Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền

Chương 42

Y phát hiện y phạm phải điều tối kỵ.

Vạn Dực nhắm chặt mắt, đúng là trong lúc vô tình, y đã lôi cả tình cảm cá nhân vào, nếu không có...... Lưu tri châu kia lộ chút sơ hở trên sảnh lớn, thiếu chút nữa y liền cứ như vậy mà bị mê hoặc, phối hợp với bọn họ diễn một vở tuồng.

Đúng vậy, Lưu tri châu biến một châu quận xinh đẹp thành khiếp đảm giống y như đúc, nhưng sơ hở duy nhất của ông ta, đó là khi Tề vương lệnh cho ông ta truyền tin về đế đô, thông báo tin tức bình an cho Thái hậu, ông ta lại không hề chần chờ, lĩnh mệnh mà đi.

Kỳ thật lúc ấy Vạn Dực cũng không có phản ứng gì, chỉ là sau khi quay về phòng, theo thói quen mà suy nghĩ sắp xếp lại mọi việc từ đầu đến cuối hai lần, mới dần dần phát hiện ra chỗ không thích hợp.

Người Tề vương muốn thông báo, là Thái hậu chứ không phải là hoàng đế.

Tuy hậu cung có tham gia vào chính sự, trong triều đình Thái hậu buông rèm chấp chính ẩn mình nhiều năm, nhưng so với ấu đế nay đã tự mình chấp chính, thế lực càng mạnh hơn vài phần. Tuy nhiên, đối với các quan lại châu quận bên ngoài mà nói, quyền sinh sát vẫn nằm trong tay tân đế.

Tân đế cùng Tề vương tranh quyền đoạt lợi, cả thiên hạ đều biết.

Lúc này hành tung của Tề vương, theo lệ thường là phải khải tấu với hoàng đế, chứ không phải là Thái hậu. Với Lưu tri châu đóng vai kẻ nịnh nọt tham sống sợ chết, sao lại tự nhiên đến thế, không hề nghi ngờ mà nhận lệnh?

Lại nghĩ sâu hơn, khi đó đột nhiên bị tập kích, sau khi Tề vương điện hạ kéo theo y chém giết thoát khỏi vòng vây, liền lập tức chạy đến Tây quận. Vạn Dực đã đấu với Tề vương từ nhỏ đến lớn, sớm biết tính nết trừng mắt tất báo của Tề vương điện hạ, nay tai họa ụp xuống đầu, Tề vương không thay đổi phương hướng, quay đầu lệnh cho viện binh bao vây tiễu trừ, phản ứng đầu tiên cũng là chạy thoát, tiếp tục đi về phía Tây quận......

Vạn Dực nheo mắt, rốt cuộc Tề vương muốn làm gì?

Hay nên nói, kỳ thật lần này bị tập kích, hoàn toàn là do hắn sắp xếp?

Nhớ đến lúc ấy thích khách từng chiêu đều tàn nhẫn muốn đẩy y vào chỗ chết, đối lập với thiếu niên Tề vương vừa sa vào lưới tình nhiệt liệt ngây thơ suốt đường đi, đáy lòng Vạn Dực không khỏi thấy lạnh cả người --

“Công tử?” Ảnh Nhất thấp giọng, “Đêm đã khuya, công tử nên nghỉ ngơi thôi.”

Vạn Dực gật đầu, cảm thấy vẫn tắc nghẽn hít thở không thông, đè nén sự ớn lạnh, phẫn nộ, đau đớn như lần đầu bị phản bội.

...... Đúng là đồ ngốc mà.

Y tự giễu mình, không phải lúc trước đã hạ quyết tâm rồi ư, rốt cuộc cũng không thờ ơ nổi?

Ảnh Nhất chỉ yên lặng nhìn cử chỉ khác thường của công tử tối nay. Không ai rõ ràng hơn hắn ta, công tử là loại người ngoài nhiệt tình trong giá lạnh. Nếu chỉ xem là bèo nước gặp nhau, đương nhiên sẽ vô cùng dễ chịu, nhưng nếu muốn đi sâu vào nội tâm được bảo vệ tầng tầng lớp lớp của công tử, sẽ khó khăn trùng trùng.

