Ở Lại Trong Lòng Anh

Chương 27

Sau hơn nửa năm, căn hộ mới của Tống Cần đã sẵn sàng để dọn vào ở. Cô mời bạn bè, đồng nghiệp đến nhà mới để mừng tân gia, phòng khách tràn ngập hoa và trái cây, không khí đầy ắp niềm vui.

Nhà hơi nhỏ nhưng Tống Cần rất hài lòng, cô dọn dẹp cẩn thận, đi đi lại lại trong phòng, càng nhìn càng thấy thích.

Đây là tổ ấm của riêng cô, có thể che mưa che gió, nơi cô có thể khóc khi buồn, cho cô chỗ ngủ ấm áp, thêm vào đó, cô không phải trả tiền thuê nhà, không phải lo lắng về việc hwojp đồng thuê bị chấm dứt đột ngột, cũng có thể mua bất cứ thứ gì mình muốn mà không cần phải cân nhắc kích thước khi dọn đi.

Cuối cùng cũng có được một nơi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, cô tự nhiên cảm thấy rất vui vẻ.

Thẩm Minh Tích đã đến đây vài lần, cũng góp ý cho cô về thiết kế, bố trí từng ngóc ngách, phần lớn đồ đạc ở đây cũng là do anh mua.

Anh tặng cô một chiếc máy chiếu với hình ảnh bầu trời đầy sao tuyệt đẹp, khiến cô có cảm giác như đang cắm trại trong một vùng đất hoang dã.

“Em muốn mua gì cứ nói, anh sẽ mua cho em.” Đây là điều anh thường nói nhất với cô trong sáu tháng qua.

Từ khi hai người chính thức hẹn hò, thỉnh thoảng anh hỏi cô cần gì để anh mua, phần lớn những lần như vậy cô đều từ chối, không phải vì sợ nợ anh mà vì sau khi ở bên anh, cô cảm thấy rất hài lòng, ngay cả những yêu cầu về vật chất cũng không còn được cô xem trọng.

Người đang hạnh phúc thì uống nước cũng no bụng, cô từng cho rằng đây là một câu nói rất phi thực tế, nhưng bây giờ cô cũng phần nào đồng ý với điều đó.

Những ngày bên nhau của họ rất đơn giản, giống như hầu hết các cặp đôi, họ ăn uống, đi mua sắm, xem phim, cũng rất thích đi siêu thị sau giờ làm việc để mua nguyên liệu rồi vào bếp nấu ăn cùng nhau.

Mỗi sáng thứ bảy, cô đều đến quán, cùng anh uống cà phê, ăn bánh và giúp anh mở cửa, anh cũng chính thức giới thiệu cô với nhân viên, vì vậy mọi người đều vui vẻ gọi cô là "bà chủ."

Theo thời gian, cô đã thích nghi với vai trò này, mỗi khi gặp đuợc những vật trang trí phù hợp, cô sẽ mua mang đến nhà hàng, đến nỗi Thẩm Minh Tích thậm chí còn lập cả một góc để trưng bày những thứ cô mang đến.

Đối với Tống Cần, cuộc sống dường như chưa bao giờ viên mãn đến thế, tất nhiên sự viên mãn đó được thể hiện bằng tâm trạng vô lo vô nghĩ..

Có Thẩm Minh Tích ở bên cạnh, cô cảm thấy đặc biệt thoải mái.

“Nếu có gì khác biệt, thì là bây giờ tanh không còn cảm thấy cô đơn nữa.” Thẩm Minh Tích ngồi trên ghế sofa, chậm rãi gọt vỏ táo.

Anh muốn phô diễn kỹ năng gọt vỏ đã luyện tập suốt ba ngày trước mặt Tống Cần, nhưng chưa đầy mười giây, anh đã cắt đứt vỏ táo, lặng lẽ bỏ phần vỏ kia vào thùng rác, tiếp tục gọt rồi đưa cho Tống Cần.

Tống Cần cầm lấy quả táo, nhét một miếng mận vào miệng anh, nhẹ nhàng nhìn anh rồi nói: "Vậy thì đừng lo, sau này cuộc sống của anh sẽ không bao giờ cô đơn nữa, vì thực ra em là một người nói rất nhiều."

Thẩm Minh Tích mỉm cười, đưa tay kéo cổ chân cô, đặt lên đùi mình, nhìn xuống chân cô nói: “Em cứ nói nhũưng gì em muốn, anh thích nghe.”

