*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vấn đề của Huyên Huyên không nhỏ, Tần Lãng quyết định tự mình bón cho cậu bé, Tô Thi Hàm và dì Vương phụ trách bón cho Vũ Đồng và Khả Hinh.
Hai cô công chúa nhỏ rất ngoan ngoãn, nhất là nhóc tham ăn Vũ Đồng, mỗi lần đến giờ cơm đều rất tích cực, cũng là người ăn xong đầu tiên.
Khi nhìn thấy thức được mang tới, Vũ Đồng lập tức hưng phấn vỗ vỗ ghế nhỏ của mình, miệng còn lẩm bẩm: "Ma ma... Ăn, ha ha... Ma ma”
Tô Thi Hàm cười nói: "Vũ Đồng, là ăn cơm, không phải là ăn ma ma nha."
"Nào, nói theo mẹ nào, ăn cơm!”
"Ăn... Ha ha... chơm chơm." Vũ Đồng bị đõ ăn dụ hoặc, cố gắng học phát âm.
Cô đưa cháo đã thổi nguội đến bên miệng Vũ Đồng, cô bé lập tức nuốt vào, vừa ăn vừa vui vẻ đá chân nhỏ, điệu bộ cực kỳ thỏa mãn.
Khả Hinh ở bên kia cũng ăn như bình thường, hình như không vì trong cháo cho thêm thức ăn mà ảnh hưởng đến khẩu vị.
Chỉ còn lại Huyên Huyên, Tân Lãng đưa thìa đến bên miệng Huyên Huyên, nhóc con ngửi trước một cái, cũng không há miệng ngay.
Gần đây, cậu nhóc này rất tỉnh ranh, biết có những lúc cha mẹ bón không phải là món nhóc thích ăn. Cho nên mỗi lần trước khi ăn, nhóc đều ngửi một chút xem có phải hương vị mình thích hay không. Nếu không phải thì nhóc sẽ ngậm miệng, không chịu ăn.
Nhóc con ngửi ngửi, lông mày hơi cau lại một chút
A? Hình như hôm nay mùi vị có chút khác, lúc rước chưa ngửi mùi này lần nào. Mặc dũ không có bơ, nhưng mà mùi này rất là thơm nha!
Tân Lãng dụ dỗ nói: "Huyên Huyên! Ăn thôi nào, hôm nay cháo rất ngon đó nha."
Huyên Huyên nghe Tân Lãng nói xong, há mồm ăn thử một chút. Cháo cá tuyết vừa vào miệng, ánh mắt nhóc con lập tức sáng lên.
Vỗ lên ghế "bá bá hai cái, trực tiếp ăn sạch sẽ thìa cháo.
Ăn xong còn võ võ tay Tân Lãng: "Baba, ha ha..."
Tô Thi Hàm ở một bên cười, nói: "Xem ra Huyên Huyên kén ăn nhà chúng ta hôm nay rất hài lòng đó nha."
Tần Lãng nói: “Chắc là Huyên Huyên giống anh, thích ăn thịt”
Huyên Huyên nhanh chóng ăn hết chén cháo nhỏ, tiếp đó nhóc cúi đầu nhìn cái chén nhỏ trống không, thậm chí còn muốn ăn thêm.
Tân Lãng cầm cái chén không rồi nói: "Hết rồi nha! Huyên Huyên, buổi chiều chúng ta lại ăn nữa nha”
Huyện Huyên li3m li3m miệng, hài lòng ợ một cái.
Tô Thi Hàm quay lại một màn này, gửi đến nhóm chat của gia đình.
3n đầu tiên các bé cưng ăn cháo cá tuyết. "
"Huyên Huyên rất thích ăn, ha ha!"
Phía dưới là tin mà ông bà gửi đến.
Bà Tần: "Ha ha, Huyên Huyên nhà chúng ta giống hệt Tân Lãng lúc nhỏ, chỉ thích ăn thịt không thích ăn rau.
Ông Tần: "Thi Hàm, con và Tân Lãng phải cho Huyện Huyên ăn rau nữa nha, nếu không sau này nhóc tự ăn cơm sẽ rất kén ăn đấy."
Ông Tô: "Huyên Huyên ăn ngon quá nhỉ, ba bé cưng nhà chúng ta thật đáng yêu! Trẻ con mà, có chút kén ăn cũng bình thường, về sau sẽ thay đổi!
