Ở Rể

Chương 167

Tân Phượng Uyển cố gẳng cúi đầu thấp nhất có thể, vẻ ngoài quý phái của nàng đã hoàn toàn biến mất, giờ nàng chỉ muốn che đi đôi chân ngọc ngà của mình.

Bà Tiêu thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ tôi phạt cô mười roi gai, cô có chịu không?”

Mười roi gai? A Hương vừa khóc vừa ngăn cản: "Tiêu phu nhân, xin hãy để ta thay mặt tiểu thư chịu đòn. Tiểu thư thân thể yếu đuối, làm sao có thể chịu nổi!"

Tân Phượng Uyển được cưng từ trong trứng, đến da còn chẳng bị xước thì làm sao có thể chịu đựng được việc bị đánh bằng roi gai?

Nàng không chịu được, nhưng bà Tiêu thì chịu được sao? Không dạy cho Tân Phượng Uyển một bài học thì sao mà được?

Tiêu Lâm lạnh lùng đá cô hầu gái thường ngày cũng ngông nghênh coi trời bằng vung này ra: "Không liên quan gì đến cô, cút! Mẹ, đánh đi!"


Tân Phượng Uyển lạnh lùng nhìn Tiêu Lâm, chẳng phải hẳn nhân cơ hội đàn ông trong nhà họ Tân đều không có mặt nên mới dám bắt nạt nàng như vậy sao?

Đợi đấy, Tiêu Lâm, hãy đợi đấy!

Tiêu Lâm càng dùng ánh mắt khiêu khích đáp lại như muốn nói: ta đang chờ cô báo thù đó.

Bà Tiêu giơ tay, mười cây roi nặng nề quất xuống, đánh vào lưng Tân Phượng Uyển!

Tân Phượng Uyển cũng khá lì, mặc dù cơn đau dội đến buốt như bị gấy xương nhưng nàng không khóc nhiều như thường lệ.

Phụ nữ chỉ như vậy khi họ quá căm hận người đàn ông. Tiêu Lâm không những không lo lắng mà còn vô cùng vinh hạnh khi trở thành người khiến Tân tiểu thư ghi hận như Vậy.

Đám nô tì kia nhìn thấy cảnh Tân đại tiểu thư bị đánh đập thì đều không khỏi thương xót. Tiêu Lâm này sao lại tàn nhẫn như vậy, nếu có được một cô gái xinh đẹp như vậy làm vợ, bọn họ nhất định sẽ trân trọng, chăm sóc thật tốt.

Tiêu Lâm chỉ là một tên ở rể, cưới được tiểu thư xinh đẹp như vậy là phúc đức tích lũy mười đời. Giờ nếu đánh nàng ta chạy mất thì Tiêu Lâm có thể tìm được tiểu thư xinh đẹp như vậy ở đâu ra nữa?

Miệng thì nói thương xót Tân đại tiểu thư, nhưng bọn họ thực ra đã nảy sinh suy nghĩ quá phận. Bọn họ thật muốn ôm tiểu thư nhà giàu đáng thương này vào lòng và “chăm sóc” thật mạnh bạo, ha ha!

Biết người biết mặt không biết lòng. Người khác có thể không biết đám nô tài này đang nghĩ gì, nhưng Tiêu Lâm lại biết.


Là một người đàn ông, khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đau khổ như vậy, suy nghĩ của bọn họ sẽ trở nên vô cùng tục tĩu.

Tiêu Lâm chỉ muốn nói với những kẻ này rãng nếu một người phụ nữ có phẩm hạnh không đoan chính, tính tình bạo lực, dám tấn công cả trưởng bối của mình thì dù cô ta có quý phái hay xinh đẹp đến đâu hän cũng sẽ không thèm quan tâm, ai muốn lấy thì đi mà lấy!

Sau khi đánh xong mười roi, Tân Phượng Uyển thậm chí còn không thể quỳ vững.

Tân lão thái thái vô cùng đau xót, đang định bước tới đỡ cháu gái dậy thì Tiêu Lâm đã lãnh đạm, kiêu ngạo nói: “Quỳ lạy chín lạy và uống hết bát rượu”.

"Ngươi làm vậy vẫn chưa đủ sao?" Tân lão thái thái không nhịn được nữa. Đám nô tì bên cạnh cũng phần nộ tựa hồ Tiêu Lâm và bà Tiêu đã làm sai chứ không phải Tân Phượng Uyển.

"Chưa đủ!"

Tiêu Lâm ngẩng cao đầu, ngực ưỡn, đôi mắt sáng rực kiên định như thép toả ra sát ý nhàn nhạt: "Tân Phượng Uyển nên xin lỗi vì đã làm điều này với mẹ tôi! Đừng nói một mình Tân Phượng Uyển, thậm chí là nhạc phụ hoặc chính bà tạ tội thì mẹ tôi cũng đủ tư cách để nhận!”


Tân lão thái thái sửng sốt, ánh mắt khó tin nhìn Tiêu Lâm!

Hàm ý trong lời nói của Tiêu Lâm rất rõ ràng, hắn không yêu cầu bà già kia phải xin lỗi là vì nể mặt Tân lão tướng quân. Bà ta còn có tư cách gì mà nói ra những lời này!

Đúng là nhà họ Tiêu đã suy tàn nhưng vinh quang từng có là không thể phủ nhận. Dù người ta có chê bai nhà họ Tiêu thế nào thì chiến công lập nên bằng máu thịt của họ cũng không thể xóa bỏ được!

Nhà họ Tiêu không dùng thành tích này để diễu võ giương oai thì thôi, đám người này còn dám nảy sinh ý đồ bắt nạt Tiêu gia?

Trước đây bọn họ ức hiếp Tiêu Lâm thì bỏ qua đi, hắn là đàn ông, có cách đối phó với bọn họ. Nhưng bây giờ bọn chúng ức hiếp không nổi hẳn, nên dám chuyển hướng nhắm vào người nhà hắn?

Những kẻ ham sống sợ chết, ỷ mạnh nạt yếu này mà cũng xứng sao?

Bình Luận (0)
Comment