“Anh có thích nghe em cằn nhằn không?”

"Thích, anh thấy lời cằn nhằn đôi khi cũng có đạo lý trong đó."

"Thật không?" Cô tò mò hỏi, "Phần lớn lời cằn nhằn chỉ toàn mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thôi, rất vô nghĩa."

"Em có nhớ trước đây anh kể gì với em không?Anh nói với em quan hệ của anh kốt với hai đồng nghiệp ở bộ phận khác không tốt lắm, trong quá trình hợp tác dự án còn xảy ra rất nhiều vấn đề lặt vặt. Em gợi ý anh mời họ trà sữa, hóa ra lại thành công. Ngày hôm sau họ chủ động mời anh đi ăn tối sau khi tan sở ”.

“Họ thực sự thích uống trà sữa à?”

"Họ có bạn gái ở cùng một tòa nhà văn phòng. Trà sữa được đưa cho mấy cô bạn gái." Anh nói: "Anh đã mua nhãn hiệu và hương vị mà em chỉ. Sau đó mới biết chỗ này rất nổi tiếng, chỉ trong vài giờ đã bán hết, đương nhiên hai cô bạn gái kia rất hài lòng."

Thương hiệu trà sữa đó đã làm rất tốt việc tiếp thị, kinh doanh phát đạt, ngày nào cũng có hàng dài người xếp hàng, chỉ riêng buổi sáng số lượng vé đã lên tới 300 chiếc, để mua được hương vị đặc biệt không hề dễ dàng, có thể tưởng tượng hai cô bạn gái kia cảm thấy rất thành tựu khi khoe trên trang cá nhân.

Ánh mắt anh di chuyển từ chân đến mặt cô, anh nói với giọng tán thưởng: "Thậ là một người vợ tốt."

Tống Cần thấy trong đầu nổ vang một tiếng, trên người cũng nổi lên một lớp da gà, lắc đầu tỏ ý phản đối. Một lúc sau, cô đặt quả táo trong tay xuống, hỏi: "Anh định thưởng cho em thế nào?"

"Em muốn anh thưởng thế nào, em không muốn tiền tiêu vặt từ anh, cũng không muốn nhận quà đắt tiền." Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là, một nụ hôn nhé?"

"Hôn cái gì?"

Anh đến gần, ngửi mùi hương trên người cô rồi thì thầm: “Để anh xem nào.”

"Anh là chó à? Dí mũi vào người em làm gì?" Cô không khỏi bật cười, một ít tóc của anh chạm vào cổ cô.

Cô vừa tắm xong, trong phòng bật điều hòa, cô mặc bộ đồ ngủ thoải mái, nằm trên sofa. Dù sao thì anh cũng là bạn trai của cô nên không cần phải ngại ngùng lúc này.

Anh hít vào mùi hương trên cơ thể cô, cuối cùng hôn lên đôi vai trần của cô, đầu tiên là vai trái, sau đó là vai phải.

Tống Cần đưa tay gõ nhẹ vào trán anh, nói: "Hôn nhưng không được phép cắn nhé."

“Không có dấu răng.” Anh xác nhận.

Khi họ hôn nhau lần đầu tiên, anh đã cắn môi cô một cách thô bạo, khi đó anh nói rằng vì cô vừa ăn trứng tráng cà chua nên trên môi còn sót lại mùi vị rất hấp dẫn, không kiềm chế được nên muốn cắn.

Sau đó, mỗi lần anh hôn, cô đều nhắc anh không được cắn.

Anh nhìn cô chăm chú, đột nhiên nói: “Gần đây em càng ngày càng dễ thương.”

“Dễ thương ở đâu?”

“Tất cả.” Anh không biết bộ phận nào đặc biệt dễ thương nên chỉ nghĩ ra một câu trả lời chung chung, sau đó ôm cô vào lòng, “Ddeer anh ôm thế này một lúc.”

“Anh không thấy chán sao?” Cô nhướng mi nghi ngờ nhìn anh, sau đó dùng ngón tay chọc vào mặt anh, “Sao gần đây anh lại dính người thế?”

“Anh không biết, anh chỉ cảm thấy an toàn khi ôm em.” Anh giải thích, “Anh không thích cảm giác vòng tay trống rỗng.”

"..."

Được rồi, cứ để anh ôm thế này cũng được.

Cô đã quen với hơi thở và nhiệt độ cơ thể của anh, tuy vậy nhưng nhịp tim và nhiệt độ cơ thể vẫn tăng nhanh như những ngày đầu.

