Ở Rể

Chương 12

"Nếu các vị vẫn còn đang suy nghĩ, vậy ta xin mạo muội đi trước".

Lúc này, một vị công tử tuấn tú đứng lên, phe phẩy chiếc quạt trong tay, ung dung đứng trên đài thơ như đang đi dạo trong sân.

Khi hắn dừng lại, một người phụ nữ xinh đẹp phụ trách chép thơ bên cạnh cầm bút lông chuẩn bị ghi những câu thơ hắn sắp đọc.

Lúc này mọi người bàn tán xôn xao: "Là hắn”.

"Ai?"

"Tài tử nổi tiếng nhất Giang Nam, Đào Văn Liễu!"

"Chính là hắn sao!"

Mọi người đều kinh ngạc, thơ của Đào Văn Liễu rất nổi tiếng vào thời nhà Ngụy.

Hắn xuất thân từ một gia đình học giả, trong nhà rất nhiều đời đều đọc sách. Giang Nam lại là thánh địa văn hóa, Đào Văn Liễu từ nhỏ đã tài hoa xuất chúng, nổi bật so với bạn cùng trang lứa.

Là tài năng trẻ nổi tiếng nhất Giang Nam, Đào Văn Liễu xứng đáng với danh hiệu này.


Danh tiếng của hắn được thể hiện rõ qua phản ứng của những cô gái có mặt, Những cô gái vốn dè dặt ban đầu giờ đều nhìn hắn không chớp mắt.

Chỉ thấy Đào Văn Liễu chắp một tay sau lưng, đầu hơi ngẩng lên nhìn trời. Đó là những động tác cần thiết của người xưa khi ngâm thơ, nếu không làm vậy thì sẽ không thể xuất khẩu thành thơ. Hắn khẽ cau mày và bắt đầu ngâm:

“Thơ tự sự”:

Độc luật khan thư thập tứ niên.

Ô sa đầu thượng hữu thanh thiên.

Nam nhi dục họa Lăng Yên Các.

Đệ nhất công danh bất ái tiền".

Ý nghĩa của bài thơ này là “tôi” học tập để ra làm một vị quan ngay thẳng, mong có thể vươn lên dẫn đầu và thể hiện hoài bão của mình trong tương lai, “tôi” chỉ yêu danh vọng mà không ham tiền.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Tiêu Lâm lắc đầu, quả nhiên, thói khoe khoang đã có từ xa xưa.

Bài thơ kết thúc, hiện trường im lặng, vô số tài tử trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Những người vừa rồi nghi ngờ Đào Văn Liễu giờ đều gật đầu khen ngợi tham vọng của hắn.

Ngay cả Ngụy Thanh đang đứng cạnh Tiêu Lâm cũng vỗ tay tán thưởng.

Khi hắn vỗ tay, mọi người cũng vỗ tay hoan hô, đặc biệt là những cô nương nhẹ dạ, trong mắt họ đầy sao, đang thì thầm với những nô tì đi cùng, mặt và tai đỏ bừng lên.

"Không tồi, hắn không chỉ có tài, còn có hoài bão lớn!" Ngụy Thanh liên tục gật đầu, hắn đã sớm nghe nói Đào Văn Liễu này rất có khí chất, hôm nay nhìn thấy tận mắt, hóa ra là danh bất hư truyền.

Thấy Tiêu Lâm thờ ơ, Nguỵ Thanh nghi hoặc hỏi: "Tiêu Lâm huynh, huynh thấy thế nào? Có ổn không?"

"Bình thường, không có gì đặc sắc”.


Tiêu Lâm muốn cười, chẳng lẽ đây gọi là có hoài bão lớn sao?

