Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 119

"Lập Hằng, huynh... không sao chứ?"

" Sao cái gì?"

Hiện giờ cổng thành vẫn đóng, thời gian cũng đã là buổi chiều, bữa trưa đã qua nên tổng điếm Trúc ký khá vắng. Trên lầu hai, khi Nhiếp Vân Trúc hỏi câu này thì Ninh Nghị ngẩn người, cô gái kia ngồi xuống phía trước, đưa tay vuốt tóc mai, khẽ cười cười:

"Mấy hôm trước muội có nghe được chuyện liên quan tới Tô gia, nói là... Tô đại lão gia bị đâm, tiểu thư, cô gia của Tô gia cũng có mặt ở hiện trường, cho nên mấy hôm nay muội vẫn tự hỏi xem Lập Hằng có sao không..."

Giang Ninh phú thương rất nhiều, việc buôn bán ngành nào cũng phát triển, Tô gia mặc dù có vị trí hiển hách trong ngành vải, nhưng do hiện giờ tình hình quá khẩn trương, số lượng người bên ngoài biết chuyện Tô Bá Dung bị đâm cũng không nhiều, dù sao chuyện cũng không liên quan mình, biết càng ít càng tốt. Cho dù ngàn năm sau, khi hệ thống thông tin phát triển, việc một phú thương bị đâm cũng chẳng có mấy người để ý .

Do Nhiếp Vân Trúc quan tâm tới chuyện của Tô gia, cho nên cũng thường xuyên nghe ngóng tình hình. Mấy ngày không được gặp Ninh Nghị, trong lòng thấp thỏm bất an, sợ hắn bị liên lụy.

Ninh Nghị nghe nàng trình bày hết câu thì gật đầu:

"Ta không sao, nhưng mà... tình hình trong nhà khá khẩn trương, bản thân cũng bị cuốn vào, mấy hôm nay khá bận."

Nghe hắn nói không bị sao, sắc mặt lo lắng của Nhiếp Vân Trúc mới mất đi, cười cười:

"Tô đại lão gia... không sao chứ?"

"Vừa qua cơn nguy hiểm, tính mạng được bảo toàn nhưng bị liệt, sau này không thể đi lại, mà muốn khỏi cũng phải mấy mấy tháng nữa."

Ninh Nghị ăn một miếng, lắc đầu nói thêm một câu:

"Vấn đề này hiện đang giữ bí mật, không nên truyền ra ngoài."

"Hả? Vì sao vậy?"

"Người ám sát đã bị bắt, hiện đang ở trong nha môn, hắn phản cung tố cáo ngược Tô gia đã khiến hắn nhà tan cửa nát..., cộng thêm sau lưng đối phương có người điều khiển, dù người bị hại có sống hay chết thì kết quả xử án cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho nên tình hình bên này phải giữ kín..."

"Có người... muốn hại Tô gia?"

Nhiếp Vân Trúc trợn mắt.

Ninh Nghị cười cười, thuận miệng giải thích chuyện này một lần, ngoài việc hắn thở dài vì nhạc phụ bị thương, còn lại tất cả đều bình thản. Đây chính là cách hắn nói chuyện với Nhiếp Vân Trúc từ trước đến giờ, nhưng mà lần này Nhiếp Vân Trúc lo lắng, sau đó lại nghĩ tới chuyện chắc không liên quan tới một người ở rể nên thoải mái hỏi:

"Vậy... Đàn nhi muội tử có gánh vác được chuyện này không?"

"Không may là nàng hiện đang nhiễm phong hàn."

Ninh Nghị thở dài:

"Cho nên gần đây ta đang giúp quản lý gia đình."

"Á..."

Nhiếp Vân Trúc vốn chỉ thuận miệng hỏi nhưng câu trả lời lại khiến nàng ngẩn người, không biết nên biểu thị thái độ thế nào mới đúng, cuối cùng lập lại một câu: "Không sao chứ?" Cũng không biết nàng đang hỏi tình hình của Tô Đàn Nhi hay của Ninh Nghị.

"Không sao, một trong những nguyên nhân đổ bệnh chính là áp lực quá lớn, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian là khỏe."

