Ở Rể

Chương 48

Trước khi ra khỏi cửa, Tiêu Lâm bảo A Thạch để mười mấy vò rượu vào sân nhà.

Tường ngoài sân nhà của Tiêu Lâm không cao, hương rượu có thể tự do bay ra ngoài. A Thạch nghỉ ngờ nói: “Cô gia, tuy kỉnh thành an toàn nhưng kẻ trộm rất nhiều, chúng ta để rượu trong sân e là sẽ bị trộm”.

Cái hắn cần chính là bị trộm.

Hương rượu không sợ giấu sâu trong hẻm.

Nhưng ở thế kỷ hai mươi mốt, sản phẩm tốt ít ai biết đến, chỉ có và tiếp thị tốt thì mới có thể bán được sản phẩm.

Bây giờ Tiêu Lâm chưa có thương bài, chưa mở được cửa tiệm, nhưng tạo thương hiệu cần có thời gian. Rượu bị trộm là bước đầu của Tiêu Lâm.

Hắn tin rằng danh tiếng rượu của hắn sẽ được truyền xa.

Đế quốc tài phú của hắn sắp đặt xuống viên gạch đầu tiên.

Tiêu Lâm không giải thích với A Thạch, mặc dù A Thạch không hiểu nhưng vẫn làm theo lời cô gia.

Trong con hẻm dài, hương rượu bắt đầu lan ra từ sân nhà Tiêu gia, dần dần bay ra ngoài.

Hôm nay trời đẹp, Tiêu Lâm quen đường đỉ xuyên qua con hẻm trong kỉnh thành, hắn muốn đi đường tắt đến Tri Nghĩa Đường.

Sau lưng có tiếng bước chân đỉ theo, Tiêu Lâm đỉ chậm, tiếng bước chân cũng chậm, hắn đi nhanh, tiếng bước chân cũng nhanh.

Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Tiêu Lâm. Nếu au đả trong hẻm, hắn không chiếm ưu thế.

Tiêu Lâm quay người, sau lưng không có ai.

Không đúng, rõ ràng lúc nãy có người.

Trong khỉ hắn nhíu mày suy nghĩ, một con dao sắc bén bay tới trước mặt.


Tiêu Lâm nghiêng người tránh phi đao, quát lên: “Kẻ nào lén la lén lút! Nếu đã đi theo lâu như vậy thì chỉ bằng ra đây gặp mặt!”.

Hiển nhiên người đó không ngờ một thư sinh như Tiêu Lâm đối mặt với tình huống này lại không hề sợ hãi.

Một người che mặt bước ra từ khúc cua, người đó quan sát Tiêu Lâm một lượt, ánh mắt ngạc nhiên, phẫn nộ còn nhiều hơn.

Gã bước nhanh tới phía trước, không nói gì nhiều mà ra tay. Tiêu Lâm liên tục lùi về sau né tránh.

Một thư sinh không sợ đã đành, thân thủ lại còn nhanh nhẹn. Người che mặt kinh ngạc, biểu hiện của Tiêu Lâm nằm ngoài dự liệu của gã.

Tiêu Lâm thường xuyên tập gym, không tránh được mấy cú đấm này thì có còn là đàn ông không?

“Hây!”.

Người đó tức giận không thôi, tiếp tục vung một quyền, một quyền này đánh trúng phần bụng Tiêu Lâm.

Cơn đau đột ngột ập đến khiến Tiêu Lâm rên lên một tiếng, ông nội mày, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh! Đám người xưa này đỉ ám sát một câu cũng không nói, giết người cũng phải để người ta chết một cách rõ ràng chứ!

Tiêu Lâm liên tục lùi về sau, người này là cao thủ võ công, vóc dáng cao to cường tráng chưa nói, dùng sức cũng cực kỳ dứt khoát.

Hai người vừa đánh vừa lùi về sau, lùi đến cuối con hẻm, vừa hay con dao mà người che mặt vừa phóng ra nằm ở dưới chân.

Người che mặt trừng to mắt, dồn sự chú ý lên người Tiêu Lâm, nhưng động tác tiếp theo khiến Tiêu Lâm kinh ngạc.

Hắn ra tay đồng thời liếc nhìn con dao dưới đất. Trong trận đấu tốc độ nhanh này mà còn có thề nhìn quanh sáu phía, tai nghe tám hướng, người này chắc chắn là kẻ chuyên hành nghề bắt cóc giết con tin!

Kẻ che mặt dùng chân đá con dao, tay đón lây, quay lại định đâm vào cổ Tiêu Lâm!

Dao này đâm xuống đủ cắt đứt động mạch cảnh và khí quản của Tiêu Lâm.


Ca này ở hiện đạỉ cũng khó mà cứu chữa, huống hồ là thời cổ đại y thuật lạc hậu? Tiêu Lâm không phục, vừa chuẩn bị phát tài mà phải chết thảm dưới tay giặc cỏ hay sao?

Kẻ che mặt giữ chặt Tiêu Lâm, đâm mũi dao tới một cách vô tình!

Tiêu Lâm theo bản năng nhắm mắt lại, một giây, hai giây, ba giây.

Dao vẫn chưa đâm tới.

Hắn mở mắt ra, trong đầu nhớ lại câu thoại

nổi tiếng: Lúc đó thanh kiếm ấy cách cổ họng ta chỉ có 0,01 cm…

Ngay khỉ con dao sắp đâm vào cổ họng hắn, một người đỡ lấy lưỡi dao, chặn đòn tấn công của kẻ che mặt.

Đó là Ngụy Mộ Bạch!

