Khách giang hồ làm vậy vốn định bắt cho bên sòng bạc trả lại tiền. Thế nhưng bên sòng bạc là của Dịch gia, bọn họ không dám cướp.
Bọn họ còn muốn lý luận lấy nửa câu nhưng giờ Tiêu Lâm còn ghê gớm hơn họ nên họ không dám làm gì.
Tụ gia cũng là dân thường thôi. Tiêu Lâm nói giết là giết, huống chỉ là khách giang hồ. Trong số bọn họ ẩn nấp không ít những phạm nhân truy nã của quan phủ. Nếu như chết ở đây, không những không có ai giải quyết cho họ mà Tiêu Lâm lại còn lập công lớn.
Nghĩ tới nghĩ lui thì hôm nay thua nhiều tiền thế này, ngoài việc chấp nhận ra bọn họ còn có thể làm được gì chứ?
Ngay cả Bạch Khởi - một kẻ nô lệ của Côn Luân bọn họ còn không đánh lại được chứ đừng nói tới Dịch Công Tử. Giờ chấp nhận vẫn còn giữ được chút thể diện.
Khách giang hồ tốt hơn đệ tử thế gia ở chỗ không chết vì thể diện, không bằng người ta thì là không bằng, nhận kém hơn cũng chẳng có gì là ghê gớm.
Dù sao thì ra khỏi cửa sòng bạc thì chẳng ai còn quen biết ai nữa. Thế nên dù những người này đang cảm thấy trong lòng rỉ máu thì vẫn phải hậm hực vứt bài xuống, tức giận rời đi.
“Cốp cốp", bài gỗ đài rơi xuống, phát ra âm thanh nặng nề.
Thứ bọn họ vứt không chỉ là một miếng bài gỗ bào. Mà còn chính là sự tự tôn mà Tiêu Lâm tìm lại được.
Âm thanh này nghe thật vui tai. Nghe như tiếng mưa rơi, mỗi một giọt nước mưa tập trung lại thành một dòng suối, dòng suối lại tạo thành biển lớn gột rửa sạch sẽ những nổi sỉ nhục trên người Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm không tốn chút công sức nào mà khiến cho. toàn bộ đội đánh cược của Kinh Thành đều phải tê liệt.
Người thắng thực sự chỉ có mình Tiêu Lâm Thứ bọn họ đánh cược không phải là tiền mà là mạng sống của Tiêu Lâm. Giờ đây Tiêu Lâm không những thẳng mà còn có rất nhiều tiền để sống.
Những người đặt cược kia đã bị khuynh gia bại sản và sẽ phải sống phần đời khốn khó còn lại. Và người khởi đầu cũng chết rồi.
Tiêu Lâm liếc nhìn chưởng quỹ đang năm dưới đất. Hắn chẳng buồn nhìn Dịch Quy lấy cái nào, cứ thế ngồi xuống ghế đầu.
Hắn chỉ tỏ ra giận đôi chút. Hắn vẫn chưa lấy được thứ mình muốn lấy. Cái hòm không của hản vẫn chưa được lấp. đầy. Ông chủ Dịch Quy đã có mặt ở đây thì phải tính rõ với ông ta thôi.
“Người đâu, rót trà ngon cho Tiêu hội nguyên”, Dịch Quy khẽ mỉm cười. Gã sai vặt sợ hãi lúc này mới hoàn hồn, vội vàng nhấc chân chạy vào bếp, không dám chần chừ nán lại.
Dịch Quy cũng không Y biết Tiêu Lâm tức giận như vậy chỉ là tỏ vẻ mà thôi. Kinh thành bao năm qua, người dám làm loạn ở sòng bạc chỉ có mình Tiêu Lâm. Tiêu Lâm đâu phải kẻ yếu đuối. Nếu hắn chịu thì dù là sòng bạc đệ nhất hắn cũng xông lên chẳng sai sót, với danh nghĩa hội nguyên của ngày hôm nay thì ai dám làm gì cô gia của Tân gia chứ?
Hắn tới vì Tụ Bảo Phường. Đại Ngụy kiến quốc 40 năm, tình hình triều chính dao động bất ổn, năm nào cũng gặp bất ổn nhưng chưa có năm nào bất ổn như năm nay.
Năm nay kinh thành đột nhiên xuất hiện một Tiêu Lâm, vừa mới thi đỗ thì đã gi ết chết mấy người rồi.
Quần thần triều đình chưa từng thấy một con nghé nào lại không biết sợ hổ như thế. Không chỉ có các lão thần kinh hãi, cái tên của Tiêu Lâm thậm chí còn truyền đi khắp trong giang hồ rồi.
Họ nói hắn giết người không chớp mắt. Họ nói hắn giết người đều có lý do chính đáng, không thể tìm ra sơ suất nào. Một người khó nhãn như Tiêu Lâm chỉ có hoàng đế mới thích thú.
Dịch Quy cũng có nghe nói về những chuyện của Tiêu Lâm trong dân gian. Y dặn dò người của mình không được tham gia vào.
Dù y và Tiêu Lâm chỉ gặp mặt một lần nhưng từ những việc mà Tiêu Lâm làm thì có thể nhận ra hắn không phải chỉ là một gã thư sinh chân yếu tay mềm để cho mặc người ta ức hiếp.
Kết quả là Tụ gia tham tiền, giấu Dịch Quy làm ra chuyện thế này. Hôm nay Tụ gia chết như vậy cũng là bài học giáo huấn mà Tiêu Lâm dành cho ông ta và cũng là bài học mà Dịch Quy dành cho thuộc hạ của mình.