Ở Cổ Đại Làm Mỹ Nhân Dịu Dàng

Chương 11


Hiện tại địch 2000 quân ta 100, như trứng chọi đá.

Hoàn toàn không có chút tia hi vọng chiến thắng nào.
Đến cả đột phá vòng vây còn khó chứ đừng nói an toàn rút đi.
Vòng tròn ngày càng thu hẹp, ý chí quân ta cũng ngày càng suy kiệt.

Giá lạnh xen vào ý chí đang hừng hực lữa muốn chiến thắng.
Gió to tuyết lớn, ngọn lửa hừng hực trong tim cũng dần lụi tàn theo từng giây phút vòng vây quân Tề ngày càng thu hẹp.
Phục Khải Minh hét lớn :"ai thoát ra được cứ thoát ra."
Tướng soái và tiên phong quân Tề trên ngựa đứng bên ngoài chiêm ngưỡng vẻ tuyệt vọng của quân thù.

Nhìn lên trường thành bóng dáng của tiên phong Hồng Bát.
Kiêu ngạo nói :"Các ngươi nghĩ các ngươi trên cơ ta sao.

Trẻ ranh."
Tiên phong :"nàng ta lát nữa....!chậc châc.

Phận nữ nhi hahaha."

Phục Liên sức lực cũng sắp cạn kiệt, bị thương cũng không ít.

Lần này khinh thường tiểu thuyết rồi, cái thiết lập ẩn chó chết này.
Quan Cưng Khả sắp không trụ nổi rồi.

Như vầy quá sức rồi.

Tình huynh đệ cũng quá lắm rồi :"Hồng Bát Ta Hận Ngươi."
Hồng Bát từ khi sinh thời tai đã thính hơn người thường gấp mấy lần, ai ở dưới nói gì hắn đều nghe rõ mồm một.
Nhiều tướng sĩ canh thành đều quỳ xuống :"tiên phong người suy nghĩ lại.

Tiên phong!"
Hắn căng bản còn suy nghĩ lại được sao.

Còn đường để lui sao.
Phục Liên vừa đánh vừa quan sát xung quanh, quân sĩ hiện tại không đến hai mươi người.

Mà quân Tề còn quá nhiều.
Chết ngay trước mắt.
Từ ngoài xa, nam nhân mặc giáp đen che mặt nạ phía sau dẫn theo ngàn quân hung hăng thúc ngựa đến.
Đoàn người băng qua gió tuyết máu tươi từ ngoài đánh đến.

Tướng soái quân Tề cũng không kịp chuẩn bị tinh thần.
Hiên Viên Vô Cực trên ngựa nhìn thấy cô gái nhỏ dịu dàng ngày đó bây giờ cả người toàn vết thương.
Sự tức giận từ sâu trong đáy lòng bộc phát dữ dội, đột phá vòng vây.
Quân Tề nhanh chóng bị áo đảo.

Tướng soái quân Tề thấy tình hình không ổn, cùng mấy tướng sĩ và tiên phong bỏ chạy.
Phục Liên leo lên con ngựa gần đó thúc ngựa đổi theo.

Lần này có viện binh ở đây, chụy đây xử đẹp các ngươi.
Dám dồn ta vào đường cùng, định xơi chụy nữa.
Phục Khải Minh muốn đuổi theo nhưng được, tay vẫn liên tục chém địch.


Chỉ có thể hét lớn :"Liên nhi quay lại đây."
Hiên Viên Vô Cực nhíu mài, thúc ngựa đuổi theo.

Cô gái này đang làm gì vậy.

Điên sao.
Phục Liên canh chuẩn phóng tiễn độc vào ót của tiên phong, tướng soái quân Tề né được tên.
Nàng chém bay đầu luôn mấy tên lính phía sau.

Thúc nhanh chặng đầu hắn.
Hắn không nói nhiều lời, giương kiếm lên bắt đầu đánh.

"Con nhóc nhãi ranh."
Nàng liên tiếp đỡ những đòn chí mạng, đạp chân lấy đà bay lên chỉa mũi kiếm ngay đầu hắn đâm xuống.
Tướng soái nhảy xuống ngựa lăn liền mấy vòng trên đất, kiếm trên tay đã rơi ra.

Nàng hạ chân xuống đầu ngựa, không lãng phú một giây phút lau xuống đâm kiếm thẳng vào mi tâm.
Hắn không kịp lấy kiếm cầm lên đã bị đâm xuyên mi tậm.

Mắt trợn tròng chăm chăm, run rẩy nói gì đó.

Nàng không thấy lời nào.
Ban nãy cũng bị trúng mấy chiêu, nàng rút kiếm ra đi thêm vài bước liền khụy xuống.

Hiên Viên Vô Cực vừa đến mọi chuyện đã xong xuôi, hắn thấy tướng soái quân Tề đã chết liền xuống ngựa lao đến.
Phục Liên cứ ngỡ sẽ như truyện ngôn lù, cmn không ngờ hắn ta lại đến chặc đứt đầu của tướng soái kia.

Nàng thất vọng ngã xuống nền tuyết lạnh lẽo.
Sao mình không được hưởng một chút ngôn lù nào vậy.

Ta hận bà, tác giả khốn nạn.
Hiên Viên Vô Cực xoa người qua muốn xem dáng vẻ kinh ngạc của nàng khi gặp lại hắn.

Không ngờ nàng đã ngủ mất.
Hắn đi đến bế nàng đặt phía trước, thúc ngựa quay về.

"ngủ rồi sao"
Nàng ấy cũng thật ham ngủ đi.

Lạnh lẽo đến rùng mình cùng mùi máu tươi nồng nặc vậy mà nàng ấy lại ngủ được.
Phía bên nãy đã xử lý xong tất cả, Phục Khải Minh và Quan Cưng Khả lên ngựa về thành.
Hồng Bát!!!!.

Bình Luận (0)
Comment