Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 36

Tô Thi Hàm mấp máy môi hồng, lúc Trần Mộng Nguyệt nói lên điều này cô đã sớm nghĩ ra câu trả lời, cô nói: “Mẹ! Con đi giao lưu học tập cả tuần lễ, một tuần nay đều không có cùng bạn ấy lên lớp.”

Phương Nhã Nhàn gật đầu cảm thấy cũng hợp tình hợp lý.

Tô Thi Hàm lấy thực đơn tới cố tình chuyển đi lực chú ý của mẹ: “Mẹ! gọi món ăn đi, nơi này có món ăn Quảng Đông con đã ăn qua vài lần cảm thấy mùi vị không tệ.”

Phương Nhã Nhàn vội vàng đẩy thực đơn trở lại: “Vậy con chọn món đi, con đã ăn qua mấy lần chắc chắn sẽ chọn món tốt hơn mẹ.”

Thế là Tô Thi Hàm cầm lấy thực đơn gọi vài món ăn, hầu như đều là những món Phương Nhã Nhàn thích ăn.

Chọn xong món, hai mẹ con tiếp tục trò chuyện.

Phương Nhã Nhàn quan sát tỉ mỉ con gái mình, trong lòng ngập tràn vui vẻ.

“Thi Hàm! Mẹ phát hiện từ lúc con lên đại học càng lúc con càng xinh đẹp, cách ăn mặc, trang điểm đúng là xinh đẹp đến ngây người.”

“Mẹ! Hôm nay là tình huống đặc biệt, bình thường con cũng không có trang điểm đâu.”

Phương Nhã Nhàn nhìn cô, cười nói: “Nha đầu ngốc! Con bây giờ đã lên đại học, biết trang điểm một chút cũng là chuyện tốt. Mặc dù con đã xinh đẹp rồi nhưng trang điểm một chút thì lại càng đẹp hơn. Con gái trang điểm xong nhìn đẹp như vậy, mẹ cảm thấy rất vui vẻ đó nha. Đáng tiếc là hai ngày trước mẹ không nghĩ đến điều này, nếu không đã mua cho con một bộ trang điểm rồi.”

Tô Thi Hàm nhớ lại Tần Lãng đã mua cho cô một bộ trang điểm, cho nên vội vàng khoát tay nói: “Không cần đâu mẹ! Con đã có một bộ trang điểm rồi.”

Phương Nhã Nhàn không có nghĩ ngợi nhiều, bà tin tưởng lời nói của con gái, sau đó lại lấy ra điện thoại di động chuyển qua cho con gái 5,000 tệ.


“Con gái bảo bối, con bây giờ ở đại học chi tiêu cũng lớn. Hàng tháng bố và mẹ cho con tiền sinh hoạt cũng không nhiều, con mua một bộ trang điểm như vậy chắc tốn không ít tiền. Không cần nói nữa tiền này con cứ cầm, chúng ta mau ăn cơm thôi!”

“Mẹ! Không cần mà, con có đủ tiền xài.”

Lúc trước Tô Thi Hàm trải qua một thời gian cực khổ. Nhưng hiện tại đã có Tần Lãng, cô không còn phải rầu rĩ vì chuyện tiền bạc nữa. Hiện tại trong thẻ còn có 500 ngàn, đây là tiền lì xì của bọn nhóc cùng tiền bán hạch đào điêu khắc của Tần Lãng.

“Cầm đi! Tiền này là bố của con nhờ mẹ đưa, con cũng biết tính khí của bố rồi đấy, nếu mà con không cầm bố của con sẽ không vui.” Phương Nhã Nhàn vừa cười vừa nói.

Tô Thi Hàm không thể làm gì khác hơn là nhận lấy.

“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Bố của con gọi video tới nè.” Phương Nhã Nhàn mỉm cười lấy điện thoại di động ra, tiếp điện thoại rồi đặt lên bàn.

Ở bên kia Ba Tô đang xem màn hình điện thoại, vừa thấy ống kính chuyển qua con gái, hắn không thể kìm nén được cười.

Nhưng đúng lúc Tô Thi Hàm nhìn sang, ông liền thu lại nụ cười còn làm bộ ho khan hai tiếng khôi phục lại vẻ nghiêm trang lạnh lùng.

“Thi Hàm hình như gầy hơn phải không?” ông hơi nhíu mày nói.

Tô Thi Hàm cúi đầu nhìn chính mình một chút, nói: “Không có! Bố, con rất khỏe.”

“Con gái đều thích thon thả, Thi Hàm của chúng ta xem như cũng được.” Phương Nhã Nhàn ngồi bên cạnh nói.


Ba Tô nói: “Cái gì mà thon với chả thả, khỏe mạnh mới là tốt nhất! Đừng có suy nghĩ giảm cân làm gì, bình thường nên ăn nhiều một chút.”

Tô Thi Hàm nhẹ nhàng gật đầu, nghe giọng điệu của bố có vẻ nghiêm khắc nhưng mà mỗi một câu điều là quan tâm cô, trong lòng của cô cảm thấy rất thân thuộc.

“Con trang điểm sao?” ông nhìn chằm chằm con gái một chút rồi hỏi.

“Vâng! Hôm nay là ngày cuối cùng giao lưu học tập nên con trang điểm một chút, việc này do nhà trường yêu cầu.”

Ba Tô nói: “Đúng là đẹp thật! Tuy nhiên xinh đẹp cũng chỉ là phụ, hiện tại con tốt nhất là cố gắng học tập ở trong trường mới là quan trọng. Ở trong trường không nên yêu đương nên đặt tâm tư ở việc học, biết chưa?”

“Con biết rồi bố!”