Tiếp tục hỏi thăm ân cần vài câu, Nhiếp Vân Trúc nở nụ cười:

"Nói vậy thì việc làm ăn gần đây của Tô gia do Lập Hằng trông coi?"

Trước đây, nàng cảm thấy Ninh Nghị có tài hoa nhưng không có đất thi triển, Trúc ký nhờ có hắn mới thành công, bây giờ có cơ hội, đứng trên lập trường bạn bè, nàng rất cao hứng vì hắn.

Ninh Nghị bật cười lắc đầu:

"À, cũng chưa thể nói như vậy, chẳng qua hiện giờ tình hình của Tô gia bắt buộc phải có một người ra mặt mà thôi. Các công việc cụ thể ta biết thì không nhiều, mấy hôm nay còn đang đi tìm hiểu, quan sát. Hai ngày trước có một chuyện vui, đó là ta nhầm mấy thứ hương liệu bảo quản vải như Huân Hương, Long Não thành nguyên liệu nhuộm màu, bảo bọn họ đừng nên lãng phí, thu gom lại sau này dùng, ha hả, việc này thiếu chút nữa bị người ta cười nhạo..."

Ninh Nghị vừa ăn vừa tự cười mình, Nhiếp Vân Trúc nghe thấy cũng không biết nên biểu thị thái độ thế nào, tức giận cười ra tiếng:

"Lập Hằng cố ý phải không?"

"Đương nhiên rồi, ta lợi hại như vậy, làm sao có thể không hiểu mấy thứ đó, đúng không?"

Ninh Nghị trợn mắt:

"Ta cố ý đùa bọn họ nhưng họ đâu có biết, à, việc này đừng truyền ra ngoài..."

"Huynh vừa nói việc này, muội đã không tin."

Nhiếp Vân Trúc cười nhíu mày:

"Nhưng mà, nếu Lập Hằng đã ra mặt, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa, đúng không?"

"Ha ha, có lẽ là vậy. Nhưng dù thế nào thì mấy hôm nay ta đang định di chuyển các nơi, quan sát, quản lý tình hình... À, hiện giờ ta đã nhìn trúng mấy cửa hàng gần đây, có quy mô lớn hơn cửa hàng của nàng, buổi trưa hoặc buổi chiều sẽ tới đây ăn cơm. Việc cần giải quyết không nhiều, đám chưởng quỹ đều có thể giải quyết, không cần ta dạy họ cần phải làm gì, cho nên hai hôm nữa ta sẽ thu xếp thời gian, chúng ta tới gặp Tần lão… Vốn ta đã đồng ý đi cùng muội, nhưng mấy hôm trước bận quá, hôm nay tới đây xin lỗi luôn thể."

Nhiếp Vân Trúc nhìn hắn, sau đó mấp máy môi:

"Lập Hằng hiện giờ rất bận, việc này không cần gấp, có thời gian đi là được..."

"Làm gì có chuyện gì mà bận."

Ninh Nghị khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, lắc đầu:

"Vấn đề của Tô gia không lớn, giải quyết không cần nhiều công phu. Có người định hại Tô gia, ta chỉ đóng vai khoét to tác hại vốn có, đợi thời gian xem người phía sau là ai thôi."

Tâm tình của hắn khá thoải mái, không giống với trạng thái nói chuyện khi chạy bộ trước kia, sau đó hắn nói tới mấy chuyện linh tinh xảy ra ở hãng vải. Vân Trúc chống cằm ngồi nghe, đợi Ninh Nghị hỏi thì nàng nói tình hình kinh doanh từ sau khi đóng cửa thành. Tuy rằng tình hình khẩn trương, trong thành cũng xảy ra một số chuyện nhỏ, nhưng mà tổng thể thì các nàng chưa gặp vấn đề gì về sự an toàn.

Ninh Nghị cũng chỉ nói qua một số chuyện của Tô gia, không đề cập quá nhiều, Vân Trúc đương nhiên cũng không hỏi. Thế nhưng khi Ninh Nghị rời đi, nàng lại nghĩ đến tác phong và biểu hiện của hắn khi nắm quyền kinh doanh ở Tô gia. Đối với nàng mà nói, Ninh Nghị một khi xuất thủ chắc chắn sẽ tạo nên bất ngờ, khiến người khác kinh ngạc trợn mắt mà nhìn. Cho dù chỉ là bạn bè nhưng nàng rất thích nghe những chuyện này, cũng giống như khi thấy Tần lão khen hắn, nàng lại cảm thấy vui sướng và hãnh diện. Buổi tối, khi Nguyên Cẩm Nhi dạy múa ở Yến Thúy lâu trở về, nghe nói Ninh Nghị tới đây bèn cười hì hì trêu ghẹo.

