Ở Rể

Chương 159

Tiệc mừng đỗ kỳ thi Hương lần trước, Tiêu Lâm bị Tống Trí chất vấn sao chép ngay trước mặt mọi người, còn gây khó xử nhiều lần, Tần phủ lại không hỏi han, bỏ mặc mọi chuyện.

Nếu đôi bên đã coi nhau như người ngoài, Tiêu Lâm cần gì phải đến tiệc mừng đỗ kỳ thi Hội để chịu khổ?

Nếu Tiêu Lâm xuất hiện, Tống Trí mất đi đứa con trai không thể nào tha cho hắn. Trong trường hợp đó, hẳn không dại gì mà đến.

Tiêu Lâm không phải sợ Tống Trí, lãng phí sức lực lên đám người này chi băng ăn mừng với bạn bè.

Lần này Ngụy Thanh thi đỗ nhưng thứ hạng không cao. Y cảm thấy khoảng cách giữa mình với Tiêu Lâm quá xa, dù đã thi đỗ nhưng vẫn rất thất vọng.

Để an ủi y, Tiêu Lâm nói A Thạch và Bạch Khởi đem rượu đã ủ từ nhà đến một quán rượu nhỏ, cùng nhau uống một chầu thỏa thuê.

“Tiêu huynh, nửa tháng nữa là thi Đình, huynh phải chuẩn bị kỹ... Đến lúc đó, huynh có thể gặp bệ hạ rồi. Ta thì... ta không thi đỗ được kỳ thi Đình đâu, không hi vọng nữa”.

Hai vò rượu xuống bụng, rượu này mạnh, men say của Ngụy Thanh cũng nồng, ánh mắt mông lung, lớn tiếng hét lên với không khí.


“Ta ở đây”, Tiêu Lâm quay người y lại. Ngụy Thanh cười ngốc nghếch, vẻ mặt thần bí nói: “Ta còn nghe được một tin quan trọng”.

“Tin gì?”. “Năm nay... ƠI”, Ngụy Thanh nấc cụt, rượu vào lời ra, bí mật bình thường không nói mà y cũng nói, chút lý trí còn sót lại cho y biết phải nhỏ giọng: “Năm nay công chúa sẽ chọn vị hôn phu từ một trong ba người đỗ đầu kỳ thi Đình. Huynh, huynh, huynh có phúc rồi! Huynh nhất định sẽ là trạng nguyên! Công chúa nhất định sẽ để ý đến huynh! Đến lúc đó huynh sẽ là phò mã! Còn cần gì Tân đại tiểu thư nữa?”.

Công chúa?

Năm nay Hoàng đế chỉ mới hai mươi, công chúa lớn tuổi nhất cũng chỉ mới sáu, bảy tuổi.

Độ tuổi này thì chênh lệch quá lớn! Hoàng thất Đại Ngụy nôn nóng vậy sao? Tiêu Lâm không biết công chúa này không phải không chúa đó, mà là công

chúa Đại Đồng của Tây Vực.

Tiêu Lâm xua tay: “Ta không có hứng thú với tiểu muội.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Trong Ánh Chiều Tà
4. Âm Mưu
=====================================

“Ừ... Huynh nhất định sẽ đỗ trạng nguyên! Trạng nguyên... Đến lúc đó, công chúa nhất định sẽ thích huynh”.

Ngụy Thanh lẩm bẩm, nằm ra bàn ngủ thiếp đi.

Cổ nhân chưa từng uống rượu trắng, tửu lượng thật sự không tốt! A Thạch cũng say khướt, chỉ có Bạch Khởi không dính giọt rượu nào.


“Tiêu công tử! Chưởng quỹ! Tân phủ đến nhà bắt người đi rồi!".

Tiêu Lâm ra lệnh nô bộc của Ngụy gia đưa Ngụy Thanh về nhà. Vừa rời khỏi tửu lâu thì có hộ vệ Tiêu gia vội vã đến báo, đầu tóc rối bời, quần áo không chỉnh tề, trông như đã đánh nhau mấy lượt.

Tiêu Lâm tiếp quản Tụ Bảo Phường, Bạch Khởi và A Thạch làm chưởng quỹ, thường ngày không ai trông coi Tiêu gia, thế nên hẳn đã thuê về vài hộ vệ.

Có mười mấy người của Tần phủ đến đưa phu nhân đi, nhưng không nói vì sao lại đến, chỉ nói là tuân lệnh của Tân đại tiểu thư.

Năm sáu hộ vệ giằng co với người của Tân phủ một lúc lâu vẫn không cướp được phu nhân về.

Bởi vì là người của Tân phủ nên hộ vệ cũng không tiện đánh nhau to, giữ lại chút đường lui.

Tiêu Lâm nhíu mày, không mời tự đến! Ức hiếp người quá đáng! Cưỡi lên đầu Tiêu Lâm hắn tác oai tác quái đã đành, ngay cả mẹ mình cũng không tha!

“Muội muội ta đâu?”, sự lạnh lẽo từ dưới chân Tiêu Lâm xông thẳng lên đ ỉnh đầu, xem ra Tần phủ chưa chết thì chưa thôi!

“Tiểu thư bị dọa sợ, hiện giờ đang ở trong nhà”.


“Bảo vệ tiểu thư”.

“Vâng, công tử, không cần bọn ta đi theo sao?”.

“Không cần, ta và Bạch Khởi đi là đủ rồi”.

Tiêu Lâm và Bạch Khởi nhảy vọt lên ngựa, dong ngựa rời khỏi Tân phủ.

Yến tiệc Tân phủ. Giữa tiệc có một vị khách tới. Đó là bà Tiêu.

Dịch Quy cũng tham gia tiệc vẫn luôn trốn ở góc xó uống rượu. Đa số người ở đây đều là đạt quan quý nhân, y là một người làm ăn đơn thuần, người khác nhiệt tình mời rượu y, y cũng chỉ thản nhiên cảm ơn, không để ý nhiều thêm. Dường như người của cả nơi này không ai đáng để y đánh giá cao.

Mọi người biết Dịch Quy luôn thờ ơ như vậy nên cũng không so đo, mời rượu xong thì không quấy rầy y nữa.

Bà Tiêu vừa đến, tầm nhìn của Dịch Quy luôn hướng về phía bà, không hay.

Bình Luận (0)
Comment