Tối nay công tử thất thường, chẳng lẽ đúng là không biết vào lúc nào...... Công tử đã bị Tề vương âm thầm làm cảm động ư......

Buổi trưa hôm sau, Vạn Dực mới khoan thai cùng Hoa Ứng Nhiên bước đến.

Quen luyện kiếm từ bình minh, Tề vương điện hạ đã sớm ngồi ở phòng khách chờ y.

“Vạn Dực!” Nhưng khi ánh mắt lấp lánh của Kỳ Kiến Ngọc liếc đến Hoa thần y bên cạnh y, đã nhanh chóng trở nên tăm tối, “...... Thần y dậy cũng thực sớm.”

Hoa Ứng Nhiên chỉ mỉm cười, không trả lời.

Giờ phút này tâm tình của gã, cực, kỳ, tốt!

Vạn Dực ngày càng nảy nở, dung mạo cũng ngày càng xinh đẹp ngây người. Chỉ rửa mặt chải đầu, chỉnh trang một chút đã thành thiếu niên áo đen đai lưng đỏ giản đơn, cài tóc trân châu, y chỉ cần đứng tựa lan can, liếc mắt lười biếng, một cái ngoái đầu liền hút mất hồn người. Đứng bên cạnh y, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên Hoa Ứng Nhiên hưởng thụ được cảm giác bị bỏ qua, dọc đường đi, toàn bộ ánh mắt ngỡ ngàng nóng bỏng, đều đổ hết lên người Vạn Lang.

-- điều này không làm gã mừng rỡ như điên sao được?

Về phần tâm tình của Tề vương điện hạ...... gã chả quan tâm.

Vạn Dực ngồi xuống bên cạnh Kỳ Kiến Ngọc, dịu giọng nói, “Điện hạ, chuyện của Lưu tri châu đến đâu rồi?”

Kỳ Kiến Ngọc và y ngồi chung một bàn...... Ừm, còn có gã Hoa thần y chướng mắt nữa.

“Cách ly toàn bộ dân chúng nhiễm bệnh là quan trọng nhất,” Kỳ Kiến Ngọc nói, “Tiếp đến phải làm phiền Hoa thần y kê đơn thuốc, lần này thù lao trăm lượng nhất định sẽ không thiếu, hy vọng Hoa thần y có thể dốc hết toàn lực cứu chữa......”

“Đợi đã,” Hoa Ứng Nhiên lắc lắc ngón tay, “Ai nói là trăm lượng?”

Kỳ Kiến Ngọc đen mặt, “Trên đường cái, bổn vương nghe chính miệng ngươi nói.”

“Đó là giá chẩn bệnh lần trước,” Hoa thần y bắt đầu nghịch móng tay, “Hiện tại giá cả đương nhiên phải khác.”

“......”

Tề vương điện hạ thở sâu, “...... Vậy Hoa thần y muốn nhận bao nhiêu tiền chẩn bệnh?”

“Chậc chậc, tiền bạc làm sứt mẻ tình cảm đó,” Hoa thần y cười tủm tỉm lật lòng bàn tay của mình, “Chỉ cần tăng gấp đôi là được ~”

“...... Ngươi muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của hả?”

“Không không không, tại hạ hành y cứu người nhiều năm, không ức hiếp người già trẻ nhỏ, tiền chẩn bệnh này tuyệt đối hợp lý,” Hoa Ứng Nhiên bắt đầu tính toán, “Điện hạ người xem đó, lần trước bệnh dịch mới vừa khởi phát, bệnh trạng chỉ có một, đồng thời bệnh dịch cũng không lan tràn, dược liệu cần thiết đương nhiên rất dễ giải quyết, nhưng đã hơn một tháng, trận dịch này đã bắt đầu xảy ra biến chứng, đồng thời số dân chúng nhiễm bệnh cũng tăng cao, dược liệu cần thiết phải...... bla bla.”