"Hì hì, vậy là Vân Trúc tỷ không cần cả ngày lo lắng, âu sầu nữa rồi."

Nhưng khi nghe thấy Vân Trúc nói tới nguy cơ của Tô gia, Cẩm nhi lại trợn mắt:

"Nương tử nhà hắn quá lợi hại, hiện giờ lại đổ bệnh… Ninh Nghị sao có thể làm được..."

"Tỷ cũng không biết, hắn không nói quá nhiều, nhưng mà một khi Lập Hằng ra mặt chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Hơn nữa, vừa rồi hắn cũng nói vấn đề không lớn, hắn sẽ giải quyết."

"Nói cho đỡ lo mà thôi."

Cẩm nhi tỏ vẻ không tin:

"Vân Trúc tỷ, muội cũng biết tên Ninh Nghị kia... hắn rất lợi hại, nhưng không thể một mình biết hết chuyện thiên hạ được, việc kinh doanh, muội dám cá là hắn không bằng được nương tử hắn ở nhà!"

Thấy Cẩm Nhi nói có lý, Vân Trúc suy nghĩ một chút, sắc mặt tỏ ra hơi do dự. Nguyên Cẩm Nhi nhìn nàng, ngồi xuống bên cạnh:

"Dù sao đây cũng không phải chuyện của chúng ta, chuyện lần này tuy khó nhưng Tô gia có nhiều người, đâu phải một mình hắn chống trời, chỉ là cần một người đứng ra ổn định tình hình mà thôi, đừng lo lắng nữa... À, như vậy đi, ngày mai muội sẽ đi hỏi mấy tỷ muội thông thạo tình hình Tô gia, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."

Nguyên Cẩm Nhi tuy rằng đã chuộc thân, nhưng tạm thời vẫn chưa dứt bỏ hoàn toàn quan hệ, vẫn muốn duy trì quan hệ làm ăn. Chiều hôm sau, khi Ninh Nghị đến Trúc ký ăn cơm, nàng nói chuyện với hai người một lúc rồi đi. Đợi tối hôm đó, Cẩm Nhi mới kể lại cho Vân Trúc nghe những tin tình báo nàng mới thu được.

"À, hóa ra Tô gia đang định làm Hoàng thương, gần đây mọi người đồn thổi rất kinh. Tính ra hiện giờ đã có Tiết gia, Ô gia, còn có Trần gia, Lữ gia gì đó nữa, cộng cả Tô gia vào lá khá nhiều người. Nếu thực sự họ đoạt thành công thì mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách dễ dàng… Người ta nói, Ninh Lập Hằng của tỷ đang dùng biện pháp “mọt sách” ứng cứu tình hình..."

"Sao lại Ninh Lập Hằng của ta..."

"Vậy thì Ninh Lập Hằng của người khác, được chưa. Hai hôm nay hắn định tới gặp Hạ Phương Hạ đại nhân, nhưng lại không thông qua quan hệ, mà quan hệ cũng chưa chắc đã có tác dụng. Hắn trực tiếp tới phủ cầu kiến, hôm qua và hôm nay đều đứng ì èo với người gác cổng tới hơn một canh giờ mới đi, đúng là kiên nhẫn, nghe nói ngày mai hắn còn định đi. Mà trong mấy ngày hôm nay, người trong hãng vải còn truyền tai nhau... mỗi ngày hắn sẽ tới phủ Hạ đại nhân đứng một, hai canh giờ, đến khi nào người ta chịu gặp mới thôi. Thật là ngốc, chẳng phải hắn có quan hệ với phò mã hay sao, chỉ cần nhờ một tiếng là được..."

"Chuyện mình có thể làm sao lại phiền đến người khác, sau này sẽ bị đánh mất sự coi trọng."

"Hứ, dù sao... cũng là kẻ ngốc, sao khi cãi nhau hắn không ngốc như vậy nhỉ..."

