Một khi có tên trong bảng vàng, giá trị con người sẽ cao gấp trăm lần, tước quan và bổng lộc sẽ thi nhau ập tới.
Hôm nay Tiêu Lâm, một con cá chép thời hiện đại, chuẩn bị nhảy qua Long Môn thời Ngụy. Tiêu Lâm đang chuẩn bị tinh thần, mong chờ hoàng đế ban thưởng cho hẳn.
"Bệ hạ tới!"
Mã công công lớn tiếng thông báo. Hoàng đế đã tới đây, phía sau còn có một đám cung nữ và thái giám đi theo hộ tống trông vô cùng uy nghiêm.
Các văn võ bá quan và sĩ tử có mặt lập tức quỳ xuống tỏ lòng thành kính.
Hoàng đế đã mặc lễ phục để tham dự buổi lễ ngày hôm nay. Bộ trang phục của hoàng đế hôm nay chắc chắn có giá hơn trăm triệu tệ ở thời hiện đại. Tiêu Lâm mắc bệnh nghề nghiệp đã bí mật định giá chiếc long bào của hoàng đế hôm
nay.
Trong đám đông, hoàng đế liếc mắt nhìn thấy Tiêu Lâm. Tinh thần hắn rất tốt, đôi mắt chỉ thiếu điều phát quang lên. Quả là không tệ.
Hàng năm, Truyền Lư đại điển đều diễn ra theo một quy trình định sẵn. Nhưng năm nay, hoàng đế cảm thấy buổi lễ này thú vị hơn bình thường nhiều.
Cũng dễ hiểu thôi, năm nay trong bảng vàng có tới ba người là người của hoàng đế. Những năm trước, không có một Tiến sĩ nào là người của hoàng đế.
Năm nay Tiêu Lâm và anh em nhà họ Tần nhất định sẽ trở thành cánh tay của hoàng đế.
Phần hồi hộp nhất của Truyền Lư đại điển là công bố ba người đứng đầu.
Truyền thống của nhà Ngụy là hoàng đế đích thân công bố danh sách Tiến sĩ, từ người đỗ thấp nhất đến người đỗ cao nhất, sau cùng là Trạng nguyên.
Đọc mãi đọc mãi, Tân Nam và Tần Bắc cuối cùng cũng nghe được tên của bọn họ!
Quả nhiên! Quả nhiên! Họ đã đỗ Tiến sĩ!
Dương Chiêu rất lo lắng, tại sao trong danh sách Tiến sĩ lại không có Tiêu Lâm, chẳng lẽ Tiêu Lâm rớt bảng?
"Thám hoa, Dương Chiêu", hoàng đế đọc xong cái tên này thì hơi khựng lại, trong giọng nói thoáng chút không vui.
Dương Lạc đứng dưới đầu gối run rẩy! Chẳng phải đã thống nhất rằng Dương Chiêu sẽ là Trạng nguyên sao?
"Bảng nhãn, Lương Hoài Nhu”.
Lương Hoài Nhu là một học giả nhà nghèo đến từ Giang Nam, người này luôn giữ thái độ khiêm tốn và im lặng nên không ai để ý đến hắn.
"Trạng nguyên!" Hoàng đế đặc biệt cao giọng khi đọc tới đây, văn võ bá quan dường như đều đã đoán được cái kết, nhưng cho đến giây phút cuối cùng thì họ vẫn không dám
tin.
Đột nhiên, hoàng đế đưa danh sách cho người bên cạnh: "Văn giáo dụ, ngươi tới đọc đi".
Văn giáo dụ run rẩy nhận lấy, bàn tay càng lúc càng run lên vì hưng phấn.
Ông ta liếc nhìn cái tên ở bên trên, giọng đọc khàn khàn mà đầy uy nghiêm: "Đại Ngụy năm thứ 41, Trạng nguyên của kỳ thi Đình đến từ kinh thành..."
Ngay khi từ "kinh thành" xuất hiện, các học giả ở những nơi khác lập tức cảm thấy tuyệt vọng.
"Tài tử kinh thành! Tiêu Lâm! Đã trở thành Trạng nguyên năm nay!"
Ha!
Ha!
Ha!
Dù kết quả không ngoài mong đợi nhưng Tiêu Lâm lại rất phấn khích! Còn vui hơn khi hắn giết Chu Hành! Điều hạnh phúc nhất khi trở thành Trạng nguyên là hắn có thể khiến rất nhiều người không vui. Mà bọn họ càng không vui thì Tiêu Lâm càng vô cùng vui sướng!
Quả nhiên, Dương Lạc, người đứng đầu Cửu Khanh là người đầu tiên không vui.