẽ khai trương."

"Vậy thì tốt, dì sẽ nói chuyện con khai trương trong nhóm một tiếng để dẫn bạn bè đi ăn."

“Cảm ơn dì Trần!” Sau khi tiễn dì Trần đi, Điền Miêu Miêu lại ngồi xuống ghế. Đến khi mặt trời lặn hai người bọn họ mới quay về, thuận tiện ôm thùng cam và thùng vải mẹ Điền gửi đến.

Hai ngày sau, chiếc xe đồ ăn định chế của cô đã đến, Điền Đậu Đậu đi nhận xe với cô. Khi nhìn thấy chiếc xe đồ ăn màu hồng dịu dàng trước mặt, Điền Đậu Đậu sốc tận óc: "Chị sơn xe thành màu hồng phấn á??"

"Ừ, cái này có dễ thương không?" Cô đã đối chiếu cái bản màu hồng với nhà máy nhiều lần rồi, không tục xíu nào. "Chị lái chiếc xe này đến cửa Bắc chợ đêm nhất định sẽ có thể đè bẹp xe đồ ăn của ông chủ bán cơm chiên!”

Điền Đậu Đậu: "..."

Giờ bán hàng cũng phải cạnh tranh vậy hả?

Sau khi Điền Miêu Miêu kiểm tra thấy chiếc xe không có vấn đề gì mới ký vào tờ đơn shipper đưa cho.

“Xe này có cần bằng lái không?” Điền Đậu Đậu hỏi.

"Chắc là cần." sau khi tốt nghiệp Điền Miêu Miêu đi thi bằng lái xe, vừa lúc Điền Đậu Đậu nghỉ hè nên thi chung với cô, "Em có mang bằng lái xe theo không?"

"Có, em đem tất cả những gì có thể đem, có cả giấy khám sức khỏe nữa.” Điền Đậu Đậu đến thành phố A để tìm việc làm nên đã mang tất cả các giấy tờ theo.

"Thật tốt quá, ngày mai chúng ta bắt đầu làm việc đi!"

Điền Miêu Miêu đỗ chiếc xe ăn nhỏ màu hồng này trong ga ra dưới tầng hầm, khi cô mua nhà đã bao gồm chỗ đỗ xe, mấy năm nay Điền Miêu Miêu không mua ô tô nhưng vẫn đóng phí quản lý chỗ đỗ xe đều đặn, cuối cùng giờ số tiền này không còn vô ích nữa!

Vì là ngày đầu khai trương, không biết tình hình kinh doanh thế nào nên hai người chuẩn bị mỗi loại không nhiều lắm. Ngoài xiên thịt, Điền Miêu Miêu còn chuẩn bị đồ uống, có cả nước có ga và bia, rất phù hợp với đồ nướng.

Sáu giờ chiều, các quầy hàng ở cửa Bắc chợ đêm lần lượt mở cửa. Lúc này trong chợ đêm không có nhiều người, các chủ quán còn đang chuẩn bị, một chiếc xe ăn màu hồng bên trên có ghi “Miêu Miêu BBQ” chậm rãi chạy tới.
Bình Luận (0)
Comment