Ở Rể

Chương 278

Hoàng đế liếc mắt một cái, Mã công công lớn tiếng hô lên: "Truyền Lý Mục của phủ hộ vệ!"

Tiêu Lâm thoáng ngạc nhiên, nhìn một người đàn ông cao lớn uy nghiêm từ ngoài điện đi vào.

Nhìn khí thế của Lý Mục, có thể thấy ông ta rất khác biệt so với những đại thần khác, đôi mắt sáng ngời và đây sức sống.

Khí chất của người này ngay thẳng và chính trực hơn bất kỳ hộ vệ nào Tiêu Lâm từng gặp.

Lý Mục này chẳng phải Lý đại nhân đêm đó đã triệu hồi Ngụy Vô Ky sao?

Nửa đêm canh ba ngày hôm đó, phủ chủ phủ hộ vệ vẫn đích thân làm việc, chứng tỏ ông ta rất tận tâm.

Lý Mục là vị chiến thần toàn năng nhất trong lịch sử Hoa Hạ. Ông ta cùng với Bạch Khởi, Vương Tiên, Liêm Pha được gọi là tứ đại chiến thần.

Nói chung, các tướng lĩnh đều giỏi ở một số phương diện nhất định, chẳng hạn như Bạch Khởi rất giỏi trong việc tấn công.

Nhưng Lý Mục cái gì cũng giỏi, có thể tấn công, phòng thủ, huấn luyện quân đội.


Trong bảng xếp hạng chiến thần Hoa Hạ qua các thời đại, nhiều người xếp Lý Mục là số một!

Và Bạch Khởi đứng thứ hai!

“Bệ hạ", Lý Mục không nheo mắt hành lễ. Mặc dù Trạng nguyên đương triều muốn tới phủ hộ vệ nhưng ông ta cũng không mấy vui mừng.

"Khanh nghĩ sao?"

Trên khuôn mặt trẻ trung mà thâm sâu của hoàng đế có quá nhiều cảm xúc bị đè nén.

Lý Mục có thể nhìn ra hoàng đế không hài lòng, liền nói: "Quả là vinh hạnh cho phủ hộ vệ khi được Tiêu đình nguyên đánh giá cao như vậy. Chỉ có điều, ở phủ hộ vệ không còn vị trí nào đang trống cả".

Các Tiến sĩ khác thầm cười, đến phủ hộ vệ cũng không muốn chứa Tiêu Lâm?

Hoàng đế hướng Tiêu Lâm gật đầu, ý bảo: ngươi xem, không phải ta không cho ngươi đi, mà là chỗ đó không có vị trí nào. Tốt hơn hết là ngươi nên tuân theo sự sắp xếp của ta và đến Hàn Lâm viện, nơi mà ngươi nên đến.

Tiêu Lâm hành cần giữ chức quan".

hởi bẩm Bệ hạ, Tiêu mỗ có thể làm việc lặt vặt, không

Mặc dù nói là không muốn giữ chức quan nhưng hoàng đế nhất định sẽ sắp xếp cho hắn.

Phụp ha ha!

Đám Tiến sĩ kia trong lòng cười ngặt nghẽo, suy nghĩ của bọn nhà nghèo. đúng là khác với người thường! Cá chép vượt long môn cũng chỉ vì muốn một chức quan, vậy mà Tiêu Lâm lại không muốn sao?

Hoàng đế và Lý Mục đồng thời rơi vào trầm tư, Mã công công âm thầm run rẩy, hôm nay Tiêu đình nguyên rốt cuộc bị làm sao vậy? Ngày trước hắn cùng Bệ hạ tâm linh tương thông, hôm nay lại trái lời Bệ hạ nhất quyết đòi đi cái nơi khỉ ho. cò gáy đó?

"Ừm..." Hoàng đế hiểu rõ Tiêu Lâm, Tiêu Lâm nhất quyết muốn làm như vậy thì nhất định là đã suy nghĩ kỹ, đến sức mười con trâu cũng không kéo lại được. Hoàng đế do dự trong chốc lát, bất đắc dĩ nói: "Lý Mục, vì phủ hộ vệ không còn chỗ trống, chỉ đành điều động người từ phủ hộ vệ đến viện Hàn Lâm và để Tiêu đình nguyên thay thế vị trí đó.


Mọi người đều ngạc nhiên khi Bệ hạ đồng ý!

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Hơn nữa, một kẻ may mắn nào đó trong phủ hộ vệ đã được thăng chức do sự xuất hiện của Tiêu Lâm một cách tình cờ!

Các học giả cho rằng dựa vào Tần phủ Tiêu Lâm có thể tiến xa, nhưng cuối cùng hắn lại đến phủ hộ vệ, như vậy hắn có thể có tương lai gì?

"Vâng, thưa bệ hạ”, lúc này Lý Mục rốt cuộc cũng nhìn Tiêu Lâm một cái. Vi cô gia của Tân phủ này quả thực đúng như những gì người khác nói, tuy tài giỏi nhưng cũng rất điên cuồng.

Lúc này, một tiểu công công vội vàng đi vào nói nhỏ vào tai Mã công công. Mã công công sắc mặt tái nhợt, liếc nhìn Tiêu Lâm, rồi lại nhìn Tân Nam, Tân Bắc.

Tiêu Lâm cau mày, có linh cảm không tốt.

Mã công công xua tay cho tiểu công công kia đi xuống, sau đó thì thầm vào tai hoàng đế điều gì đó.

"Bệ hạ, Tân lão tướng quân... sắp không xong rồi”.


Trong lòng hoàng đế như hãng một cái, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, gật đầu, tiếp tục điểm Hàn Lâm.

Tiêu Lâm cùng Tân Nam, Tân Bắc nhìn nhau, Tân Nam lập tức hoảng sợ.

Phải chăng thực sự đã có chuyện gì đó xảy ra với tổ phụ? Làm sao có thể? Bọn họ đã sắp xếp xong mọi việc, Tân Cối tạm thời bị điều chuyển, người hầu hạ Tần lão tướng quân cũng đã thay đổi.

Trong Điện Càn An, hoàng đế bình tĩnh sắp xếp vị trí cho từng Tiến sĩ, trong đó, y đặc biệt khen ngợi bảng nhãn Lương Hoài Nhu: “Làm tốt lắm, đừng để ta thất vọng”.

"Tạ ơn bệ hạ!" Lương Hoài Nhu cúi đầu hành lễ, trong mắt tràn đầy sự hưng phấn khi lần đầu tiên được làm quan.

Tiêu Lâm rất bất an, không nghe được hoàng đế nói gì, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc buổi lễ.

Trong Tần phủ có rất nhiều tiếng khóc. Trong số đó, Tần phu nhân và Tần Phong khóc to nhất.

Tần Bát Phương nằm trên giường, miệng, mũi, tai chảy máu liên tục, rất đáng sợ và đau đớn.

Nhưng ông ấy đang gắng gượng để chờ đợi một ai đó.

Bình Luận (0)
Comment