Nyx Ở Chợ Đêm

Chương 9

Ngày hôm sau, Điền Miêu Miêu đến nông trường Ánh Sao vào sáng sớm để lấy thịt và rau như thường lệ. Hai ngày trước, ông chủ đặc biệt để lại cho cô một ít óc heo tươi, cô đem về nhà cho Điền Đậu Đậu nướng thử, cảm thấy mùi vị không vừa ý nên tạm thời không bày bán trên kệ.

Chờ cô thay đổi công thức làm nước sốt, điều chỉnh ra hương vị mình vừa ý rồi lại bán sau.

Buổi chiều, đang ngồi trong phòng khách sắp xếp bát đĩa thì điện thoại di động Điền Miêu Miêu để trên bàn đột nhiên vang lên. Sau khi xiên đồ ăn trong tay xong cô mới rửa tay rồi nhìn vào điện thoại của mình.

Vừa xem xong cô lập tức nhảy dựng lên: "Đậu Đậu, chị nhận được tiền lương rồi!"

Sau khi Điền Đậu Đậu thái rau xong cũng đang giúp cô xiên đồ ăn, thấy cô nhảy cẫng lên vội lại gần nhìn: "Bao nhiêu?"

"Hai tháng lương, không thiếu một đồng!" Đúng là mặt trời mọc đằng tây, ông chủ tự nhiên có lương tâm!"

Điền Đậu Đậu ở bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, có phải chúng ta nên nghỉ ăn mừng chuyện vui lớn như vậy không?”

"..." Điền Miêu Miêu yên lặng liếc cậu một cái, nghĩ đến việc bày quầy hàng liên tục nhiều ngày như vậy cũng hơi mệt nên gật đầu: “Được, hôm nay chúng ta chuẩn bị gần xong rồi nên ngày mai hãy nghỉ.”

Điền Đậu Đậu vốn chỉ thuận miệng nói ra không ngờ Điền Miêu Miêu lại đồng ý, nhất thời phản ứng không kịp: “Chị đồng ý thật?”

"Ừ, ngày mai chúng ta nghỉ, em có thể ngủ nướng."

"Tuyệt vời!" Lần này tới Điền Đậu Đậu nhảy cẫng lên tại chỗ, “Lát nữa em đi hẹn Chu Đình! "

Điền Miêu Miêu: "..."

Tiền đồ.

Buổi tối sau khi cả hai bán hàng trở về, Điền Đậu Đậu lôi kéo cô chọn quần áo cậu mặc vào ngày mai, khiêm tốn hỏi cô lần đầu tiên hẹn hò với ai đó nên chú ý điều gì.

Điền Miêu Miêu trầm mặc hai giây, sau đó cười nhìn cậu: "Em nhìn chị giống người từng hẹn họ lắm hả?"

Điền Đậu Đậu: "..."

Được rồi.

Tuy Điền Miêu Miêu không đưa ra bất kỳ lời khuyên nào nhưng Điền Đậu Đậu đã tự tra trên mạng, phấn khích đến nỗi đến nửa đêm mới ngủ được. Sáng sớm hôm sau, Điền Miêu Miêu còn mơ màng ngủ đã nghe thấy trong bếp có tiếng động đành đi ra xem.

Điền Đậu Đậu đã thức dậy đang làm gì đó trong bếp, Điền Miêu Miêu vò mái tóc rối bời của mình, đứng bên bếp nhìn cậu với vẻ ngái ngủ: "Mới sáng sớm mà làm gì vậy? Ồn ào quá."

Điền Đậu Đậu quay lại nhìn cô một chút rồi lại tiếp tục bận việc trong tay: “Em đang làm một ít bánh ngọt. Chẳng phải trước đó Chu Đình từng ở khách sạn nhà chúng ta sao, em ấy rất thích mấy món bánh ngọt này nên em làm một ít rồi mang đến cho em ấy.”

"...Em quả là bạn trai tốt nhị thập tứ hiếu* đấy.”

* Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.

Khi cô nói "bạn trai" Điền Đậu Đậu đã đỏ mặt ngay: "Tạm thời chưa phải bạn trai."

"..." Điền Miêu Miêu nhìn cậu, cười cười rồi quay người về phòng: “Vậy chị ngủ tiếp đây, em cố lên nhá.”

"Yes Sir!"

Điền Miêu Miêu ngủ đến mười một giờ, Điền Đậu Đậu đã không còn ở nhà. Sau khi rửa mặt xong cô vào bếp xem, Điền Đậu Đậu vẫn còn để lại một ít bánh ngọt cậu làm buổi sáng trong nồi, hẳn là dành riêng cho cô.

