Tân gia không cần đứa con rể Hội nguyên, nhưng lại rất cần thể diện!
Những người có tên trong danh sách đều phải về từ đường báo cáo tổ tiên, theo nguyên tắc thì Tiêu Lâm nhất định phải có mặt ở đây.
Tân lão thái thái gần mười ngày trước đích thân đuổi Tiêu Lâm ra khỏi cửa, giờ lại phải đích thân gọi hẳn trở về!
Tân lão thái thái hít một hơi thật sâu, Tân Phong thì phừng phừng lửa giận, nói: “Nếu chúng ta đi mời hắn về thì làm sao đối mặt với muội muội đây? Lần trước hẳn ở trong từ đường tổ tiên nói năng xằng bậy, muội muội đã khóc mấy. ngày liền!"
Tân lão thái thái lắc đầu, đại cục quan trọng hơn, nếu bệ hạ biết Tần gia đối xử với Hội nguyên như vậy thì sẽ không hay chút nào.
"Chúng ta đành tạm thời có lỗi với con bé vậy. Tiệc mừng lần này nhất định phải gọi Tiêu Lâm về".
Tiệc mừng lần này còn hoành tráng hơn lần trước, Tân gia nở mày nở mặt vì có tới hai cống sinh và một Hội nguyên.
"Tiêu Lâm đang ở đâu?", Tân lão thái thái vừa rồi không. nhận được câu trả lời nên hỏi lại.
Tân Phong không nói được gì, trừng mắt nhìn Tân Nam. Tin tức về chuyện ở sòng bạc đã lan ra ngoài phố, Tân Nam ban đầu nghe được cũng không tin, nhưng về sau có rất nhiều người nói như vậy, cho nên cậu ta không tin cũng phải tin.
"Anh rể... đang ở... sòng bạc", Tân Nam lần đầu tiên cảm thấy hai chữ "anh rể" này nói ra có chút khó khăn.
Quả nhiên, mặt Tân lão thái thái biến sắc, lại đập mạnh cây gậy xuống đất, thiếu điều muốn gõ bung cả mặt sàn bên dưới: "Hèn hại! Hèn hạ! Ngày kết quả thi được công bố, đường đường là Hội nguyên mà lại đi đánh bạc? Thật sự là vô đạo. đức! Hản không biết dây vào mấy trò cờ gian bạc bịp đó sẽ không có kết cục tốt đẹp sao? Mặc kệ hắn đi, thua hết rồi để cho hẳn bị bọn giang hồ chặt tay chặt chân!"
Tân Nam không dám nói, Tiêu Lâm chẳng những không thua mà còn thằng cả sòng bạc của người ta.
Hai anh em nhà họ Tần sao dám tiết lộ sự thật, nếu bà nội biết Tiêu Lâm nhờ những thủ đoạn gian dối như cờ bạc mà trở nên giàu có chỉ sau một đêm, bà nội sẽ càng tức giận hơn!
Lại nói đến Tụ Bảo Phường, chủ sòng bạc bị ngất xỉu giờ đã tỉnh lại. Khi mở mắt ra ông ta đã thấy sòng bạc như một bãi chiến trường, suýt chút nữa khiến ông ta tức đến nỗi ngất xỉu lần hail
"Sao vậy, sao không ngăn bọn họ lại?", chủ sòng bạc nhìn người giúp việc rồi hỏi, nhưng chính ông ta cũng biết chẳng cách nào ngăn nổi đám người quá khích này.
Sòng bạc bị phá tanh bành nhưng may mắn không có ai thiệt mạng.
Toàn thân Bạch Khởi toát ra khí lạnh, thanh Tùy Ý đệ nhất kiếm dễ dàng chém gãy đao kiếm của đám giang hồ. Nhưng theo hiệu lệnh của Tiêu Lâm, Bạch Khởi không hề làm họ bị thương.
Tiêu Lâm đã nói chỉ là canh bạc thôi, bọn họ đã đủ khốn khổ rồi, không cần phải lấy cả mạng của họ.