Vạn Dực liếc Tề vương đang ép giá Hoa thần y một cái, “Điện hạ......”

Tề vương lập tức quay đầu.

Vạn Dực chậm rì rì thoáng nhìn về phía Lưu tri châu đang đứng xa xa ở một bên, “Điện hạ định cướp công của Tri châu đại nhân ư? Nên hợp tình cho Tri châu đại nhân cơ hội biểu hiện chứ.”

Tề vương điện hạ nhất thời đầy ý sâu xa liếc mắt nhìn Lưu tri châu một cái, ánh mắt tối tăm.

Lưu tri châu:...... Các ngươi thật tàn nhẫn.

“Đại nhân! Không hay! Không hay rồi --”

Vạn Dực đang định mở miệng, bỗng nhiên từ ngoài đại sảnh truyền đến một trận ồn ào, xen lẫn trong đó vài tiếng kêu thảm, lộn xộn rối ren.

Những người đang ngồi chợt biến sắc.

“Lưu tri châu, chuyện gì thế này?!”

Tề vương chợt ra uy, dưới cơn giận lôi đình, sát khí quét khắp sảnh.

Người hầu, binh linh vốn đang nhao nhao ồn ào trong nháy mắt liền miệng câm im tiếng, mặt Lưu tri châu từ trắng thành đỏ, lại từ đỏ biến xanh, nơm nớp lo sợ nói, “...... Khởi bẩm điện hạ, là, là đám điêu dân bên ngoài...... Lại bắt đầu tạo phản......”

Vạn Dực mẫn cảm túm được một từ, “Lại?”

“Hạ quan đáng chết, hạ quan cai quản không tốt......” Lưu tri châu nằm sấp bò tới, nước mắt đầm đìa quỳ gối dưới chân hai người, làm trò hề, “Mấy ngày qua lũ điêu dân kia đã vây quanh biệt viện ba lần, nhưng...... Nhưng lúc này đây...... Lúc này lại không thể tưởng được mà đánh thẳng vào đây!”

Vạn Dực gần như vỗ tay cho ông ta, hành động kỹ càng đến mức này, Côn Khang vương gì, Liễu đại ban gì đó, toàn bộ đều phải dẹp sang một bên.

Hoa thần y bỗng dưng phản ứng, “Ngươi nói đánh thẳng vào đây?” Không đợi Lưu tri châu mở miệng, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng vó ngựa càng ngày càng gần bên ngoài đã cho gã đáp án chính xác nhất.

Hoa Ứng Nhiên lập tức quay người muốn thu dọn hòm thuốc, đều là tiền của gã đó! Tiền --

Tề vương điện hạ lại vô cùng dứt khoát giữ chặt Vạn Dực, kéo y ra phía sau, bảo vệ kín kẽ, sát khí tràn trề rút kiếm ra khỏi vỏ, “Chỉ là một đám dân đen, lát nữa bổn vương đánh giết mở đường ra ngoài, ngươi nhớ phải đi theo phía sau ta, chớp thời cơ phá vòng vây......”

Vạn Dực chỉ mím môi một cái, “Đa tạ điện hạ......”

“Ngươi không cần tạ ơn ta,” Tề vương điện hạ không quay đầu lại, tay trái không cầm đao lại đột nhiên túm lấy y, lòng bàn tay có nốt chai mỏng khẩn trương nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay non mịn của y, rồi sau đó nhanh chóng buông ra, Tề vương điện hạ ửng đỏ bên tai, “Nếu, nếu lần này thuận lợi về kinh...... Bổn vương đương nhiên...... sẽ cho Vạn Lang một câu trả lời thuyết phục.”

Vạn Dực mỉm cười đáp, “...... Vạn Dực chờ mong.”

Kỳ Kiến Ngọc không tự giác nhếch khóe miệng, không thấy đáy mắt lạnh lẽo của người thiếu niên được bảo vệ sau lưng.
Bình Luận (0)
Comment