Nhưng mỗi lần anh ôm cô như vậy, anh đều ômrất lâu, như thể anh không hề mệt mỏi, cho đến khi cô đổ mồ hôi mới buông ra.

“Chúng ta đã ở bên nhau bao lâu rồi?” Anh uể oải hỏi cô, “Ý anh là chính thức ở bên nhau.”

"Bảy tháng? Tám tháng?" Cô không nhớ cụ thể là ngày nào.

"Các cặp đôi thường tiến xa đến mức nào sau khi ở bên nhau bảy hoặc tám tháng?"

"Tùy người thôi. Này, anh đang nghĩ gì vậy?" Cô mỉm cười, "Đừng hòng nghĩ đến chuyện lợi dụng em nhé."

“Anh chưa nghĩ tới.” Anh bình tĩnh nói: “Chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

"Thật là một người tốt bụng."

Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi buông cô ra, đi vào bếp pha trà, trong khi cô nằm trên ghế sofa vui vẻ nhìn điện thoại.

Nhưng có vẻ anh pha trà trong bếp quá lâu, cô chạy đến bên anh, thấy anh đút tay vào túi áo len, nhìn xuống bình trà chà là và trà kỷ tử, đứng đó giống như một tác phẩm điêu khắc.

"Có chuyện gì thế? Anh đang chiêm nghiệm gì vậy?"

Anh quay lại nhìn cô, nói đơn giản: “Anh không muốn làm người tốt nữa, anh muốn làm một tên cặn bã.”

"..."

Từ "cặn bã" này cũng có điển tích. Một cô gái mới vào công ty Tống Cần đã kể, tên đàn ông cô ấy xem mắt là một tên cặn bã, lần đầu gặp nhau đã tìm đủ mọi cách đụng chạm tay chân, thậm chí là ẩn ý quan hệ giưòng chiếu. Theo lời kể thì tên đó gần như muốn kéo cô gái kia về nhà làm bậy. Tống Cần kể lại cho Thẩm Minh Tích, hai người đều phẫn nộ gọi hắn là "cặn bã."

Hai người nhìn nhau, im lặng một lúc.

Tống Cần trước tiên xoa dịu bầu không khí bằng nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói: "Anh khác với những người đàn ông chỉ muốn lợi dụng người khác. Đây thật ra là yêu cầu chính đáng của anh."

Dù sao anh cũng là đàn ông, anh là bạn trai của cô, bọn họ đã ở bên nhau gần tám tháng, cô không phản đối việc anh thực sự muốn làm với cô, cùng lắm chỉ là cảm giác khẩn trương.

“Ý là, em sẵn lòng?” Anh hỏi khá thẳng thắn.

Tống Cần tựa hồ suy nghĩ một chút rồi trịnh trọng gật đầu: “Ừ, em sẵn lòng.”

“Khi nào và ở đâu?”

"Thời gian? Dù sao cũng không phải hôm nay. Địa điểm? Cũng không nên ở đây." Tống Cần nhìn chung quanh, "Bởi vì đây là nhà em, hoàn cảnh quá quen thuộc, rất ngượng ngùng."

Thẩm Minh Tích: “…”

“Để em suy nghĩ đã, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ.” Tống Cần nói.

“Thời gian thì tuỳ em, nhưng không được quá một tháng, địa điểm là nhà anh.” Thẩm Minh Tích nhìn cô, “Như vậy được không?”

"Nghe có vẻ ổn...."

“Vậy thì quyết định đi.” Anh kết luận: “Khi nào ấn định thời gian thì cho anh biết."

Vừa nói, anh vừa cầm ấm trà đi đến phòng khách, bình tĩnh nói thêm: “Tất nhiên, tốt nhất là báo trước hai ngày để anh còn chuẩn bị. "

“Mạn phép hỏi, anh cần chuẩn bị những gì vạy?” Tống Cần ngạc nhiên.

"Tìm một vài đoạn video ngắn và học hỏi một chút."

"..."

Tống Cần thống nhất ngày và báo cho Thẩm Minh Tích trước hai ngày, sau khi gửi Wechat, Thẩm Minh Tích trả lời bốn chữ “không được hối hận” chỉ trong vài giây.

Ngày hẹn, Tống Cần thay đồ đi đến chỗ Thẩm Minh Tích, xuống lầu, cô đặc biệt nhìn thời gian, đã là 1 giờ 45 phút chiều, cô lại nhìn lên mặt trời chói chang, chợt cảm thấy có chút xấu hổ, mặt trời còn đang chiếu sáng chói chang, bọn họ đã định làm chuyện đen tối.

