Ở Rể

Chương 282

Tống phủ.

Tống Trí ngay lập tức biết được tin Tân Bát Phương qua đời. Ông ta võ nhẹ xuống bàn, được lắm! Tốt! Tốt!

Mặc dù ông ta chưa giết được Tiêu Lâm để báo thù cho con trai, nhưng Tần Bát Phương đã chết, quả là một việc tốt!

Đáng lắm!

Ông ta đập bàn nói lớn: "Con trai à! Trong lòng cha, ngay cả mười cái mạng của Tần Bát Phương cũng không quý bằng con!”

"Con chính là gân cốt của cha!”

"Con là mạng sống của cha!"

Tống Trí vỗ ngực, vừa khóc vừa cười!


"Đại nhân, chất độc đã bị tiêu hủy hoàn toàn, Tân gia sẽ không phát hiện ra".

Trong ánh nến mờ ảo, người đến báo cáo đang trông chờ được Tống Trí khen thưởng.

Là Tần Gối.

Đôi mắt tam bạch màu trắng đầy vẻ đắc thắng.

"Chỉ là một hộ vệ cỏn con mà còn muốn nhận phần thưởng sao?" gã hộ vệ Côn Luân cao lớn đến khó chịu, Tống Trí phải ngẩng đầu lên nói chuyện với kẻ hèn mọn trước mặt: "Ta đã nuôi ngươi lâu như vậy rồi, đây là điều duy nhất ngươi đã làm khiến ta hài lòng!”

".." Tần Gối cúi đầu, nghiến răng.

"Nếu không có ta, một kẻ hèn như ngươi làm sao có thể làm con rể cho một nông dân, lại có được nhiều ám khí và công cụ như vậy? Cái nào trong số đó không phải ta mua cho ngươi?" Tống Trí hừ lạnh một tiếng: “Nhiệm vụ tiếp theo là giết Tân Thắng!”

Tần Cối cúi đầu không trả lời.

"Ta đang nói chuyện với ngươi! Ngươi không nghe thấy à?”

"Đại nhân, ngài đã hứa với ta, nếu giết Tân Bát Phương, ngài sẽ cho con trai ta đi học..."

Hai chữ “con trai” như cái dằm đâm vào tim Tống Trí

“Chờ ngươi giết Tân Thăng rồi nói tiếp” Tống Trí không đồng ý, cười lạnh nói: “Hơn nữa, con trai của một nữ nông dân và hộ vệ thì học cái gì? Tiêu Lâm học đến khi vào triều làm quan lại chạy tới phủ hộ vệ, lại quay về với tầng lấp đáy cùng trong xã hội. Như vậy học hành rồi có tác dụng gì?”

"Thưa đại nhân, đây là những gì ngài đã hứa với tôi..."


"Hỗn xược! Ngươi chẳng qua chỉ là một nô lệ Côn Luân! Ngươi dám chất vấn ta sao? Ta là Đình uý! Ta nói kẻ nào có tội thì kẻ đó có tội! Quan viên cấp cao. cũng không dám cãi lời ta! Ngươi nghĩ ngươi là ai? Hả?”

Tống Trí đứng dậy tát vào mặt Tân Cối một cái!

Điều này còn chưa đủ để giải tỏa cơn tức giận của Tống Trí, lời nói tuôn ra từ miệng ông ta còn cực kỳ hôi hám: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ không có con! Nếu không, đứa con cũng sẽ hèn hạ như ngươi! Tại sao một kẻ hèn như ngươi lại có con trai? Ta thậm chí còn không có con trai! Tại sao ngươi lại dám có con trai?!”

Tống Trí liên tục dang tay tát vào mặt Tần Gối lia lịa.

Một âm thanh xa xăm và mơ hồ vang lên từ một khoảng cách cách đó không xa.

Một người đàn ông đứng đó, ôm thanh Thuần Quân trong tay.

iêu Lâm?” Tống Trí dùng ánh sáng của ngọn nến để nhìn rõ người vừa tới.

Đây là nơi ở của một mệnh quan triều đình, được canh gác nghiêm ngặt, hắn làm sao vào được?

Một đêm trăng cao và gió lớn như thế này đúng là thời điểm lý tưởng để giết người.


Tiêu Lâm lặng lẽ nhìn ông ta: “Ông có nghe thấy gì không?”

Tống Trí vểnh tai lên, nhưng chẳng có gì ngoài tiếng gió, tiếng cành khô đung đưa và tiếng lá rơi.

"Ta không nghe thấy, ngươi đừng có giả thần giả quỷ!" Tống Trí hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đã vào triều rồi, nhìn thấy ta sao không hành lễ?”

Tống Trí đương nhiên không nghe thấy gì. Bởi vì mọi người trong Tống phủ đều đã chết.

Khi Tống Trí đang chửi mắng Tần Gối, Tiêu Lâm dẫn đầu mười hai hộ vệ đột nhập từ bức tường phía Đông của Tống phủ.

Mười bước giết một người, ngàn dặm không để lại dấu vết. Từ trên xuống dưới, hắn đếm được sáu mươi tám người.

Dù bọn họ đi tới đâu, những người đó thậm chí còn không có thời gian để tỏ ra kinh ngạc thì cổ họng đã bị một thanh kiếm cắt ngang.

Vừa đi vừa giết. Vừa đi vừa vung kiếm.

Bình Luận (0)
Comment