Hai người mặc quần con nằm ở trên giường, Nhiếp Vân Trúc bật cười:

"Cái này gọi là có nguyên tắc, không phải là ngốc, Hạ đại nhân kia sớm muộn cũng gặp hắn mà thôi..."

"Hừ, nếu như hắn không phải Ninh Lập Hằng, Vân Trúc tỷ chắc chắn sẽ nói hắn ngốc! Hơn nữa dù có gặp được thì cũng khiến người ta mất hứng, không thuyết phục được người ta, cuối cùng vẫn phải dùng tới quan hệ. Bằng không hai chúng ta đánh cuộc đi!"

"Không cuộc cái này, Lập Hằng nhất định sẽ thành công."

"Vậy được, muội... cược hắn không thành công!"

Cẩm nhi suy nghĩ một chút, sau đó bỗng nhiên bật cười:

"Đánh cuộc thứ gì bây giờ? Muội nghĩ ra rồi, nếu như hắn không thành công, muội thắng, Vân Trúc tỷ sẽ thẳng thắn nói thích Ninh Nghị!"

"Ta, ta không có... chuyện này..."

Trong ánh sáng mông lung, mặt Vân Trúc dần nóng lên, nàng nghiêng đầu nhìn Nguyên Cẩm Nhi, Cẩm nhi hơi ngước cằm, khiêu khích nháy mắt, hai người nhìn nhau trong chốc lát, Vân Trúc có chút xấu hổ nhíu mày. Thực ra nàng không thích Cẩm Nhi mang chuyện nàng thích hay không thích ra đùa, suy nghĩ một chút nàng hít sâu một hơi:

"Vậy còn muội? Nếu như Lập Hằng thành công thì sao?"

"Nếu hắn lợi hại như vậy, muội với Vân Trúc tỷ sẽ cùng nói thích hắn, sau này không bảo hắn ngốc nữa."

Điều này hiển nhiên trò đùa dai của Nguyên Cẩm Nhi, nàng hơi có chút đắc ý, vẫn ngước cằm nhìn Vân Trúc. Vân Trúc trợn mắt nhìn nàng sau đó quay đầu nhìn đình màn, thật lâu mới thốt ra một câu:

"Cược!"

"Hì..."

Cẩm nhi không nói gì, trong phòng trở nên yên tĩnh, nàng quay sang ôm Vân Trúc, Vân Trúc nhích người ra, nàng lại nhích tới. Vân Trúc bật cười, thở dài:

"Không được, tránh ra! Muội đáng ghét..."

Nàng đưa tay đẩy Cẩm nhi mặt dày mày dạn ra nói:

"Linh tinh quá!"

"Muội có thể đùa với tỷ thì tỷ không thể đánh cuộc..."

Cẩm nhi cong người như con tôm, hừ hừ vài cái:

"Dù thắng hay thua cũng không để cho tên Ninh Nghị kia chiếm tiện nghi, muội cũng không kéo mình vào..."

" Dù thắng hay thua cũng không thể nói ra được, nói ra rồi sau này mọi người nhìn mặt nhau làm sao… sao có thể coi Lập Hằng là người của mình được."

"Đàn ông nhất định sẽ mừng... Hơn nữa muội nghĩ nếu như Vân Trúc tỷ cứ âm thầm thích hắn như vậy, muội trông mà sốt ruột lắm..."

"Ta..."

Vân Trúc suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn màn thở dài.

"Ta làm sao?"

"Ta..."

"..."

"... Ta rất thích hắn."

Qua hồi lâu, Vân Trúc cũng nói ra câu này, tâm tình rất phức tạp. Cẩm nhi ở bên kia cũng im lặng, sau đó vươn tay chém một cái trong không trung:

"À, đó là lời nói đùa, không tính..."

Vân Trúc đưa tay bóp mũi Cẩm Nhi một cái, Cẩm Nhi cười nhích người tới gần, trong phòng lại yên tĩnh. Qua một lúc, những âm thanh lạch tạch lại vang lên, Cẩm Nhi mặt dày tiếp tục sáp tới, đưa tay ôm lấy một tay Vân Trúc:

"Vân Trúc tỷ, lúc nãy muội cũng chúc cho tỷ được như ý..."