Khoảng thời gian này do Thẩm Minh Tích lựa chọn, anh nói khá hợp lý: “Sau khi xong việc, chúng ta có thể ngủ trưa cùng nhau, sạc năng lượng rồi dậy ăn tối, còn có thể đi dạo bên bờ sông sau bữa tối."

Để hợp tác với sự sắp xếp của Thẩm Minh Tích, Tống Cần cũng xin phép giáo viên cho nghỉ nửa ngày.

Tống Cần vào cửa, cô thấy Thẩm Minh Tích đã dọn dẹp phòng sạch sẽ, chuẩn bị trước trái cây, bánh quy và nước đường đỏ, cô nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, trong đầu hiện lên một ảo giác, liệu việc tiếp theo cô làm có phải là hiến máu nhân đạo không vậy?

Dưới sự năn nỉ của Thẩm Minh Tích, Tống Cần chậm rãi ăn mấy cái bánh quy, mấy trái nho, uống thêm một ngụm nước đường đỏ, cảm thấy mình không thể nào chịu nổi ánh mắt của anh nữa, cô nói: "Bắt đầu đi!"

Kết quả là... có vài khúc mắc.

Hai người đầu tiên bỏ ra một ít thời gian để c.ởi quần áo, sau đó lại dành thời gian khám phá lẫn nhau, nhưng vẫn không tìm ra được điểm chính yếu.

"Anh có tham khảo trước thật à?" Tống Cần tò mò hỏi người đang nằm trên người cô, lưng đầy mồ hôi, có lẽ vì căng thẳng, cô cảm thấy động tác của anh hơi mạnh bạo.

“Ừ, anh đã xem qua rồi.” Giọng anh gần sát vai cô.

"Đợi đã, cánh tay trái của anh đang đè tóc em, anh bỏ tay ra trước đi, em vén tóc qua một bên đã." Một lúc sau, cô thở phào nhẹ nhõm, "Bây giờ ổn rồi. "

Thấy ánh mắt anh đang dán chặt vào cô, không nhúc nhích, khiến toàn thân cô nóng bừng, Tống Cần không khỏi thắc mắc: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”

“Trông em khác hẳn lúc mặc quần áo.” Anh cẩn thận quan sát, xem xét từ đầu đến chân, trịnh trọng nói: “Anh thích bộ dạng bây giờ của em hơn.”

"Đừng nói nhảm nữa, tiếp theo phải làm gì?” Cô ngượng ngùng lấy tay che mắt anh, không kịp suy nghĩ: “Nhanh lên.”

“Để anh xem, nếu không anh sẽ không cử động được.” Anh nhẹ nhàng kéo tay cô xuống, đặt lên vai mình.

"..."

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cô đổ mồ hôi đầm đìa, trong lòng thở dài, cuối cùng cũng ổn. Sau đó cô nhanh chóng trợn mắt, nhẹ giọng hỏi: “Có phải là kết thúc hơi nhanh không?"

"Kết thúc? Em nghĩ dễ vậy à?" Anh cúi đầu cắn tai cô, "Đối với anh là một chặng marathon..."

"..."

Tống Cần không biết từ lúc nào đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, cũng không biết ngủ bao lâu, tóm lại là rất mệt mỏi, có một lần tỉnh dậy giữa chừng, trở mình rồi ngã vào trong chăn, lại ngủ ngon lành.

Cô ngủ suốt, đến gần tối mới tỉnh dậy.

Cô mở mắt ra, thấy Thẩm Minh Tích đã mặc quần áo ở nhà, ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng cúi đầu nhìn cô.

“Mấy giờ rồi?” Cô hỏi anh.

“Năm giờ kém mười,” anh nói.

"Anh có mùi chanh, mới tắm à?" Cô hỏi.

"Ừ, ra mồ hôi nên thấy khó chịu."

Cô chống tay lên, lười biếng nói với chính mình: “Em không muốn tắm, phiền phức quá.”

Anh nghe vậy liền mỉm cười, vuốt tóc cô, nói: “Không tắm cũng vẫn thơm.”

Cô lấy tay che mặt, đột nhiên lắc đầu, cảm thấy rất xấu hổ.