Đám giang hồ này đều rất hung hăng, nhưng dù có hung hăng đến đâu, họ cũng không phải đối thủ của Bạch Khởi.
Bạch Khởi trời sinh đã là một chiến binh, cao to và mạnh mẽ hơn họ, kiếm thuật cũng tốt hơn họ rất nhiều.
Sau mấy cuộc tỷ thí, không ai thằng nổi Bạch Khởi. Bọn họ mệt đến nỗi thở hồng hộc, còn Bạch Khởi thì chẳng xi nhê gì.
Tiêu Lâm lạnh lùng nói: “Chưởng quỹ tỉnh rồi sao?”
“Ha ha ha ha, tỉnh rồi tỉnh rồi", chưởng quỹ gật đầu, cười nịnh nọt đáp.
Nếu dân thường và đám giang hồ đánh bạc là những người tham dự trò vui, thì sòng bạc là nguồn gốc của trò vui quái ác này.
Chính nó đã đóng đinh Tiêu Lâm vào chiếc cột ô nhục, biến hẳn thành đối tượng sỉ nhục của cả kinh thành, khiến mọi người chỉ trỏ vào hắn, tạo thêm cơ hội để tất cả mọi người giãm đạp lên hẳn.
Tiêu Hình ban đầu chỉ là một học giả bình thường, xuất thân từ một gia đình thất thế, thật thà lương thiện, sẽ không đắc tội với bất cứ ai.
Vậy mà giờ đây, tất cả các sòng bạc đều đặt cược vào hắn.
Chẳng phải là vì gia đình Tiêu Lâm suy tàn, hắn không còn ai để nương tựa, có chết cũng không có ai thương xót hay sao?
Ngựa hiền có thể bị kẻ khác cưỡi, người lành có thể bị kẻ khác ức hiếp.
Nếu Tiêu Hình vẫn còn sống thì ngoài bị làm nhục rồi tự sát còn có kết cục nào cho hẳn?
Bọn họ ăn bánh bao máu người này một cách thích thú thì đương nhiên phải trả giá!
Để ngăn cản đám giang hồ kia lại phản công, Tiêu Lâm gõ ngón tay lên bàn, nói: "Bạch Khởi, nếu có kẻ dám tấn công lần nữa, ngươi có thể đại khai sát giới! Giết hết bọn chúng!"
"Vâng!" Bạch Khởi thần sắc uy nghiêm giơ kiếm lên, chuẩn bị phản công bất cứ lúc nào!
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Tiêu Lâm vốn là Giải nguyên, hiện tại là Hội nguyên. Nếu bọn họ tấn công lần nữa, nghĩa là muốn giế t chết Hội nguyên do hoàng đế tuyển chọn. Tuy rằng bọn họ là thường dân, Tiêu Lâm theo luật bảo vệ nhân tài cũng không thể chủ động giết bọn họ. Nhưng nếu bọn họ chủ động tấn công, hộ vệ Bạch Khởi có thể tự vệ và giết bọn họ.
Tiêu Lâm là đang nói với đám người cực kỳ hung ác này răng vừa rồi hắn đã nương tay, sau này có nương tay nữa hay không còn phải xem thái độ của bọn họ.
Chuyện Bạch Khởi một kiếm khiến cho ngọc diện tiểu lang quân đầu một nơi thân một nẻo sớm đã lan truyền khắp. nơi, cho nên những người này từ lâu đã nghe danh Bạch Khởi.
Tiêu Lâm thì lạnh lùng còn Bạch Khởi ánh mắt như muốn giết người khiến đám người kia không dám động đậy.
Thấy bọn họ thức thời như vậy, Tiêu Lâm hài lòng ném thẻ cược xuống trước mặt chủ sòng bạc, hô: “Lấy tiền".
Hắn lạnh lùng nhìn chăm chằm chủ sòng bạc, nếu Tụ Bảo Phường này dám đóng đỉnh hẳn vào cái cột ô nhục cho bàn dân thiên hạ sỉ vả thì đương nhiên nó cũng phải trả một cái giá xứng đáng!