"Hả?"

"Tuy rằng muội nghĩ chuyện không thể, nhưng muội cũng hi vọng Ninh Nghị có thể làm được, bởi vì hắn là người có khả năng nhất trong số những người muội biết. Vân Trúc tỷ cứ đứng ở bên hắn như vậy, muội cũng chỉ đành đứng ở một bên… chúc phúc cho tỷ..."

"Biết rồi."

"Nhưng mà muội vẫn cảm thấy hắn không làm được..."

"..."

Bầu không khí bị hạ thấp, trong phòng trở nên im lặng...

***

Khi Nhiếp Vân Trúc và Nguyên Cẩm Nhi đang chú ý tới động tĩnh của Ninh Nghị, thì cũng có rất nhiều người đang im lặng theo dõi. Ninh Nghị không phải là tiêu điểm, không ai tin rằng hắn sẽ phát huy được tác dụng, quan trọng là Tô Đàn Nhi đứng sau lưng mà thôi.

Hắn làm chuyện gì ở hãng vải cũng không quan trọng, làm nhiều thì người cười nhiều mà thôi, thế nhưng trong lúc người ngoài cười, đám chưởng quỹ càng mạnh tay tuyên truyền cho sự kiện Hoàng thương, đây chính là ý đồ của Tô Đàn Nhi. Khi Ninh Nghị đột nhiên chạy tới bái phỏng Hạ Phương Hạ đại nhân, tuy rằng cũng bị dính thủ đoạn đóng cửa như những người khác, nhưng cũng khiến đám người Tiết Duyên, Tiết Tiến đề cao cảnh giác, chú ý theo dõi xem hắn có tiến triển gì không, thông qua đó tìm kiếm ý đồ thực sự của Tô gia và Tô Đàn Nhi.

Không riêng gì Tiết gia, Tịch Quân Dục và rất nhiều chưởng quỹ của Tô gia cũng đang ngóng mắt chờ trông thế cục, không rõ đột nhiên Ninh Nghị tìm Hạ Phương là vì chuyện gì, một là tư duy mọt sách, cho rằng bản thân có thể thuyết phục đối phương, hai là ý đồ của Tô Đàn Nhi ở sau lưng.

"Rốt cục hắn muốn làm chuyện gì..."

Sau khi lần thứ hai Ninh Nghị bị từ chối ở Hạ phủ, tối hôm đó, Tịch Quân Dục liền cùng với một chưởng quỹ mà mình thân ở trong phòng uống rượu trò chuyện, đối với hành động của Ninh Nghị chỉ lắc đầu cười cười, có lẽ là ý đồ của Tô Đàn Nhi, nhưng bị Ninh Nghị làm cho mọi chuyện rối tung rối mù, bản thân hắn cũng không rõ.

"Hành động của Cô gia chỉ nhằm mục đích tung hỏa mù mà thôi, không ảnh hưởng tới toàn cục, ví như chuyện nhầm Huân Hương thành nguyên liệu thuốc nhuộm cũng vậy, nhưng lần này tới Hạ phủ đúng là lỗ mãng, việc không tiến triển cũng không sao, chỉ sợ lại đắc tội Hạ đại nhân.."

"Ài, dù sau lưng có tiểu thư bày mưu nghĩ kế, nhưng... mà thôi, chúng ta chỉ nên quan tâm tới chuyện Hoàng thương, dù sao... khí phách thư sinh của hắn đã nổi lên, chuyện đã quyết định, ta và huynh cũng không nên động vào làm gì..."

***

Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong thành Giang Ninh, có một số người cũng đang phán đoán hành động của Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi và Tô Dũ ra sao, họ chẳng quan tâm.

"Dính luôn hai ngày đóng cửa, không biết ngày mai có đi nữa không?"

Trong lương đình của phủ phò mã, Khang Hiền nghe Lục A Quý báo cáo tình hình, nở nụ cười:

"Tiểu tử này rốt cuộc muốn làm gì, hắn cho rằng mình có thể thuyết phục được Hạ Phương sao?"

Đang đi trên đường, có hai chị em vô tình nghe thấy lời bàn luận thì liếc mắt nhìn nhau, chạy tới bàn luận xôn xao.
Bình Luận (0)
Comment