Phục Liên đứng giữa dòng người qua lại tấp nập.
Nàng mơ hồ mà hoảng sợ.
Chớp mắt một cái, nàng lại đang đứng ở khu ổ chuột dơ bẩn năm đó.
Nàng thấy bản thân năm tám tuổi, gầy gộc đến trơ xương.
Quần áo rách rưới, tay thì đào bới thùng rác tìm bánh mì vụn hay một mẫu thức ăn nhỏ.
Một người đàn ông mặc vest lịch lãm, tay đưa ra bánh sadwich :"ăn đi."
Hai tay nàng cung thật chặc lại đến nỗi móng tay đâm vào da thịt.
Nếu năm đó không theo ông ấy về làm thế thân cho đứa con gái bé bổng bị bệnh người thực vật thì....
Phục Liên suy sụp quỳ xuống đất, hai tay ôm mặt mà khóc.
Tại sao lại bắt mình nhớ về ký ức đó chứ.
"Mày đang làm cái đ*o gì vậy con ăn mày kia"
Nàng bàng quàng mở mắt ra, cô gái nhỏ tay cầm đèn cầy ngồi trên sân thượng.
Dưới ánh trăng sáng vằn vặt cô gái nhỏ cùng đèn cầy khóc lóc đến đau lòng.
Cậu bé trai sắc mặt âm u đến đáng sợ đi đến, một chân quỳ xuống đất, tay cầm lấy đèn cầy dục phăng đi.
"Mày nghĩ mày thật sự đổi đời sao, mày đến chim sẽ cũng không bằng.
Ăn mày vẫn là ăn mày."
Cô bé liên tục lắc đầu :"k-không phải cha nói em là bầu câu trắng mà....c-cha...."
Cậu bé bóp chặc lấy cằm cô bé, khinh rẻ nói :"ai là cha mày vậy? Mày là bồ câu đen, hiểu không hả?"
Phục Liên ôm chặc lấy đầu :"không không phải mà.....!đừng mà tôi không phải là kẻ thế thân.
KHÔNG MÀ..."
Một bồ câu đen và một quạ trắng gắp theo sợi vải trắng bay đến che lại mắt nàng.
……………………………………………………………………………………………………
Thẩm Du vai mang giỏ thuốc đi đến, đỡ lấy nàng khẽ lay nhẹ :"tiểu thư, tiểu thư nàng tỉnh lại đi"
Hắn kêu mãi không thấy nàng trả lời, lại nhìn ngó xung quanh không thấy ai.
"Tiểu thư tại hạ xin thất lễ rồi."
Thẩm Du bế bổng nàng lên đưa về nhà.
Vừa vào đến cửa, hai nô tì lực lưỡng liền đi đến :"thiếu gia để nô tì."
Hắn đưa nàng lại cho hai nô tì, nhanh chóng đi vào nhà chính bái kiến cha mẹ.
Thẩm lão gia :"nữ tử đó là ai vậy Du nhi."
Thẩm Du :"ban nãy con hái thuốc dưới núi Lộc Đồng thấy nàng ấy ngất xỉu, chắc là do bị trúng độc của cơ quan."
Thẩm phu nhân dịu dàng nói :"mẹ thấy cô gái đó y phục bằng lụa quý tơ tằm cống phẩm."
Thẩm Du khẽ cúi đầu :"con biết mà mẹ.
Con chỉ gặp người rồi cứu giúp."
Thẩm phu nhân gật đầu an lòng.
Bà biết con trai tuy tài giỏi nhưng bất quá nhà ta cũng chỉ là viên ngoại.
Cô nương đó danh phận không thường, từ y phục đã có thể nhận ra.
Thẩm Du khẽ cười trong lòng, mẹ thật quá lo xa.
Chẳng lẽ hắn gặp một người là yêu một người sao? Mẹ cũng thật là quá lo xa.
"Con xin phép qua xem nàng."
Thẩm lão gia phất phất tay áo :"đi đi, con xem cô nương đó trúng độc gì."
"dạ con xin lui trước"
Hắn đi đến căn phòng mà hai nô tì đưa nàng vào.
Mặt nạ và mạn sa được tháo ra, hắn không khỏi bàng hoàng xao xuyến.
Nàng ấy thật đẹp.
"Tiểu thư tại hạ xin thất lễ một chút."
Thẩm Du ngồi xuống ghế bên giường, lấy tay nàng trong chăn ra.
Vén nhẹ tay áo lên bắt mạch.
Mạch tượng lúc mạnh lúc nhẹ, hơi thở gián đoạn bất thường.
Chẳng lẽ nàng ấy trúng hương mê cảnh.
Một khi hít phải sẽ rơi vào giấc mộng cảnh vô cùng đau khổ.
"lấy cho ta ngân châm cùng lọ thuốc ngọc trong tủ."
"vâng thiếu gia."
Thẩm Du đặt tay nàng vè trong chăn.
Xoắn tay áo lên, mở túi ngân châm được đưa đến lấy một cây ra gắm nhẹ vào mi tâm trên trán.
Lấy một viên thuốc trong lọ ngọc ra bỏ vào miệng nàng.
………………………………
Tiểu kịch trường
Thẩm viên ngoại × Quận chúa Bình An
Đông Phương Phục Liên :"Thẩm công tử a".
Thẩm Du đi đến khoát áo choàng lông cho nàng :"Liên nhi đừng chọc ta mà."
Nàng quay mặt lên, chóp mũi như có như không đụng phải chóp mũi hắn :"vậy bổn quận chúa gọi tiểu lang quân là Thẩm viên ngoại a~~"
Thẩm Du mặt đỏ như gấc quay đi :"nàng....!nàng quá đáng mà."
Đông Phương Phục Liên cười đến mắt cũng nở hoa, hai tay chống cằm nói :"Thẩm viên ngoại mau quay qua nhìn thiếp a."
Thẩm Du che mặt lại, hai tai cũng đỏ lên hết cả.
Một câu Thẩm viên ngoại hai câu cũng Thẩm viên ngoại.
Thật là đáng ghét mà.
:3 Thẩm viên ngoại chàng a~
Ta gặp nàng nơi góc núi Lộc Đồng
Một lần gặp mặt như đã quen lâu
Nàng quận chúa nơi vàng son gác tía
Thẩm gia ta nơi cùng cốc hoang sơ
Một viên ngoại làm sao dám vươn cao
Nơi quyền quý nàng cao ngạo xinh đẹp
Nơi hoang sơ ta học mọn tài hèn
Nàng tựa bạch nguyệt quang đời ta mong ngóng
Mong kiếp sao ta vẫn sẽ gặp nàng
Ngay khi đó nàng hãy ngỏ lời đồng ý
Thẩm Du ta nguyện được làm tri kỷ!!
Liên nhi
Thẩm Du là của mình aaaaaa.
Của mình đó không được giành nha..