Không phải hắn coi thường bài thơ của Đào Văn Liễu. Từ xa xưa, nhiều học giả đã viết ra những bài thơ đầy đam mê, những lời thơ đó giống như những viên ngọc trai trên dòng sông lịch sử, dù trải qua hàng nghìn năm, chúng vẫn tỏa sáng rực rỡ và dẫn đường cho thế hệ tương lai, cho họ động lực tiến về phía trước và nỗ lực hoàn thiện bản thân.

Bài thơ này vô cùng bình thường.

Ngụy Thanh ngạc nhiên, giữa lông mày thoáng chút không vui.

Hắn cho rằng bài thơ quả thực hay, nhưng theo lời Tiêu Lâm thì chỉ ở mức trung bình. Hắn biết Tiêu Lâm còn trẻ nên có thể có chút ngông, nhưng hắn không thích những người nói suông, khoe khoang về mình.

Bây giờ Đào Văn Liễu đã là một nhân tài nổi tiếng, còn Tiêu Lâm thì chưa được biết đến. Tuy Tiêu Lâm có hiểu biết rộng rãi nhưng giữa hắn và Đào Văn Liễu vẫn có một khoảng cách lớn.

Chỉ là Ngụy Thanh là người có nội hàm nên không để cảm xúc lộ ra trên mặt, nói: “Hình như Tiêu Lâm huynh rất tự tin, huynh cũng có thể thử lên đài một lần cho các cô nương cổ vũ”.

"Lên thì đương nhiên phải lên rồi. Nhưng đợi người đó làm xong đã”.

Người mà Tiêu Lâm nhắc đến chính là chàng trai trẻ trông vô cùng cao quý bên cạnh Tần Phượng Uyển.

Người đàn ông này và Tần Phượng Uyển rất hợp nhau, hắn ta nói gì đó khiến Tần Phượng Uyển vốn kiêu ngạo và lạnh lùng bình thường phải che miệng cười không ngừng.

Khi vị quý công tử này bước lên sân khấu, Tiêu Lâm nhận thấy Đào Văn Liễu vừa rồi rất cao hứng giờ đột nhiên sắc mặt hơi thay đổi.

Người đàn ông bước tới, nhẹ cúi đầu: "Đào huynh, rất vui được gặp huynh”.


"Hân hạnh được gặp Chu Hành huynh" Đào Văn Liễu mặc dù đáp lại lời chào, nhưng thái độ lại có chút lạnh lùng, động tác có chút coi thường.

Mọi người đều có chút kinh ngạc khi thấy thái độ của Đào Văn Liễu. Dù sao Đào Văn Liễu vốn là người ôn hòa lễ phép, tại sao nhìn thấy Chu Hành sắc mặt lại thay đổi?

Mọi người trong đám đông nghe đến tên Chu Hành đều thay đổi sắc mặt.

Chu Hành là tài tử nổi tiếng chốn kinh thành và là nhân tài bậc nhất thời Đại Ngụy. Hắn không viết nhiều thơ như Đào Văn Liễu, nhưng độ nổi tiếng của hắn gần như ngang bằng với Đào Văn Liễu.

Chu Hành họ Chu, nghe họ này liền biết hắn là họ hàng với Chu vương phi.

Bây giờ nhà họ Chu là thân thích của Nguỵ Giam Quốc nên rất có danh tiếng trong triều, Chu Hành cũng tham gia kỳ thi Hương năm nay, sau này sẽ vào triều làm quan, vì vậy địa vị của Chu Hành càng cao quý.

Chẳng trách Tần Phượng Uyển mặc kệ nguy cơ bị thiên hạ chỉ trỏ để ra ngoài đi dạo với hắn. Hắn ta là một người tài giỏi, địa vị nổi bật, đây là loại tài tử được các cô gái ngu dốt ưa chuộng nhất.

Trước đây, Tiêu Hình có thể rụt rè, nhưng Tiêu Lâm thì không.

Chu Hành bước lên đài ngâm thơ, nói: “Tại hạ bất tài, mong mọi người bỏ quá cho”.

Bình Luận (0)
Comment