"Vâng! Cha đừng quá kích động, sau này còn nhiều đơn đặt hàng như thế nữa” Tân Lãng cười vỗ vai cha mình nói.
Đây mới chỉ là khởi đầu.
Mặc dù nói bọn họ nể mặt nhau nên mới đặt hàng, nhưng đầu gội của Tân Lãng thật sự có hiệu quả rất cao, hiện tại đặt trước 60 ngàn bộ dầu gội và thuốc mọc tóc. Chờ 60 ngàn bộ này được bán ra, đến lúc đó sẽ là thời điểm nhận được đặt hàng không ngừng!
Sau đó là quả cầu tuyết càng lăn càng lớn!
Quốc gia này rộng lớn, người cũng nhiều, đến lúc đó đầu gội chắc chẩn sẽ bán hết, đoán chừng hắn phải dành nhiều thời gian pha chế đầu gội hơn.
Tần Lãng tưởng tượng đến thời điểm đó, vô cùng mong chờ.
Không ai chê tiền nhiều cả.
Nếu trước khi đến Tết có thể lên men thành công, đến lúc đó thay vì câu nói tặng quà chỉ cần tặng Bạch Kim Não(1), có thể đổi thành tặng quà thì chỉ có thể tặng dầu gội Tần Thị.
(+)Một thương hiệu thực phẩm chức năng rất nổi tiếng ở Trung Quốc, doanh thu của thương hiệu này hằng năm lên đến 1 tỷ nhân dân tệ.
Ba nhân viên kỹ thuật kinh ngạc đến ngây người, không ngờ Tân Lãng có thể bán ra ngoài 60 ngàn bộ, tổng giá trị là 3 triệu 450 ngàn!
Năng lực của ông chủ mới quá giỏi!
Ông chủ mới kiếm được tiền, bọn họ cũng vui vẻ đi theo. Bởi vì bọn họ tạm thời sẽ không thất nghiệp thậm chí có thể làm lâu dài, có thể làm đến khi về hưu.
Mọi người đều rất vui vẻ.
Tân Lãng và mọi người nói chuyện một lát, sau đó hắn về phòng máy tiếp tục pha chế đầu gội.
....
Bên Tô Thi Hàm.
Hôm nay ba đứa bé có chút nhạy cảm, chỉ cần không hài lòng một chút thì sẽ khóc lớn.
Cuối cùng cô đưa bọn nhỏ xuống lầu đi dạo, tỉnh thần mới tốt hơn một chút.
Dì Vương đi cùng Tô Thi Hàm nói muốn giới thiệu hai bảo mẫu mới cho cô, đều ở trong khu nhà này. Bọn họ khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, một người tên là dì Trần, một người tên là đì Trương.
Con trai và con dâu của dì Trần không định sinh con, muốn sống thế giới của hai người nên dì Trần rất bất đắc dĩ, mà dì ấy lại rất thích trẻ con.
Di Trần làm việc từ tám giờ sáng đến mười một giờ rưỡi, trưa sẽ nghỉ ngơi, hai giờ chiều tiếp tục làm đến sáu giờ.
Còn Dì Trương thì nơi này để chăm sóc cho con trai. Mà con trai Dì cũng không có ý định kết hôn, con Dì ấy chỉ một lòng muốn kiếm tiền. Dì Trương cũng là người yêu thích trẻ con.
Giờ làm việc của đi Trương cũng giống như dì Trần.
Bà ấy nói tình huống cụ thể cho Tô Thi Hàm nghe, quê của dì Trần ở Tứ Xuyên, còn dì Trương ở Trần Châu, Thành phố Thiệu.
Nếu Tô Thi Hàm muốn gặp mặt, bà ấy sẽ sắp xếp thời gian
Tô Thi Hàm nói muốn bàn bạc chuyện này với Tân Lãng một chút, dì Vương cũng tán thành.
Hai người dừng xe đẩy ở dưới một cây đại thụ.
Tô Thi Hàm chuẩn bị cầm điện thoại, bỗng nhiên Khả Hinh đang năm trong xe bắt đầu a ê nói:
Tô Thi Hàm nhìn sang thấy cô nhóc đang chơi với thỏi vàng do Tần Lãng điêu khảo cho cô bé, vui vẻ đến ch ảy nước miếng.
"Tay nhỏ hào hứng giơ lên, miệng nói ngôn ngữ khó hiểu: “A a ê a"
“A a a?"
Tiểu Khả Hinh nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Tô Thi Hàm thì nhìn lên, cô lấy khăn tay mềm cho trẻ em, cúi người lau nước bọt trên miệng cô bé hỏi: "Sao Khả Hinh vui vẻ như vậy?”
"A a a? Nói gì đó?”
*A a a” Khả Hinh tiếp tục gọi, vừa gọi vừa gặm gặm thỏi vàng.
Dì Vương ở bên cạnh vừa cười vừa nói: "Khả Hinh muốn nói gì đây nhỉ?"
Tô Thi Hàm vừa cười vừa nói: “Chắc là muốn nói phát phát phát”
“Phát tài sao?"
“Vâng, con bé thích bao lì xì và thỏi vàng nhất, đúng là đứa bé tham tiền” Tô Thi Hàm vừa cười vừa nói.