“Chuyện gì?” Anh nhìn hành động trẻ con của cô, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, hôn tóc cô rồi ôm cô vào lòng, “Em có hối hận khi ở bên anh như vậy không?”

“Không.” Cô lẩm bẩm trong vòng tay anh, “Em chỉ hơi xấu hổ."

Anh dịu dàng ôm cô, không nói một lời.

“Em không hề hối hận.” Cô ngẩng đầu, nghiêm túc nói với anh: “Một chút cũng không.”

Anh h.ôn lên chóp mũi cô, chậm rãi nói: “Anh cũng không hối hận.”

Cô mỉm cười hạnh phúc, nằm trong vòng tay anh gần hai mươi phút mới uể oải mặc quần áo xuống giường.

Anh gọi nhiều loại đồ ăn, có súp gà, cá hấp, thịt lợn om và rau xào, đều là những món đơn giản nhưng đủ dinh dưỡng.

Tống Cần không khỏi thở dài nhìn bát đĩa trên bàn, “Hình như em vừa trải qua một cuộc đại phẫu.”

Anh mỉm cười, sau khi ngồi xuống còn tiếp tục gắp rau cho cô, đồ ăn trong bát nhỏ càng ngày càng chất cao.

“Anh chu đáo như vậy, cảm giác như đang bị em lừa.” Cô nói đùa, cắn một miếng thịt kho, cảm giác béo nhưng ngậy, lại có vị ngọt của đường phèn, ăn rất ngon.

"Sao em lại cảm thấy áy náy? Anh không làm việc này để lấy lòng em đâu." Anh nghe xong liền đặt đũa xuống, nhìn cô chằm chằm rồi nói.

"Anh không định tiếp tục làm cặn bã sao?" Cô gắp cho anh một miếng cá hấp.

“Anh có chuyện muốn nói với em.” Giọng anh trở nên nghiêm túc.

“Ừm?” Cô cảm nhận được thái độ của anh nên chăm chú lắng nghe.

Anh lặp lại, “Anh đang nghiêm túc đấy.”

"Có lẽ em không tin chuyện này, nhưng anh rất nghiêm túc với em. Anh chỉ đưa ra lời tỏ tình sau khi anh chắc chắn rằng anh muốn ở bên em mãi mãi." Anh chậm rãi nói, "Anh biết vừa rồi em chỉ nói đùa, nhưng anh muốn em hiểu, mọi kế hoạch tương lai của anh đều bao gồm cả em. Anh muốn chúng ta ở bên nhau đến già.”

Tống Cần không nói nên lời, trong lòng có một cảm giác vừa ấm áp vừa chua xót.

“Anh đang cầu hôn em à?” Một lúc sau, cô muộn màng xác nhận với anh.

"Nếu em bằng lòng kết hôn thì cứ coi đó là lời cầu hôn của anh. Nếu em không bằng lòng, anh sẽ tôn trọng em. Chúng ta có thể ở bên nhau như thế này đến già, chỉ cần chúng ta hạnh phúc là đủ rồi."

Tống Cần nghe xong liền đặt đũa xuống, trực tiếp đứng dậy, tiến lại gần người đàn ông ngồi đối diện, hôn thật mạnh lên trán người đàn ông đó rồi nói: “Được rồi anh yêu, em hiểu ý anh rồi. "

“Được, chỉ cần em hiểu.” Anh cầm đũa gắp cá trong bát, một lúc sau mới hỏi cô: “Mà này, vừa rồi em gọi anh là gì?”

“Anh yêu,” cô nói thẳng thừng.

"Hơi sến súa một chút, nhưng... nghe khá hay. Nói lại lần nữa đi."

"Anh yêu của em."

"Em đang gọi anh à?"

"Ừ, anh là anh yêu của em."

"Nói lại lần nữa."

"Anh yêu, cục cưng."

"Giọng điệu trìu mến như vậy? Ai là cục cưng của em?"

"Này, anh nói đủ chưa?"

“Chưa xong đâu.” Anh tiếp tục hỏi: “Anh thật sự là cục cưng của em à? Là duy nhất?”

"Chắc chắn rồi. Anh là cả bầu trời, là kho báu mà em tìm được." Cô gần như cảm thấy thích thú với trò chơi trẻ con này, "Anh yêu, em yêu anh."

“Anh cũng yêu em.” Cuối cùng anh cũng hài lòng, đưa tay chạm vào tóc cô, “Người bạn gái hoàn hảo của anh.”

******* HOÀN ******* 
Bình Luận (0)
Comment