Ở Rể

Chương 152

Mua một bài thơ, không thể ăn cũng chẳng thể uống, không thể ôm ngủ, có tác dụng gì chứ?

Mấy trăm lượng thì còn được chứ mấy vạn lượng? Tên gầy nhìn ông lão kia, già rồi nên hồ đồ đây mà!

Tóc ông lão trằng xoá, tay chống gậy, gương mặt hiền lành, mặc áo lụa thêu chỉ vàng, vô cùng đẹp đế và quý giá. Ông ấy cười hiền từ: “Tiêu tiểu thư, đây là ngân phiếu sáu vạn lượng, hãy nhận lấy!”.

Ông ấy cười tỏ ý, thị vệ cung kính dâng lên một xấp ngân phiếu.

Hào phóng vậy sao?

Ngắn gọn thế à?

Vừa tới là mua rồi?

Đám tên gầy và dân chúng nghe tin chạy tới đều trừng to mắt, tròng mắt như thể sắp rớt ra ngoài.

Sáu vạn lượng!


Sáu vạn lượng!

Tận sáu vạn!

Huynh trưởng không lừa mình!

Tiêu Tịnh nhìn xấp ngân phiếu: “Ta... ta không có một nghìn lượng để trả lại!”.

“Không cần trả lại!", ông lão mỉm cười, vẻ mặt khát vọng cầu hiền: “Coi như ta tặng vài món trang sức cho Tiêu tiểu thư đi".

Hai mắt Tiêu Tịnh trong veo, vui vẻ chớp mắt, ông lão mỉm cười: “Trừ bài thơ này, quý huynh trưởng còn nhần lại gì không?”.



Sao ông ấy biết huynh trưởng còn nhản lại? Huynh trưởng nói nếu mua bài thơ này thì sẽ là tri kỷ của huynh ấy, sau này huynh ấy làm thơ sẽ tặng miễn phí, không bán cho người khác, coi như là giao lưu tham khảo!

“Huynh trưởng có nói, người nào dùng vạn kim mua thơ này sẽ là tri kỷ của huynh ấy, sau này không bán thơ ra ngoài nữa!".

“Tốt!”, ông lão gật đầu, nói với thị vệ bên cạnh Thị vệ cầm theo đao kiếm bên cạnh lắng lặng thu đao kiếm về. Nếu hôm nay không có lời này của Tiêu Tịnh thì toàn bộ Tiêu gia không thể sống sót.

Một cô bé như Tiêu Tịnh không thể nhìn ra sự tàn nhãn trong mắt ông lão, cầm tiền rồi vui vẻ vào nhà.

Ông lão hài lòng vuốt râu, quả nhiên Tiêu Lâm đang dùng thơ tìm chỗ dựa, không phải chỉ là hạng tham tài.

Nếu hắn tham tài, còn ngông cuồng, tài năng bộc lộ như vậy, tất nhiên không thể giữ lại.

May mà Tiêu Lâm còn ý thức được ở kinh thành cần chỗ dựa, dùng bài thơ để lấy lòng, nói cho người mua thơ biết muốn thu mua hẳn thì sáu vạn lượng này là đủ rồi.

Ông lão nghĩ nhiều rồi.


Tiêu Lâm chỉ cần tiền mà thôi.

Hản có Hoàng đế đứng sau, không cần ai chống lưng.

Hắn chỉ muốn xem thử ở cổ đại có ai ngu ngốc lắm tiền hay không, kết quả lại có thật.

Nhà giàu xưa và hiện đại giống nhau, tiêu tiền vì văn hoá.

Sáu vạn lượng đổi bài thơ của Đào Uyên Minh - tổ của những nhà thơ sống ẩn dật, ông ta cũng không thiệt thòi.

Văn hoá năm nghìn năm của Hoa Hạ, Đào Uyên Minh là một trong những viên ngọc sáng nhất. Tiêu Lâm còn thấy sáu vạn là ít, biết thế đã thêm mấy chữ nữa vào tiêu đề.

Bài thơ này bán nhanh như vậy nằm ngoài dự đoán của Tiêu Lâm.

Nó lan truyền nhanh chóng lại càng làm hản bất ngờ.

Người còn đang ở Thanh Viên đã nghe nói có người mua thơ.

Cụ thể là ai thì hản không rõ. Hản không biết tài văn chương xuất sắc của mình đã dẫn tới một con sói.

Hắn chỉ biết có người cầm một xấp ngân phiếu dày tới cửa Tiêu gia, không nói nhiều mà đã mua ngay, gọn gàng nhanh nhẹn không hề dài dòng.


Trước có Tụ Bảo Phường vào túi, sau lại có sáu vạn lượng, chuyện tửu lâu cũng đã định.

Tiêu Lâm như viên trân châu toả ra ánh sáng lạ kỳ tại kinh thành, rực rỡ chói mắt.

Văn giáo dụ lại không gặp hẳn, bảo nộp học phí cho thư: phòng rồi đi là được.

Các cử nhân thi đỗ cũng tới cảm ơn giáo dụ, thấy Tiêu Lâm bị chặn ngoài cửa, trong lòng hả hê.

Văn giáo dụ không thích loại khoe khoang, Tiêu Lâm náo. loạn sóng bạc, bán thơ, cả người bốc mùi tiền, đúng là kẻ duy nhất ở thư phòng Thanh Viên này.

Người ngoài không rõ nhưng Tiêu Lâm lại biết.

Lời nói và hành động của Văn giáo dụ đang ngầm báo. cho Tiêu Lâm, tiền bạc chỉ là thứ ngoài thân, đọc sách là việc. tu dưỡng bên trong, nếu chọn tiền bạc thì đừng vào trong nữa, ngoài ra cũng muốn nói Tiêu Lâm phải biết phân rõ bên nào nặng bên nào nhẹ.

Ở Đại Ngụy có tiền còn lâu mới đủ, quyền lực mới là thứ thao túng tất cả. Văn giáo dụ hi vọng hắn đừng quá hấp tấp mà quên mất việc đọc sách là bổn phận.

Tiêu Lâm hiểu ý, hành lễ với cánh cổng sân đóng kín, tạ ơn Văn giáo dụ đã có lòng chỉ bảo hắn, sau đó phất tay áo, về nhà đếm tiền!

Bình Luận (0)
Comment