Cánh tay Ngụy Mộ Bạch nổi gân xanh, chặn lưỡi dao khiến kẻ che mặt kỉnh ngạc.

Kẻ che mặt còn chưa hoàn hồn, Ngụy Mộ Bạch đã dùng tay không cướp con dao, trở tay đâm, lưỡi dao cắt qua cổ họng kẻ che mặt nhanh như chớp.

Động tác nhanh nhẹn, dùng sức chuẩn xác. Kẻ che mặt bị đánh trúng, không cam tâm nhìn chằm chằm Ngụy Mộ Bạch, ôm cổ họng tràn máu, ngã xuống vũng máu.

“Đại nhân không sao chứ?”, Ngụy Mộ Bạch hoàn hồn lại, ném con dao trong tay xuống, sốt ruột hỏi.

“Ta không sao”.

Cơ thể Tiêu Lâm không sao, trong lòng thì có sao. Hắn nghiêm túc nhìn Ngụy Mộ Bạch: “Xem ra không phải ta giúp huynh trên phố, là huynh tha cho quý công tử đó”.


Nếu lúc đó Ngụy Mộ Bạch ra tay với những

thiếu niên chân đá tay đấm đó, e rằng đám thiếu niên đó đã không có sức chống đỡ, chỉ có thể bó tay chịu chết.

Ngụy Mộ Bạch ngượng ngùng gãi đầu, thật ra sáng sớm hôm nay hắn đã đến cửa Tiêu gia, vì lo sợ nên không dám gõ cửa Tiêu gia.

Sau đó Tiêu Lâm ra ngoài, hắn định tiến đến chào hỏi thì lại phát hiện có người theo đuôi. Ngụy Mộ Bạch đỉ theo sau, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Lâm gặp nguy hiểm, hắn ta nhắm đúng thời cơ, quan sát thân thủ của kẻ che mặt rồi mới ra tay.

“Võ công của ngươi không tệ”.

Người như vậy ở thời hiện đại sẽ là vệ sĩ chuyên dụng của nhà giàu, nhanh chuẩn ác, đủ khiến người ta nghe mà khiếp hãi.

Ngụy Mộ Bạch đỏ mặt, nói: “Chỉ là Ngụy mỗ luyện quyền cước từ nhỏ, không có tác dụng gì lớn”.

“Khiêm tốn rồi, ngươi chắc chắn muốn làm hộ vệ cho ta?”.

Ngụy Mộ Bạch liên tục gật đầu: “Chắc chắn! Thuộc hạ sẵn lòng nghe theo lời sai khiến của đại nhân”.

“ừ’, bây giờ Tiêu Lâm đã bình tĩnh lại: “Nếu

đã như vậy, sau này huynh hãy đi theo ta”.

“Vâng!”, Ngụy Mộ Bạch kích động đến mức không biết nên nói gì, chỉ liên tục gật đầu.

Kẻ che mặt dưới đất đã không còn thở, Tiêu Lâm đá vào chân gã, xác nhận gã đã chết fôỉ mới tiến tới vén khăn che mặt của gã lên.

Đây là một người lạ.

Đương nhiên là người lạ, người xưa cũng không ngu đến mức tự tay ám sát người khác, ở thời đại này thuê một tên giặc cỏ vô cùng rẻ.

Ngụy Mộ Bạch ngồi xổm xuống, quan sát một lúc. Hắn ta cũng không quen biết người này, lên tiếng hỏi: “Đại nhân có đắc tội với aỉ không?”.

“ừm”, Tiêu Lâm nóỉ một cách sâu xa: “Đắc tội với không ít người”.

Ngụy Mộ Bạch sửng sốt, nghiêm túc nói: “Đại nhân nói với thuộc hạ, thuộc hạ tất nhiên sẽ lưu ý”.


Tiêu Lâm cười lớn, nói: “Lưu ý không được, ta đắc tội đến năm sáu mươi phần trăm người ở kỉnh thành này”.

Năm sáu mươi phần trám?

Ngụy Mộ Bạch chớp mắt, Tiêu Lâm giải

thích: “Nghĩa là hơn một nửa”.

“À à”, Ngụy Mộ Bạch không biết Tiêu Lâm nói chuyện khác người bình thường, chỉ cho rằng mình ngu đần, nghiêm túc nói: “Đại nhân yên tâm, sau này thuộc hạ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, dù có thế nào cũng sẽ bảo vệ an toàn cho đại nhân”.

Tiêu Lâm đã nói thẳng như vậy, cứ ngỡ Ngụy Mộ Bạch sẽ chùn bước, nào ngờ hắn lại kính nghiệp như vậy.

“Một tháng, thù lao nám mươi lượng bạc, được không?”.

“Nhiều vậy sao?”, Ngụy Mộ Bạch đến làm hộ vệ cho Tiêu Lâm chưa từng nghĩ tới chuyện tiền, huống hồ có nhiều tiền như vậy, vượt ngoài dự liệu của hắn.

Năm mươi lượng không nhiều.

Sau này e là sẽ càng nguy hiểm.

Tiêu Lâm phát quang, phát nhiệt, phát tài, sẽ trở thành cái bia nhiều người nhắm đến, ai cũng muốn bắn một mũi tên gi ết chết hắn, chỉ muốn khiến hắn vạn tiễn xuyên tâm.

Công việc của Ngụy Mộ Bạch là liều cả mạng, năm mươi lượng không là gì cả.

áo đi.

“Đại nhân, chúng ta đi đâu đây?”.

“Tri Nghĩa Đường!”.

“Không rửa mặt sao?”.

“Khônq rửa!”.

Bình Luận (0)
Comment