“Coi như có lương tâm.” Điền Miêu Miêu không thèm ăn cơm trưa, hâm nóng đống bánh ngọt này lên ăn trưa.

Buổi chiều cô gửi tin nhắn vào nhóm đồ nướng của mình, thông báo với mọi người tối nay cô không bán, rồi thoải mái nằm trên sô pha ở nhà, vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phim truyền hình.

Quả nhiên nằm lười biếng vẫn thoải mái nhất!

Cô không biết tối nay Điền Đậu Đậu có về ăn cơm không, cũng không muốn gửi tin nhắn làm phiền cậu nên dứt khoát quyết định tối nay gọi đồ ăn ngoài.

Sau khi xem xong hai tập phim truyền hình thì nghe thấy tiếng mở cửa, cô nhìn về phía cửa trong vô thức.

Điền Đậu Đậu bước vào trong bộ quần áo mà hai người đã lựa chọn cẩn thận tối qua, thay dép trong nhà. Điền Miêu Miêu ngồi dậy, nhìn thấy dáng vẻ bơ phờ của cậu nên tò mò: "Về sớm thế? Có chuyện gì à?"

Không hỏi còn đỡ, cô vừa hỏi Điền Đậu Đậu đã muốn khóc tới nơi: “Chu Đình có bạn trai rồi, hu hu!"

Điền Miêu Miêu: "..."

Tiếng khóc của đàn ông là trí mạng nhất.

Cô còn chưa nghĩ ra cách an ủi thì Điền Đậu Đậu đã lao vào phòng và nhốt mình trong đó.

Điền Miêu Miêu nghĩ chắc cậu cần không gian để yên tĩnh nên không quấy rầy mà lấy điện thoại di động ra, âm thầm gửi tin nhắn cho mẹ.

Miêu Miêu: Hình như con đường theo đuổi tình yêu của Điền Đậu Đậu đã tới điểm cuối rồi.

Mẹ: Hì, mẹ nhắc lâu rồi nhưng nó vẫn cứ nhất quyết muốn nếm trái đắng này.

Mẹ: Giờ sao rồi, nó định về à?

Miêu Miêu: Con còn chưa hỏi, thằng bé tự nhốt mình trong phòng, tự chữa lành vết thương

Mẹ:……

Sáu giờ chiều, Điền Miêu Miêu thấy Điền Đậu Đậu vẫn chưa đi ra, trong lòng không yên liền đi lên gõ cửa: "Đậu Đậu, em còn sống không?"

"..." Điền Đậu Đậu giẫm lên dép lê, đi tới mở cửa cho cô, "Gì vậy!"

Điền Miêu Miêu cười nói với cậu: "Sắp đến giờ ăn tối rồi, không phải hôm qua chị mới lãnh lương à, nay chị dẫn em đi ăn một bữa thịnh soạn."

Nghe được ăn một bữa thịnh soạn, ánh mắt Điền Đậu Đậu mới sáng lên chút: “Ăn cái gì?”

Điền Miêu Miêu suy nghĩ rồi nói với cậu: “Đến cửa Bắc chợ đêm đi. Em vẫn chưa ăn cơm chiên của ông chủ Lăng đúng không? Cơm chiên của anh ấy ngon lắm đấy!"

Điền Đậu Đậu: "??"

Bữa ăn thịnh soạn mà chị nói đến là cái này ấy hả?

Em thấy chị muốn gặp ông chủ Lăng thì có!

“Em thất tình mà chị mời em ăn ở cửa Bắc chợ đêm?” Cậu nhìn Điền Miêu Miêu cười ha ha.

Điền Miêu Miêu không vui khi nghe cậu nói như vậy: “Cửa Bắc chợ đêm thì sao hả? Cửa Bắc chợ đêm của chúng ta toàn nhân tài ẩn dật đấy! Em không ăn thì chị tự đi ăn!"

Điền Đậu Đậu do dự một hồi, cuối cùng vẫn thay quần áo đi theo cô đến cửa Bắc chợ đêm.

Mặc dù đã đến cửa Bắc chợ đêm rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên Điền Đậu Đậu đến đây với tư cách là một thực khách nên cảm thấy hơi khác so với mọi khi.

Điền Miêu Miêu gọi một ít sò điệp và hàu nướng, nhìn thấy xe đồ ăn của Lăng Sấm đang đến gần nên nói với chủ quán sò điệp nướng: "Lát nữa giao đến chỗ cơm chiên giúp chúng tôi nha."

"Ok!"

Chủ quán trả lời xong, Điền Miêu Miêu gọi Điền Đậu Đậu đi về phía quầy cơm chiên của Lăng Sấm.

