Ở Rể

Chương 146

A Thạch run rẩy cả người, cảm thấy có nguy cơ không giữ được đầu trên cổ, cậu ta vội vàng dặn dò Bạch Khởi: “Bạch huynh, cầm sẵn kiếm đi! Chuẩn bị!”.

Sự nhượng bộ lớn nhất trong giới hạn của Dịch Quy là cho Tiêu Lâm một tháng thu nhập của Tụ Bảo Phường.

Thu nhập một tháng khoảng hai mươi lăm vạn lượng, Tiêu Lâm nên biết thỏa mãn.

Không ngờ Tiêu Lâm lại phá bỏ giới hạn của y, bước thẳng vào khu phòng ngự của y.

Tụ Bảo Phường từ ngày thành lập đến nay luôn thuộc sản nghiệp của Dịch gia, chưa từng có ai dám dòm ngó.

Tiêu Lâm không dòm ngó mà là quang minh chính đại đòi lấy.

Dịch Quy trầm lặng như biển, nhưng trong lòng lại cuộn trào sóng ngầm.

Sự to gan của Tiêu Lâm vượt xa dự liệu của y. Hản cần nhiều tiền thế làm gì?

Mọi người đều kinh ngạc, Tiêu Lâm nhai đậu phộng, bình tĩnh ung dung, giống như đó chỉ là một yêu cầu nhỏ hợp lý.


Mà không biết Dịch Quy đã bị “yêu cầu nhỏ” này làm kinh ngạc suýt thì thất thố.

Nhưng dù gì y cũng là chưởng môn nhân của Côn Ngô Các, từ nhỏ đã làm bạn với binh khí, trong xương cốt đã nhiễm khí chất trầm ổn cứng rắn, không hoảng hốt như người khác.

Y hoàn hồn lại, trầm giọng hỏi: “Không biết vì sao Tiêu huynh lại muốn có Tụ Bảo Phường?”.

Người bình thường không thể có tư duy như vậy.

“Ồ? Vì sao à?”, Tiêu Lâm bật cười, thản nhiên nói: “Không phải ta đã nói rồi sao, Tụ Bảo Phường các ngươi sỉ nhục ta, đương nhiên ta phải lấy lại mặt mũi”.

Trong ý cười tràn ngập sự lạnh lẽo thấu xương.

Dịch Quy im lặng, Tiêu Lâm ném đậu phộng trong tay

xuống, hạ giọng nói ch công tử nghĩ danh dự của Tiêu mỗ không xứng đáng với một sòng bạc hay sao?”.

“Không phải”.

“Dịch Quy”, Tiêu Lâm mỉm cười, lạnh lùng nói: “Khi ta lấy đệ nhất kiếm, có lẽ ngươi đã biết, ta và tổ phụ ngươi là cùng một loại người”.

Tiêu Lâm đã điều tra tổ tông của Dịch gia, cũng là vị huynh đệ đầu tiên đến Đại Ngụy. Trong ấn tượng của không ít cổ nhân, vị đại huynh đệ này hành động kỳ quái, lời nói kỳ quái, nhưng lại là kỳ tài chế tạo kiếm.

Nhiều thông tin cho thấy vị đại huynh đệ đó không chỉ đến từ Hoa Hạ, tuy không ngông cuồng như Tiêu Lâm nhưng cũng là người sôi sục nhiệt huyết, khi đến Đại Ngụy có lẽ cũng chỉ xấp xỉ tuổi Tiêu Lâm.

Tiêu Lâm nhướng mày: “Ta và tổ phụ của ngươi là người cùng một thời đại. Theo vai vế của tổ phụ ngươi, ngươi gọi ta một tiếng tổ tông, ta cũng có thể nhận”.

Thời đại, đám người A Thạch không hiểu, nhưng tổ... tông...

Tổ tông?


A Thạch và Bạch Khởi không hiểu, đại ca cùng tuổi với Dịch Quy, sao lại là tổ tông của Dịch công tử?

Vấn đề là lời nói mang tính sỉ nhục như vậy đổi lại là người khác đã nổi nóng lâu rồi, vì sao Dịch công tử không nói tiếng nào?

Dịch Quy nhíu mày, từng câu từng chữ của Tiêu Lâm không có chữ nào giả dối.

Trong lòng Dịch Quy, tổ phụ nặng như núi, cao như trời.

Tổ phụ từng nói, quê hương của ông ấy không ở Đại Ngụy, mà ở một nơi xa xôi.

Tổ phụ còn để lại câu đố về đệ nhất kiếm, nếu ai đáp đúng, bất kể người đó họ gì tên gì, đáp đúng thì sẽ là thân huynh đệ của tổ phụ.

Cho nên, Tiêu Lâm thật sự có thể nhận tiếng tổ tông này.

Còn không phải sao, Hoa Hạ có vô vàn người dân, các dân tộc đều là một, Tiêu Lâm và đại huynh đệ đương nhiên là anh em một nhà.

“Thế nên, ta là người ở cấp bậc tổ tông, muốn bồi thường sòng bạc lạ lắm sao?”.

Nếu để người khác nghe được lời này thì đúng là vô liêm sỉ! Ăn nói trơ trến! Không có phép tắc!

Nhưng lọt vào tai của Dịch Quy, yêu cầu này thật sự không có gì quá đáng.


Bây giờ Dịch gia có mọi thứ đều dựa vào tổ phụ. Huynh đệ của ông ấy muốn có một sòng bạc cũng không quá đáng.

Thuyết tổ tông của Tiêu Lâm chỉ thuận miệng nói, không ngờ lại có tác dụng với tên nhóc Dịch Quy.

Bây giờ, Dịch Quy chỉ cần xác nhận chuyện quan trọng nhất. Mặc dù Tiêu Lâm đã đáp đúng câu đố của Côn Ngô Các, nhưng vẫn chưa đủ: “Tổ phụ từng nói với ta, trên trời có một loại chim ngày đi vạn dặm, nửa canh giờ là có thể bay được nghìn dặm, đó là gì?”.

Bạch Khởi và A Thạch không hiểu ra sao, thế giới lại có vật thần kỳ vậy sao? Ngựa nhanh nhất ở Đại Ngụy một ngày chỉ đi được trăm dặm mà thôi, chim gì mà có thể bay nghìn dặm trong nháy mắt.

Tiêu Lâm cười, ồ, cũng rất thận trọng, còn biết kiểm tra hắn. Hắn bắt chéo chân: “Máy bay”.

Dịch Quy sửng sốt, chỉ vào sòng bạc: “Trong Tụ Bảo. Phường có cách chơi bài tự sáng tạo, tổng cộng năm mươi năm lá, ba người cùng đánh, hai người một đội đánh với người còn lại, Đại Ngụy gọi là bác bài, chỗ các huynh gọi là gì?”.

Tiêu Lâm cười ha ha, hắn nghe Dịch Quy nói mới biết sòng bạc có cách chơi này, đại huynh đệ cũng thật thú vị. Hắn hờ hững nói: “Đấu địa chủ”.

Một người học khoa học tự nhiên như huynh đệ lại mang. cả đấu địa chủ tới đây, có lẽ ngày xưa vị ấy ở đây chán phát điên rồi.

Dịch Quy sững sờ, hắn lại đáp đúng hết!

Bình Luận (0)
Comment