Bà Tô: "Đừng nghe cha con nói, ông thông gia nói đúng đấy! Huyên Huyên thích ăn thịt là chuyện tốt, nhưng mà không thể không ăn rau được nha. Về sau ăn cháo gạo thì kết hợp rau với thịt, khi còn bé không uốn nắn, về sau càng khó sửa hơn.
Tô Thi Hàm: "Cha mẹ! Mọi người yên tâm đi, con và Tân Lãng sẽ cẩn thận. Bây giờ Huyên Huyên đã chấp nhận ăn cháo rồi.
Bà Tần: "Thi Hàm! Hôm nay ba bé cưng tròn bảy tháng, gần đây luôn ăn bữa phụ, con đã cho bọn nhỏ cai sữa ban đêm chưa?"
Cai sữa ban đêm?
Tô Thi Hàm nhìn thấy từ mới này, có chút không hiểu.
Tô Thi Hàm: "Mẹ! Bây giờ đã muốn cai sữa sao? Con tính đợi khi các bé cưng được một tuổi mới bắt đầu cai sữa”
Bà Tân: "Là cai sữa ban đêm thôi, không phải hoàn toàn cai sữa. Làm như vậy để buổi tối các bé không bị tiểu đêm”
Phương Nhã Nhàn: "Đúng thế, Thi Hàm! Bây giờ bọn nhỏ đã bảy tháng, có thể cai sữa đêm rồi. Để chúng có thói quen ngủ nguyên một buổi tối, như vậy về sau sẽ tốt cho bọn nhỏ nghỉ ngơi và hoạt động Người lớn chúng ta cũng thoải mái hơn."
Tô Thi Hàm đọc xong tin nhắn của hai mẹ thì quay sang thương lượng với Tân Lãng,
"Thi Hàm! Cha mẹ nói cũng không sai, thời gian ngủ của các con bây giờ đã ngắn hơn trước, có khi thức cả buổi sáng, buổi tối thường xuyên đi tiểu đêm."
"Gần đây công ty của em khá bận, buổi tối còn phải dậy nhiều lần, như vậy thì ban ngày ở công ty cũng không được nghỉ ngơi tốt. Anh thấy mắt em có quầng thâm rồi đấy, chúng ta cai sữa đêm, để các con ngủ sâu hơn. Như vậy thì chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi thêm một chút."
Tô Thi Hàm nói: "Nói thì nói như vậy, nhưng mà các con có thể bỏ thói quen uống sữa và đi tiểu đêm sao?"
Tần Lãng nói: “Chúng ta cứ thử xem, các con cũng được bảy tháng rồi, chắc là có thể. Tối nay chúng ta sẽ bắt đầu nhé."
Ban đêm, Tân Lãng và Tô Thi Hàm quyết định thử cai sữa đêm cho ba đứa nhỏ.
Dựa theo đề nghị của bà Tô và bà Tần, hôm nay Tần Lãng và Tô Thi Hàm chơi với các bé đến mười giờ tối, mới cho các bé ăn sữa. Đặc biệt để các bé uống no một chút, sau đó mới đi ngủ.
Chờ khi cả ba bé cưng đều ngủ, Tân Lãng và Tô. Thi Hàm tầm xong, lên giường nằm thì đã là mười một giờ đêm.
Tô Thi Hàm nhìn thoáng qua chiếc nôi bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Tân Lãng, anh cảm thấy tối nay các. con có được không?”
Tần Lãng lắc đầu, nói: 'Anh không biết, nhưng mà mẹ nói, nếu các bé cưng tỉnh thì chúng ta phải giả vời như không bi
"Thi Hàm, mặc dù hôm nay bắt đầu cai sữa đêm, nhưng mà anh đoán buổi tối chúng ta sẽ phải dậy cho các con đi tiểu đêm. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta tranh thủ thời gian đi ngủ thôi”
"Được, ngủ ngon."
Hơn hai giờ sáng, một tiếng khóc của trẻ con phá vỡ không khí yên tĩnh trong phòng.
Tô Thi Hàm chợt tỉnh giấc, cả người phản xạ có điều kiện muốn bò dậy. Đúng lúc này, Tần Lãng dùng một tay ôm lấy cô, ngăn cán động tác của cô.
Lúc này Tô Thi Hàm mới tỉnh táo lại, nhớ tới chuyện tối nay muốn cai sữa đêm cho ba bé cưng, cô đành phải trợn tròn mắt, mặt đối mặt với Tân Lãng, ai cũng không đứng dậy.