Lăng Sấm đỗ xe đồ ăn, vừa mở cửa đã thấy bọn họ đứng ở bên ngoài. Bình thường để thuận tiện cho việc bán buôn thì Điền Miêu Miêu sẽ búi mái tóc dài của và mặc đồ bình thường, thế nhưng hôm nay cô thay một chiếc váy chấm bi màu đỏ, xõa tóc và đeo một chiếc băng đô cổ điển màu đỏ.

Có vài phần hương vị của mỹ nhân thập niên 80.

“Ông chủ Lăng tới rồi sao?” Thấy anh đi ra, Điền Miêu Miêu cười với anh, “Tôi muốn hai phần cơm chiên.”

Hôm nay cô là người đầu tiên nên không cần xếp hàng!

Lăng Sấm sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Hôm nay không bán à?"

Điền Miêu Miêu nói: "Hôm nay Điền Đậu Đậu thất tình nên tôi đưa thằng bé ra ngoài chữa lành vết thương."

Điền Đậu Đậu nghe cô nói xong đã nóng nảy ngay: “Sao chị lại kể cho người khác nghe vậy! "

Điền Miêu Miêu liếc xéo cậu, không biết ai trước đây còn gọi “anh rể” trêu cô, giờ mới biết sợ?

Hình như Lăng Sấm cười một tiếng, nhìn họ rồi hỏi: "Hai người muốn ăn cơm chiên kiểu gì?"

Điền Miêu Miêu còn chưa kịp mở miệng Điền Đậu Đậu đã vội vàng trả lời: "Em muốn cái đắt nhất! Hôm nay chị gái trả tiền!"

Điền Miêu Miêu bĩu môi, cơm chiên của ông chủ Lăng rất có lòng, món đắt nhất cũng chỉ 18 tệ.

“Được, lấy cho em một phần 18 tệ.” Điền Miêu Miêu lấy tiền mặt đã chuẩn bị trước đưa cho Lăng Sấm, “Lấy tôi cơm chiên kim chi là được.”

"Được rồi, bỏ tiền vào đây là được." Lăng Sấm đeo khẩu trang chuẩn bị làm cơm cho họ, Điền Đậu Đậu tự mình đi sắp xếp bàn ghế và dù che rồi ngồi xuống ghế. Điền Miêu Miêu không ngồi ở đó, mà đứng bên xe đồ ăn trò chuyện với Lăng Sấm: "Tôi có một câu muốn hỏi, sao ông chủ Lăng chỉ lấy tiền mặt thôi vậy?”

Lăng Sấm vừa chiên cơm vừa trả lời cô: "Bởi vì tôi thích ngày ngày đếm tiền sau khi về nhà."

Điền Miêu Miêu: "..."

Sở thích này... không tồi.

“Vậy anh không sợ bị cướp hả?” Điền Miêu Miêu lại hỏi: “Chợ đêm nhiều người, tiền mặt rất không an toàn.”

Lăng Sấm khẽ cong môi, ngước mắt lên nhìn cô: "Bây giờ chủ yếu lừa đảo qua gọi điện thoại, còn bình thường đã ít hơn nhiều."

Điền Miêu Miêu: "..."

Trai đẹp họ Lăng bình thường như kiểu đừng ai đến gần mình không ngờ cũng hài hước như vậy.

“Hơn nữa hộp đựng tiền của tôi bị khóa trong xe, không dễ lấy đâu.”

Điền Miêu Miêu nhìn kỹ hơn mới thấy hộp đựng tiền thực sự đã bị khóa trên xe bằng một sợi xích.

“Cơm chiên của cô đã sẵn sàng.” Vừa đưa cơm chiên cho Điền Miêu Miêu thì Tôn Húc Xuyên đẩy xe mực cay áp chảo ăn liền đến.

Hôm nay có việc nên cậu đến hơi muộn, cậu hơi ngây người khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp đứng trước xe đồ ăn của Lăng Sấm, sau đó nhìn kỹ hơn mới phát hiện ra đó là Điền Miêu Miêu: "Bà chủ Điền?"

Cầm cơm chiên trong tay, Điền Miêu Miêu quay đầu cười với cậu ấy: “Giờ ông chủ Tôn mới tới à?”

“Ừm, trong nhà có chút việc nên chậm trễ.” Tôn Húc Xuyên hơi xấu hổ khi thấy cô cười với mình, “Chị, hôm nay chị ăn mặc như vậy trông rất đẹp.”

Điền Đậu Đậu đột ngột đứng dậy che trước mặt Điền Miêu Miêu rồi trừng mắt nhìn Tôn Húc Xuyên đang ở đối diện: "Chị gái tôi đẹp thì liên quan gì tới anh! Không được nhìn!"

Cậu thất tình thì đường tình của người khác cũng đừng mong thuận lợi!
Bình Luận (0)
Comment