Sau đó cô cúi đầu lau khóe miệng cho Khả Hinh, dịu dàng nói: "Khả Hinh! Chúng ta gọi video cho baba nhé. Đợi lát nữa chúng ta chúc nhà máy đầu gội của baba phát tài phát đạt được không?”
Cô nhóc chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn qua Tô Thi Hàm.
Sau đó ném thỏi vàng trong tay đi, giơ về phía Tô Thi Hàm: "A”
Tô Thi Hàm biết cô bé muốn lấy điện thoại di động của mình, mỉm cười lấy điện thoại di động ra nhưng không cho cô bé nằm lấy, bởi vì trên điện thoại di động có rất nhiều vi khuẩn không nên cho trẻ tiếp xúc.
“Đừng nóng vội, mama lập tức gọi video cho baba, chúng ta có thể gặp được baba rồi”
Tô Thi Hàm nói xong thì gọi video cho Tần Lãng.
Đúng lúc Tân Lãng vừa pha chế xong nồi đầu gội cuối cùng trong buổi sáng, hết thảy là bốn nồi đầu gội, đang chuẩn bị đi đến phòng thay đồ.
Hắn nghe thấy điện thoại di động vang lên.
Lấy điện thoại ra, thì thấy là Tô Thi Hàm gọi video tới, anh nghe máy.
Video vừa được kết nối, ống kính nhắm vào Khả Hinh.
Khả Hinh cũng nhìn thấy Tần Lãng.
Cô bé nhìn thấy Tân Lãng, hào hứng vỗ tay, muốn sở điện thoại.
Tô Thi Hàm đưa di động ra xa một chút: "Con vừa gặm tay, không thể sở điện thoại nha”
“Khả Hinh! Baba không có ở nhà nên con phải nghe lời mama nhé, Khả Hinh ngon nhất nhà phải không” Tân Lãng dịu dàng nói.
“Ê a” Cô nhóc không sờ vào được điện thoại, bắt đầu cầm lấy thỏi vàng lên lại, sau đó nắm lấy chơi.
Hai mắt thật to nhìn qua Tô Thi Hàm cầm điện thoại.
Tô Thi Hàm đứng dậy, thay đổi ống kính, để ống kính nhằm vào ba đứa nhóc, sau đó cô hỏi Tần Lãng có rảnh rỗi không, cô có chuyện gì muốn nói với hắn.
“Tân Lãng nói là rảnh bởi vì hắn vừa mới pha chế đầu gội xong, chuẩn bị đi ăn cơm trưa, hỏi cô có chuyện gì.
Tô Thi Hàm nói chuyện đì Vương tìm được hai bảo mẫu với Tân Lãng.
Tân Lãng nghe xong, hỏi Tô Thi Hàm nghĩ như thế nào.
“Em thấy cũng được! Nhưng mà nếu 6 giờ tan làm thì đì Vương sẽ có chút vất vả, bởi vì đì Vương 8 giờ mới tan làm. Đến lúc đó nếu hai đì kia ra về mà hai người chúng ta cũng ra ngoài chưa về thì một mình đì Vương phải trông ba đứa, e là không được” Tô Thi Hàm nói.
Tân Lãng nói ra: "Ừm, đúng vậy! Hay em thử nói chuyện với dì Vương một chút, nói với họ tám giờ tối mới tan làm. Xem bọn họ có đồng ý hay không, nếu không thì lại nói cho đì Vương tìm người khác vậy."
“Được” Tô Thi Hàm gật đầu.
Sau đó Tân Lãng nói muốn báo tin tốt cho Tô Thi Hàm nghe.
“Tin tốt gì?”
“Em đoán xem”
“Chồng à! Anh xấu quá, sao em đoán được chứ” Tô Thi Hàm nhìn xung quanh, thấy dì Vương đi đến gốc cây bên kia trò chuyện với những người khác, cố ý cho cô và Tân Lãng bàn bạc chuyện bảo mẫu.
“Vợ à! Em đỏ mặt cái gì? Em nghĩ đi đâu thế?”
Tần Lãng vừa cười vừa nói.
“Anh đó! Người ta không có đỏ mặt mà!"
“Không đùa với em nữa, nói cho em nghe. Sáng hôm nay chúng ta bán được 60 ngàn bộ dầu gội, một bộ là 57,6 tệ!”
Nghe đến đây hai mắt của Tô Thi Hàm mở to ra, giọng nói không tự chủ được mà nâng cao lên: “Bán được 60 ngàn bộ sao?! 57,6 đồng một bộ, vậy không phải là 3 triệu 456 ngàn tệ sao!”
Tần Lãng vừa cười vừa nói: “Ừm! Chẳng qua vẫn chưa ký hợp đồng, chờ anh về Thượng Hải mới ký, mà những người đặt hàng đó em đều biết đó nha. Là Lương Quảng Lai, Thạch Hậu Vinh và Vương Thế Duy”
“Vương Thế Duy?” Cô biết Lương Quảng Lai và Thạch Hậu Vinh.
“Ừm, lần trước chúng ta đi mua nhà, sau đó ông ta là người đã gọi điện thoại đến nói muốn mua lại nhà của chúng ta”
“Là ông ta à! Vì sao ông ta lại muốn đặt dầu gội của anh chứ?”
Tần Lãng nói chuyện lần trước Vương Thế Duy gửi tin nhắn cho mình với Tô Thi Hàm, sau đó kế nguyên nhân ba người bon họ đặt hàng lần này.