“Bố con hai người nói chuyện sao giống đi họp vậy? Lão Tô, tôi cùng con gái chuẩn bị ăn cơm rồi. Ông đừng có mặt mài nặng nhẹ nữa, như thế con gái sao có tâm tình ăn uống đây.” Phương Nhã Nhàn trách cứ một câu.

Ba Tô nghe lão bà mình nói như vậy, vội vàng thu liễm vẻ mặt nói: “Con cùng mẹ ăn cơm đi, bình thường nếu có kỳ nghỉ, không bận chuyện gì thì nên về nhà nhiều một chút.”

Cúp điện thoại, ông liền vui vẻ nở nụ cười.

Một năm ông không gặp con gái, cảm thấy con gái học được cách ăn mặc so với khi ở nhà đúng là đẹp mắt hơn nhiều, càng có thêm vẻ lanh lợi.

Xem ra cuộc sống muôn màu muôn vẻ ở đại học, giúp con gái trải nghiệm không ít chuyện cũng học được nhiều thứ.


Ở bên đây Tô Thi Hàm và mẹ đang dùng cơm, thì ở bên kia Trần Mộng Tuyết đang trên đường trở về trường học. Nhớ tới chuyện tối nay, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Trịnh Phi Vũ.

“Alo! Trịnh Phi vũ, tôi vừa gặp được nữ thần của cậu nè!”

“Cậu gặp Tô Thi Hàm sao? Ở nơi nào?” Bên đầu kia của điện thoại một giọng nam vội vàng hỏi.

“Trong một nhà hàng gần trường học, mẹ của cậu ấy ghé thăm cho nên hai người đang ăn cơm ở đó. Họ vừa mới vào chắc phải đợi một lúc, cậu có muốn mình gửi vị trí không?”

Trịnh Phi Vũ vui mừng nhướng mày vội vàng nói: “Muốn! Gửi cho mình đi, mình gửi bao lì xì cho cậu!”

Đã 9 tháng trôi qua không gặp nữ thần, cuối cùng cũng có thể gặp lại rồi!

Nữ thần còn đang cùng mẹ ở cùng, đây chính là một cơ hội tốt. Muốn theo đuổi nữ thần, trước tiên phải lấy lòng được mẹ vợ!

Trịnh Phi Vũ cúp điện thoại, nhìn thấy trong Wechat có tin nhắn định vị, hắn lập tức trở nên kích động.

Hắn lập tức muốn đi ra ngoài thế nhưng vừa đi đến cửa thì liền dừng lại.

Không được, lần này đi gặp nữ thần có thể liên quan để nửa đời hạnh phúc về sau. Hơn nữa còn có mẹ của nữ thần cũng ở đó, không thể tùy ý như vậy mà đi qua.

Trịnh Phi Vũ đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên suy nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường.

Tiếp đó hắn liền khua chiêng gõ trống chuẩn bị tư thế, căn cứ vào việc nữ thần đang ăn cơm cùng mẹ, mà bày ra một bộ kế hoạch toàn vẹn.

Tô Thi Hàm cùng Phương Nhã Nhàn ngồi ở vị trí gần cửa sổ, món ăn đã gọi đang được bưng lên. Hai mẹ con vừa trò chuyện vừa ăn uống vui vẻ.

Lúc này một nhóm thanh niên trẻ tuổi bước vào quán, bọn hắn đi đến vị trí gần cửa số ngồi xuống, chỗ này cách bàn ăn của Tô Thi Hàm một bàn.


Sau đó mấy tên thanh niên này đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ rồi thốt lên một tiếng than thở.

“Woa! Đúng là quá đẹp nha!”

Phương Nhã Nhàn nghe thấy bọn họ nói vậy cũng liếc mắt nhìn ra cửa sổ, chỉ nhìn thấy một chiếc Porsche 911 màu đỏ đỗ bên ngoài quán ăn.

Lúc này nhóm thanh niên ở sau lưng bỗng lớn tiếng trò chuyện.

“Anh Phi mới mua cái xe này, đúng là thực sự quá đẹp!”

“Porsche 911 đấy! Còn là màu đỏ phong cách, xe này ít nhất cũng 2 triệu tệ đấy, Anh Phi đúng là người có tiền!”

“Anh Phi đâu phải chỉ có tiền? Người ta còn có sắc nữa nha! Anh ấy không chỉ đẹp trai còn là học bá nữa. Quan trọng nhất là anh ấy hiện tại còn không có nghĩ đến chuyện tìm bạn gái. Anh ấy đối với chuyện tình cảm đặc biệt nghiêm túc một lòng, đúng là một người hiếm thấy!”

“Anh Phi năm nay mới 21 tuổi thế nhưng lại không như chúng ta, đúng là khiến người ta ao ước ghen tị mà....”

Nhóm thanh niên ở phía sau lớn tiếng trò chuyện, Phương Nhã Nhàn ngồi đưa lưng về phía họ cho nên những lời này đều nghe rất rõ ràng, đối diện Tô Thi Hàm cũng nghe thấy hết.

Tuy nhiên cô không hề chú ý đến việc này, ở bên ngoài Porsche 911 đẹp như vậy cô cũng không hề nhìn một cái.

Trịnh Phi Vũ ăn mặc phong cách đẹp trai soái ca, tóc tai được xử lý tỉ mỉ, hắn hiên ngang bước vào quán ăn.

Lập tức nhóm thanh niên đứng lên hướng Trịnh Phi Vũ kêu gọi: “Anh Phi! Tới rồi sao? Hôm nay anh mua xe mới phải hào phóng đãi mọi người một bữa ra trò đấy!”

Trịnh Phi Vũ mỉm cười hướng về bàn ăn của nhóm thanh niên đi tới, hắn nói: “Không thành vấn đề! Mọi người cứ ăn thoải mái, thanh toán cứ để tôi.”

Bình Luận (0)
Comment